Chương 547
“Ngươi đúng là biết nói hơn cả thượng cấp của mình.” Lý Tòng Hậu nheo mắt lại.
Tĩnh Bảo khéo léo nhìn nét mặt mà đoán ý, bèn nói: “Thần chỉ nói lời tầm phào, lời tầm phào thì ai cũng nói được; còn những lời hệ trọng thì đều không dễ nghe, nên chỉ có Thái phó đại nhân mới dám nói ra.”
Ánh mắt Hoàng đế thoáng dao động, nhìn Tĩnh Bảo mà không nói gì.
Bên cạnh, Vương Trung nâng mí mắt tên Thám Hoa lang này quả nhiên không đơn giản. Lời nói vừa có chừng mực, vừa khéo léo, lại còn rất dí dỏm.
Tĩnh Bảo thấy Hoàng đế không nói gì, trong lòng hoảng sợ, bèn dè dặt hỏi: “Hoàng thượng, thần lỡ lời rồi sao?”
“Không.”
Lý Tòng Hậu hoàn hồn, khoanh tay tiếp tục bước đi.
Tĩnh Bảo hồi hộp đến nỗi phải lau mồ hôi bằng tay áo, đang định theo sau thì Hoàng đế lại đột nhiên dừng bước: “Nếu sự tình chưa yên bên này mà bên kia đã khởi, Thám Hoa lang sẽ chọn thế nào?”
Tĩnh Bảo sững người một lát.
“Chưa yên bên này” chỉ Biên sa, “bên kia đã khởi” chỉ Bắc phủ.
Trong đầu nàng lập tức nhảy số nhanh như phong hỏa luân, ngẫm nghĩ một chút rồi cúi đầu trả lời: “Thần vốn ngu dốt, chỉ biết chọn bên nào quan trọng hơn.”
“Nếu cả hai bên đều quan trọng thì sao?”
“Vậy thì phải xem bên nào thần có thể giải quyết dễ hơn, còn bên nào cần phí công hơn; thần thường chọn giải quyết chuyện dễ trước, rồi mới xử lý chuyện tốn công sau.”
Ánh mắt Hoàng đế sáng như đuốc, giọng điệu nặng nề: “Nói vậy, Thám Hoa lang vẫn là người tham việc nhẹ?”
Tĩnh Bảo cười khô khốc: “Tâu Hoàng thượng, như thế không thể gọi là tham việc nhẹ, nếu thần chọn xử lý việc khó trước thì e rằng không còn sức làm được chuyện dễ, vậy chẳng phải là cả hai đều mất?”
Hoàng đế ngẩn người, ánh mắt nhìn Tĩnh Bảo mang chút dò xét.
Tĩnh Bảo bị nhìn đến mức phải hơi nghiêng đầu tránh đi: “Hoàng thượng, thần chỉ nói nhảm thôi, không thể coi là thật được.”
“Ngươi tên gì?”
“Thần họ Tĩnh, tên Bảo, tự là Văn Nhược.”
“Một nam tử, sao lại dùng chữ Bảo?”
“Tâu Hoàng thượng, chữ đó nghĩa là “như châu như ngọc”, cả nhà thần chỉ sinh được một người con trai là thần thôi.”
“Vẫn là quá nữ tính!”
Tĩnh Bảo vội ưỡn thẳng ngực, mặt đỏ bừng: “Tâu Hoàng thượng, ngài có thể nói thần trông nữ tính, nhưng không thể chê tên thần nữ tính. Tên này là do cha thần đặt, nếu người ở dưới suối vàng mà nghe thấy, chắc nắp quan tài cũng không đè nổi.”
“Vô lễ!”
Vương Trung nghe thế toát cả mồ hôi lạnh. Vừa rồi còn khen nhóc con này biết ăn nói, giờ sao lại ăn nói hồ đồ rồi?
Sỉ nhục? Quan tài?
Những lời đó mà dám nói trước mặt Hoàng đế sao?
Một ánh nhìn sắc như dao lia đến, Vương Trung vội cúi đầu xuống.
Lý Tòng Hậu im lặng hồi lâu, sắc mặt không đổi: “Tĩnh Văn Nhược.”
“Thần có mặt!”
“Thượng cấp của ngươi là Tô Thái phó hiện đang dưỡng bệnh, ngươi ở Mật Thư Đài cũng chẳng có việc gì. Để khỏi lãng phí bổng lộc mà trẫm ban cho, từ ngày mai, ngươi ra ngoài ngự thư phòng nghe lệnh đi.”
“A… vậy là thần phải đứng cả ngày à?”
Tĩnh Bảo lẩm bẩm một câu, thấy Vương Trung bên cạnh dựng đứng cả lông mày, vội quỳ sụp xuống: “Thần, khấu tạ thánh ân!”
Lý Tòng Hậu quay người, phất tay áo bỏ đi.
Vương Trung trừng mắt nhìn Tĩnh Bảo một cái, vội vã rảo bước đuổi theo.
Tiếng bước chân dần xa, người đang quỳ mềm oặt xuống đất, thở hổn hển một hồi lâu mới từ từ ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt đen nhánh, nào còn vẻ hồn nhiên vui vẻ, chỉ còn lại cảm giác thoát chết trong gang tấc.
Cổng vòm này, con đường đá xanh này, là chỗ nàng đã cân nhắc rất kỹ mới quyết định phục sẵn để “chờ thỏ về hang”.
Nơi này gần thư phòng, nghe các nội thị nói, Hoàng đế mỗi tháng đều có vài lần đi ngang qua. Nàng vốn định kiên trì chờ suốt một tháng, ai ngờ vừa lần đầu đã trúng lớn.
Được sai đến ngự thư phòng làm việc, vốn là mục tiêu cuối cùng của nàng. Nếu không có chuyện sáng nay, nàng nhất định sẽ dùng chính đạo đường đường mà đạt được điều đó.
Nhưng giờ thì nàng không thể chờ thêm được nữa.
…
Lý Tòng Hậu trở lại ngự thư phòng, ánh mắt dừng lại trên người Hộ bộ thượng thư.
“Tiền, lương cho Biên sa, ngươi phải bảo đảm; phía Bắc phủ cũng phải chuẩn bị. Nếu tiền không đủ thì thuế mùa này ở Giang Nam, Lưỡng Quảng phải chuyển sớm về kinh. Trẫm chỉ cho ngươi ba tháng. Ba tháng sau, ngươi còn kêu hết tiền, thì về nhà dưỡng lão đi.”
Hộ bộ thượng thư thở phào một hơi, nhưng đồng thời tim cũng lại thắt lại.
Ba tháng… e rằng đã là khoảng thời gian khoan nhượng nhất dành cho Bắc phủ rồi, cho ông thêm chút thời gian thở.
Nhưng…
Bắc phủ chính là cái hố không đáy, dù có gom thuế từ Giang Nam, Lưỡng Quảng, thậm chí cả Lưỡng Hồ, e rằng vẫn không đủ lấp.
Đúng là lấy mạng người mà.
“Vương Đại nhân!”
“Thần có mặt!”
Lý Tòng Hậu nhìn Binh bộ thượng thư, lạnh lùng nói: “Từ hôm nay, các quân các doanh tăng cường huấn luyện và học thực chiến, nếu ngươi làm hỏng việc, lấy đầu ngươi ra chịu!”
Vương Tử Trừng giật mình, lập tức lớn tiếng trả lời: “Thần tuân chỉ!”
“Hoàng thượng!”
Vương Uyên không cam lòng, lần đầu được triệu vào ngự thư phòng mà chưa làm nên trò trống gì: “Thật sự phải đợi ba tháng sao? Chờ đến lúc đó thì “hoa vàng cũng đã héo” rồi!”
Lý Tòng Hậu mặt mày đầy phiền muộn.
Tên em vợ này học ở Quốc tử giám mấy năm rốt cuộc học được gì, mà lại dám nói mấy lời chọc cười như thế trong ngự thư phòng? Đúng là không biết nói sao cho phải.
“Vương đại nhân, nếu nhà họ Vương các ngươi chịu đi đầu quyên góp mấy vạn lượng bạc, mấy vạn thạch gạo, thì trẫm lập tức phát binh!”
Vương Uyên: … Cướp giữa ban ngày à?
Vương Uyên: “Hoàng thượng, ba tháng thì Hạo Vương cũng chẳng làm nên sóng gió gì đâu.”
Lý Tòng Hậu “ồ” một tiếng, híp mắt lại, che đi một tia thất vọng trong mắt.
So với tỷ tỷ của hắn, đúng là cách nhau một trời một vực.
“Lui xuống cả đi!”
“Chúng thần cáo lui.”
Ngự thư phòng lập tức trở nên vắng lặng, Lý Tòng Hậu liếc nhìn Vương Trung, y vội bước lên hỏi: “Hoàng thượng?”
“Thông báo cho người bên Bắc phủ, dù thế nào cũng phải tìm ra chỗ Hạo Vương giấu lương, nghĩ cách đốt sạch cho trẫm.”
“Tuân chỉ!”
“Khoan đã!” Lý Tòng Hậu thở ra một hơi nặng nề: “Bắc phủ có một tuyến ngầm, trẫm vẫn chưa dùng đến.
Vương Trung gật đầu: “Đó là Hoàng thượng nhân hậu.”
“Nhân từ thì không quản binh, nghĩa khí thì không giữ tiền. Lần này, trẫm phải dùng!”
Lý Tòng Hậu lạnh giọng: “Thông báo cho nàng ta, tìm cách tra ra tai mắt của Lý Quân Tiện trong kinh thành.”
“Tuân chỉ!”
…
Tĩnh Bảo quay về thư phòng, mọi người nơi đó sớm đã nghe tiểu thái giám kể chuyện, bèn ùa tới hỏi han chuyện nàng gặp Hoàng đế thế nào.
Tĩnh Bảo trả lời từng người một.
Lời chúc mừng thì có vẻ không mấy thật lòng, vài người trong mắt còn lộ vẻ khinh thường và ghen tị. Nàng chẳng thèm để ý, đang định quay về viện nghỉ.
Chợt ngoảnh đầu, ánh mắt lập tức chạm phải Lục Thần Hiểu đang đứng cách đó mấy trượng.
Lục Thần Hiểu hừ một cái, phất tay áo bỏ đi.
Tên nhóc con này không chỉ biết leo cao, mà còn có vài thủ đoạn. Có điều hai câu nói giúp Thái phó giải vây vừa rồi thật sự rất khéo.
Tạm coi như là có lương tâm đi!
…
Chờ đến lúc tan việc, ngự thư phòng vẫn không có tin tức mới, Tĩnh Bảo như thường lệ ra khỏi hoàng cung.
Vừa đến cổng, đã thấy Tiểu Cửu đang đứng chờ bên xe ngựa của Tĩnh phủ gia, nàng trầm ngâm một lát rồi gật đầu với hắn.
“A Nghiễn, cả ngày mệt nhọc, đi lầu Ngoại Lâu ăn bữa no đi.”
Tiểu Cửu: … Còn chưa kịp nói gì.
Vừa đến lầu Ngoại Lâu, Cao Triều đã đợi sẵn trong phòng riêng.
Tĩnh Bảo không nói dư một câu: “Hoàng thượng muốn khai chiến với Bắc phủ, lý do cụ thể chưa dò ra, nhưng do bị chuyện Biên sa kéo chân, nên trì hoãn ba tháng. Ngày mai ta sẽ đến làm việc bên ngoài ngự thư phòng, có thể sẽ moi ra thêm được ít tin tức.”
Cao Triều vừa nghe xong, hai mắt lập tức mở tròn xoe.
Làm việc ở ngự thư phòng?
Tên này… làm thế nào được vậy?