Chương 543
Trung cung.
Vương Hoàng hậu đang chơi đùa cùng Thái tử, cung nữ tâm phúc bước vào, gật đầu với nàng.
“Thái tử mệt rồi, vú nuôi đưa con đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, thưa nương nương.”
Tiểu Thái tử bụ bẫm lanh lợi, rất biết quan sát sắc mặt người khác, thấy mẫu hậu có việc bèn hành lễ: “Mẫu hậu cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, ánh mắt liếc nhìn quanh các cung nhân: “Các ngươi cũng lui cả đi, nơi này không cần hầu hạ nữa.”
“Dạ!”
Nội điện không còn ai, cung nữ ấy mới tiến lên, từ trong ngực áo lấy ra một phong thư mật: “Nương nương, mật tín từ Bắc phủ.”
Hoàng hậu giật mình, vội vàng tiếp lấy.
Xem xong, sắc mặt đại biến.
Cung nữ len lén liếc nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng, bèn thấp giọng hỏi: “Nương nương, có chuyện gì sao?”
Hoàng hậu cười nhạt: “Cái gọi là “người Thát Đát xâm phạm” chẳng qua chỉ là cái cớ để Hạo Vương kim thiền thoát xác. Trận chiến đó đánh chưa đến mười ngày, chẳng chết lấy một binh sĩ nào, hắn quả là giỏi tính toán!”
Cung nữ hít sâu một hơi: “Đây là tội khi quân! Nương nương, nên mau chóng bẩm với bệ hạ để sớm quyết đoán.”
Hoàng hậu như không nghe thấy, ngồi ngẩn ra một lát rồi mới nói: “Không cần, mật thám ở Bắc phủ đâu chỉ có Vương gia phái đi, chỉ e bệ hạ giờ này cũng đã nhận được mật báo.”
Nàng ngừng một chút rồi lại nói: “Ngươi đến ngự thư phòng một chuyến, thay bản cung đưa chút điểm tâm khuya cho bệ hạ. Khi đưa nhớ để ý kỹ tình hình!”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”
Một khắc sau, cung nữ quay trở lại.
“Nương nương, đúng như người đoán, bệ hạ vừa mới sai người triệu Tổng chỉ huy Cẩm Y vệ, Kỷ Cương đại nhân vào cung. Khi nô tỳ rời đi thì Kỷ đại nhân vừa đến nơi.
“Sao lại là Kỷ Cương?”
Hoàng hậu thoáng nghi hoặc. Đã đến nước này, lẽ nào bệ hạ vẫn còn tin rằng Hạo Vương vô tội?
Thời điểm này, lẽ ra phải gọi hết đám quan lại bên Binh bộ, Hộ bộ vào bàn bạc chuyện trấn áp mới phải.
Nàng lắc đầu thở dài: “Thật quá mềm lòng!”
…
Ngự thư phòng.
Kỷ Cương quỳ giữa đại điện hành lễ.
Lý Tòng Hậu không cho đứng dậy, trực tiếp ném phong mật thư từ Bắc phủ vào mặt hắn: “Ngươi tự đọc kỹ đi!”
Kỷ Cương đọc qua mấy lượt, sắc mặt đại biến, tim như nhảy khỏi cổ họng: “Bệ hạ, thư này là ai viết? Có thể tin được không?”
“Là mật thám của trẫm ở Bắc phủ.”
Lý Tòng Hậu giận dữ: “Nếu không phải trẫm ngầm cài thêm mấy lớp phòng bị, suýt nữa đã bị hắn lừa gạt. Lấy cớ chiến sự để thoát thân, hắn đúng là to gan!”
Thấy Hoàng đế giận đến thân thể run lên, Kỷ Cương vội nói: “Bệ hạ, thần có việc muốn bẩm báo.”
“Nói!”
“Vài hôm trước, độ chừng nửa tháng, thần nhận được mật báo từ Cẩm Y vệ Giang Nam, nói rằng giá lương thực ở phủ Lâm An và toàn khu Giang Nam đang đồng loạt tăng cao. Thần lập tức phái Cao Triều Tả Phủ Trấn Cẩm Y vệ đi Giang Nam điều tra.”
Kỷ Cương tiếp lời: “Sau khi Cao Triều lên đường, thần vẫn không yên tâm, nên lại cho Thịnh Nhị Hữu phủ trấn sứ dẫn người bí mật thâm nhập Bắc phủ, dò xét việc lương thảo. Bắc phủ núi cao đường hiểm, tạm thời chưa có tin tức hồi báo, nhưng Giang Nam thì đã điều tra ra vài manh mối.”
Ánh mắt Lý Tòng Hậu sắc lại: “Nói tiếp!”
Kỷ Cương từng chữ rõ ràng: “Có người đang thu mua lương thực ở Giang Nam.”
Lý Tòng Hậu giật mình: “Là ai?”
“Hồi bệ hạ, Cao Triều không tra ra thân phận cụ thể, chỉ nói liên quan đến người trong giang hồ. Trên đường về còn gặp bọn cướp, suýt nữa mất mạng.”
Lý Tòng Hậu thấy bất an trong lòng: “Theo ngươi thì…”
“Binh chưa động, lương phải đi trước.”
Kỷ Cương nghiêm giọng: “Nếu bệ hạ chưa cho thần xem mật tín Bắc phủ, thần còn chưa dám liên kết việc này với Bắc phủ; nhưng giờ xem ra, không phải thần nghĩ nhiều, mà là nghĩ còn chưa tới.”
“Vì sao nói vậy?”
“Không có lửa làm sao có khói. Nếu Hạo Vương thật sự vô tội, cần gì mượn cớ người Thát Đát xâm phạm để thoát thân? Hắn cứ ở lại kinh thành đường đường chính chính là được. Hành động như vậy, là trong lòng có quỷ!”
Lý Tòng Hậu rũ người ngồi phịch xuống long ỷ.
Trước đây Bắc phủ từng có lời đồn Hạo Vương âm thầm tích trữ binh lương, nhưng hắn đã phái hai lượt người đến điều tra, vẫn không tìm ra chứng cứ.
Vì thế hắn từng nổi trận lôi đình, mắng đám thuộc hạ là một lũ ăn hại.
Giờ xem ra, không phải người hắn phái đi vô dụng, mà là Lý Quân Tiện đã phong tỏa Bắc phủ nghiêm mật như thùng sắt.
Vị Hoàng đế trẻ tuổi đau lòng thốt: “Nếu thế, thì hắn sớm đã có tâm phản nghịch. Trẫm… trẫm hối hận không kịp.”
Câu này Kỷ Cương không dám tiếp, càng không dám nghĩ sâu.
Thả hổ về rừng, họa vô cùng! Năm xưa lẽ ra không nên để Hạo Vương rời kinh. Giờ núi cao đường hiểm, muốn một kích chế địch đã là ngàn lần khó.
Lúc này, Lý Tòng Hậu bước xuống từ long ỷ, đứng đối diện Kỷ Cương, ánh mắt sắc bén nhìn xuống.
“Kỷ đại nhân!”
“Thần có mặt!”
“Ngươi đích thân đến Giang Nam, hợp tác với quan phụ mẫu các nơi, tra rõ chân tướng việc thu mua lương thực. Ai không phối hợp, ngươi cứ việc lột mũ ô sa của hắn!”
“Thần tuân chỉ!”
“Còn nữa, lại âm thầm phái thêm một toán cao thủ vào Bắc phủ, nhất định phải tìm ra chứng cứ Hạo Vương tích trữ binh lương.”
“Thần tuân chỉ!”
“Kỷ đại nhân, trẫm kỳ vọng rất lớn ở ngươi, ngươi đừng để trẫm thất vọng.”
“Thần nguyện trung quân báo quốc, hết lòng vì vua, dầu nát xương tan cũng không phụ lòng bệ hạ!”
“Lui đi!”
“Dạ!”
“Khoan đã!”
“Bệ hạ còn gì căn dặn?”
“Việc trong mật tín, không được tiết lộ với bất kỳ ai. Trẫm có mật thám ở Bắc phủ, chắc chắn hắn cũng đã cài người trong kinh.”
“Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ đào ra từng người một.”
Lý Tòng Hậu gật đầu: “Lui đi.”
Đợi Kỷ Cương đi rồi, Vương Trung vội tiến vào: “Bệ hạ, có mật báo từ biên cương.”
Lý Tòng Hậu vẫn chưa hết chấn động vì chuyện Hạo Vương, mệt mỏi nói: “Đọc đi, trẫm không còn sức đọc nữa.”
Vương Trung vội vàng đọc: “Các bộ tộc vùng biên cương thừa cơ Từ gia quân không người đứng đầu, đồng loạt kéo quân xâm phạm.”
Lý Tòng Hậu khựng người, đột nhiên giơ chân đá Vương Trung ngã nhào, chỉ tay giận dữ: “Lũ các ngươi đều muốn thừa lúc trẫm sơ hở mà chen vào! Thật tưởng trẫm dễ bắt nạt chắc?”
Vương Trung biết Hoàng đế đang nổi giận, không dám hé môi, chỉ tự mình bò dậy: “Bệ hạ, việc này không thể chậm trễ, nên để Từ Tướng quân trở về thống lĩnh binh mã.”
Hoàng đế lại từ từ ngồi xuống, gắng gượng bóp chặt lòng bàn tay, hồi lâu mới nói: “Truyền chỉ trẫm, lệnh Từ Tướng quân lập tức lên đường đến biên cương, không được trì hoãn nửa khắc.”
“Tuân chỉ!”
Vương Trung vội lui ra khỏi đại điện, lập tức phái người đến Từ phủ tuyên chỉ. Vừa mới dặn dò xong, lại nghe thấy bệ hạ gọi trong điện.
“Bệ hạ?”
“Gọi Tô Thái phó, Binh bộ thượng thư, Hộ bộ thượng thư, tất cả đến gặp trẫm.
“Dạ!”
“Khoan đã.”
Vương Trung khựng bước, quay đầu nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Gọi thêm Vương Uyên, Hình bộ Lang trung đến.”
“Dạ!”
Vương Trung cúi đầu vội vã rời đi. Vừa bước qua bậc cửa, ngẩng đầu nhìn lên trời: trời đen thẫm, không trăng không sao, như tấm vải đen phủ chụp lấy cõi trần gian.
Lòng hắn bỗng thoáng chấn động.
Những ngày tháng êm đềm, hoa đẹp trăng tròn… rốt cuộc đã đến hồi kết thúc.