Chương 542
Lẽ ra đây là một buổi tụ hội “không say không về”, nhưng bởi Từ Thanh Sơn đang trong thời gian để tang, lại thêm triều cục đối đầu căng thẳng, nên tiệc cũng chóng vánh tàn cuộc.
Cao Triều cố ý nán lại đến khi Từ Thanh Sơn và Tiền Tam Nhất đi khuất mới lặng lẽ trao ánh mắt ra hiệu cho Tĩnh Bảo.
Hai người ghé đầu lại gần nhau.
Cao Triều vuốt nhẹ ngón tay, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy: “Ngươi kéo ta về phe ngươi, vậy có từng nghĩ đến hai người kia phải làm sao không?”
Tĩnh Bảo đáp thẳng: “Ta vốn cũng muốn kéo cả bọn họ về cùng.”
Cao Triều cười nhạt: “Ngươi mơ đẹp thật đấy!”
Tĩnh Bảo: “Ta biết, khúc mắc là ở Từ Thanh Sơn, hắn là người trung quân ái quốc.”
“Biết là tốt rồi.”
Vẻ mặt Cao Triều thoáng vẻ u buồn, quay đầu nhìn khuôn mặt ngay trước mắt.
“Tĩnh Thất, bọn họ là huynh đệ của ta, từ thuở nhỏ đã cởi truồng cùng nhau lớn lên. Nói về tình nghĩa, không kém gì Cố Trường Bình. Bất luận thế nào, ta phải bảo toàn cả hai bên, không ai được chết.”
Nói xong hắn lập tức phất tay áo bỏ đi.
“Đó cũng là điều ta muốn làm, mỹ nhân ạ…”
Tĩnh Bảo nhìn theo bóng lưng lảo đảo kia, lẩm bẩm.
…
Rượu nếp ngọt nơi đầu lưỡi nhưng hậu vị lại nồng. Lúc Tĩnh Bảo về đến phủ, cảm giác bước chân có phần lảo đảo.
Trong phòng không thắp đèn, song cũng chẳng tối om, bên cửa sổ thấp thoáng một bóng người.
Bóng ấy xoay người lại, nhìn nàng.
Tĩnh Bảo lắc đầu, tưởng mình hoa mắt. Nhưng khi hương trầm nhàn nhạt xộc đến chóp mũi, nàng lập tức hiểu rằng không phải ảo giác.
Cố Trường Bình cuối cùng cũng đã đến.
Cách nhau vài trượng, ánh mắt hai người chạm nhau trong bóng tối. Tĩnh Bảo cắn môi, tủi thân dâng đầy nơi khóe mắt.
“Ngươi còn dám tủi thân? Có biết mình đang làm gì không?” Giọng hắn lạnh lùng vang lên.
Tĩnh Bảo im lặng mấy giây, ánh mắt mang vẻ quật cường: “Chàng lấy tư cách gì trách ta? Rõ ràng đầu gối của Phác Chân Nhân là vì ta…”
Vừa nghĩ đến việc mình bị giấu giếm như một kẻ ngốc, lửa giận lại bừng lên.
“Chàng tưởng mình là anh hùng vô danh sao?” Nàng chất vấn.
“Vậy còn nàng? Ngươi định làm anh hùng cụt đầu à? Nếu người phái đi không phải là Cao Triều, nàng còn có thể đứng đây nói chuyện không?”
Tĩnh Bảo im lặng.
Chính lúc Cao Triều đến tìm, nàng mới hối hận.
Bản thân hành động vẫn còn quá nông nổi. Giữa thời điểm then chốt này, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng đủ khiến triều đình và Cẩm Y vệ chú ý.
“Ta sai rồi.”
Tĩnh Bảo chìa tay ra: “Đánh đi!”
Bốp…
Không biết từ lúc nào trong tay Cố Trường Bình đã có một cây thước phạt, không nể tình mà vụt xuống. Tĩnh Bảo đau đến rơi nước mắt.
Thật sự đánh sao?
“Ôn Lư Dụ đang ở Giang Nam, ngoài việc điều hành ngân trang, nhiệm vụ lớn nhất của hắn là thu mua và vận chuyển lương thực.”
Tĩnh Bảo thoáng giật mình.
Nàng dùng danh nghĩa tam tỷ thu mua lương thực, lại hành sự vừa gấp gáp vừa bá đạo. Việc này đã không chỉ là vấn đề Cẩm Y vệ có phát hiện hay không nếu không khéo sẽ ảnh hưởng đến cả tuyến của Ôn Lư Dụ.
Tâm là tâm tốt, nhưng việc thì thành ra sai.
“Ta cứ tưởng phủ Lâm An cách kinh thành xa vạn dặm, triều đình sẽ không để tâm đến.”
“Nội tuyến của Cẩm Y vệ trải khắp Đại Tần. Bắc phủ, Từ gia quân cũng đều có người của họ, huống chi là Lâm An?”
“Vậy bây giờ… phải làm sao?”
“Biết sợ rồi à?”
“… Cho chàng đánh thêm một cái nữa!”
Tĩnh Bảo run rẩy chìa tay lần nữa, Cố Trường Bình nghiến răng xót xa, nhưng vẫn không nương tình mà hạ thêm một thước.
Nước mắt Tĩnh Bảo tuôn rơi, nhưng nàng không kêu lấy một tiếng.
Cố Trường Bình không nỡ nhìn nữa, đành quay mặt đi: “Nàng có từng nghĩ, nếu Cao Triều mà…”
“Hắn sẽ không.”
“Nàng đang đánh cược vào lòng người. Nhưng nếu thua thì sao?”
“Ta muốn đặt họ vào tuyệt địa, rồi tìm sinh cơ. Ta không muốn cuối cùng tất cả đều đứng về phía chàng.”
“Nàng đang lợi dụng tình cảm của hắn.”
“Chẳng phải chàng cũng lợi dụng tình cảm của hắn dành cho chàng, mới khiến hắn giữ kín thân thế của ta đó sao?”
Cố Trường Bình nhìn nàng, trong lòng chấn động. Chỉ mấy tháng trải qua quan trường, tâm cơ và thủ đoạn của nàng đã tiến bộ vượt bậc.
Nàng đã biết nhìn thấu lòng người, cũng học được cách vận dụng.
Cố Trường Bình nghiến răng: “Ta không định lôi họ vào. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, ta sẽ là tội nhân muôn đời.”
Tĩnh Bảo sụt sịt: “Chàng có chuyện gì, ta mới là tội nhân muôn đời.”
“Ngươi…”
“Thu gom lương thực là lỗi của ta. Nhưng chuyện Cao Triều, ta đã nghĩ đi nghĩ lại cả ngàn lần, ta không cho rằng mình sai.”
Nàng ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo: “Ta đang đánh cược, chàng cũng đang đánh cược, Hoàng thượng đang cược, Hạo Vương cũng đang cược. Thiên hạ này vốn là một canh bạc lớn, chỉ xem ai đặt cược nhiều hơn thôi.”
Bốp…
Thước lại vụt xuống, giọng Cố Trường Bình run lên: “Ta có thể cược, nàng thì không!”
“Dựa vào đâu mà ta không thể?”
Lòng bàn tay Tĩnh Bảo đau như thiêu đốt, lời nói lại dứt khoát, mạnh mẽ.
Cố Trường Bình nuốt khan, hồi lâu mới khàng: “Bởi vì ta rất nhát gan, gan chỉ bằng đầu kim thôi. Nàng ở trong tim ta, bọn họ cũng vậy. Ta không dám cược.”
Lời này như hai thau nước tạt vào Tĩnh Bảo cùng lúc.
Một thau là nước sôi sùng sục, khiến nàng co rúm lại.
Một thau là nước lạnh thấu xương, khiến nàng run rẩy.
Thau nước nóng ấy nói rằng: Tiên sinh là người có tình có nghĩa.
Còn thau nước lạnh lại nói rằng: Một người có tình có nghĩa, sao có thể phản nghịch thành công?
Cố Trường Bình à, trên đời nào có chuyện cá và gấu cùng bắt?
“Chín vạn lượng bạc, ta đã giao cho A Nghiễn. Chuyện ở Giang Nam nàng đừng nhúng tay nữa, ta đã xử lý rồi. Muốn biết xử lý thế nào thì đi hỏi hắn.”
Giọng Cố Trường Bình trở nên nghiêm khắc: “Mật Thư Đài là lần thứ nhất. Thu gom lương thực là lần thứ hai. Tĩnh Văn Nhược, nếu còn có lần thứ ba… ta…”
Lời hung hăng nói không thành câu, đành gằn từng tiếng: “Nàng ngươi liệu lấy!
Cố Trường Bình gần như là bỏ chạy khỏi phòng.
Ở thêm chút nữa, hắn nhất định không nhịn được mà ôm nàng vào lòng dỗ dành. Nhưng có những chuyện nếu cứ dung túng, nàng sẽ hành động không kiêng dè.
Mà một khi đã không kiêng dè… khoảng cách đến nguy hiểm sẽ rất gần!
…
Tĩnh Bảo nhìn lòng bàn tay đỏ bừng sưng tấy, nước mắt tuôn như suối, chẳng rõ là vì tủi thân hay tức giận nhiều hơn.
Yêu đương mà còn bị đánh vào tay, thật chẳng ai như nàng!
“Gia!”
A Nghiễn bưng hộp bước vào, đặt lên bàn rồi tiện tay châm nến, sau đó quỳ xuống đất, kéo áo sang một bên.
“Gia, đây là số bạc do tiên sinh giao lại. Tết Trung thu hôm đó, ta nói dối. Không phải đi mua bánh trung thu nhân thịt, mà là được tiên sinh gọi đi.”
Tĩnh Bảo lặng người giây lát, cười khổ: “Hắn bảo ngươi viết ra tất cả nơi ta tích trữ lương thực, đúng không?”
A Nghiễn gật đầu.
“Rồi hắn sẽ tìm cách vận chuyển một phần lương thực rời khỏi phủ Lâm An, như vậy lời ta nói lấy danh nghĩa tam tỷ mới có vẻ đáng tin.”
Tĩnh Bảo tiếp tục suy đoán: “Ngươi còn đưa con dấu riêng của mình cho hắn, đúng chứ? Có vậy thì người bên Lâm An mới chịu phối hợp.”
Nỗi kinh ngạc trong lòng A Nghiễn không còn lời nào để diễn tả, chỉ biết tiếp tục gật đầu.
Tĩnh Bảo ngồi phịch xuống ghế.
Bên Ôn đại ca chắc đã bắt đầu vận chuyển lương rồi. Nàng lại gây thêm rắc rối thế này, không biết có ảnh hưởng đến hành động của huynh ấy không.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy ba cái đánh tay vừa rồi của Cố Trường Bình là quá nhẹ.