“Bên ngươi có tin tức gì không?” Tĩnh Bảo chẳng buồn để ý đến vẻ kinh ngạc trên mặt hắn.
“Bên ta chẳng có tin tức gì cả, Kỷ Cương và mấy cao thủ của Cẩm Y vệ đều biến mất, cụ thể đi đâu thì chẳng ai biết, dò thế nào cũng không ra.”
“Cả Kỷ Cương cũng biến mất?” Sắc mặt Tĩnh Bảo lập tức thay đổi: “Ta nghe tiểu thái giám nói đêm qua Kỷ Cương vào cung, vậy chắc chắn là được Hoàng đế phái đi làm chuyện gì rồi.”
Cao Triều gật đầu: “Đúng vậy, ngoài Hoàng đế ra, không ai có thể sai phái hắn.”
Hai người đối mắt nhìn nhau, trong mắt đều phản chiếu hình bóng của đối phương.
Cao Triều ho một tiếng: “Cố phủ đã bị vây, ngươi biết chưa?”
Tĩnh Bảo nói: “Ta đoán được, là tai họa từ trên trời rơi xuống.”
Cao Triều hừ một tiếng: “Cũng không hẳn là tai họa vô cớ.”
Tĩnh Bảo trừng mắt: “Giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó, cần phải nhanh chóng đưa tin vào trong.”
Cao Triều: “Phải đợi đến tối, lại còn cần người có bản lĩnh. Cấm vệ quân không phải để bày cho đẹp đâu.”
Tĩnh Bảo: “Người của ngươi thân thủ tốt, thì ngươi phái người đi.”
Cao Triều: “Ngươi văn hay chữ tốt, thì ngươi viết thư.”
Tĩnh Bảo: “Giao kèo vậy đi!”
Nàng vừa mài mực, vừa nhấc bút suy nghĩ. Một lát sau, trong đầu đã có khung sườn, Tĩnh Bảo lập tức hạ bút viết.
Cao Triều vắt chân chữ ngũ, trông có vẻ nhàn nhã uống trà, kỳ thực trong lòng sóng cuộn trào dâng:
Cuối cùng ta cũng thành phần tử tạo phản rồi.
Mẹ nó chứ!
…
Canh Tý.
Cố Trường Bình nhận lấy lá thư từ tay Tiểu Cửu.
Hắn nhìn nét chữ kia rất giống chữ của mình lòng có cảm giác nóng rát nơi nào đó. Nghĩ đến ngày xưa chính hắn từng cầm tay dạy nàng viết, nay lại càng giống hơn.
Lá thư hắn đọc lướt vài dòng đã hiểu, tiện tay châm vào lửa nến thiêu hủy. Hắn quay lại bàn, nhấc bút ghi mấy chữ then chốt:
Biên sa, Kỷ Cương, Bắc phủ…
Cố Trường Bình cố gắng tìm mối liên hệ giữa những từ ấy.
Nhưng hoàn toàn không có liên hệ gì cả.
Chỉ toàn những tin tức trên bề mặt, còn phần ẩn sâu thì được che giấu kín mít.
Ngẩng đầu thấy Tiểu Cửu đứng ngây ra một bên đợi sai bảo, Cố Trường Bình lập tức viết vội một bức thư ngắn: “Đưa đến Thẩm phủ, đích thân giao cho Thẩm Trường Canh.”
“Tuân lệnh!”
Tiểu Cửu cất thư cẩn thận, đang định trèo tường ra ngoài thì bị kéo lại.
Cố Trường Bình chỉ lên mái nhà: “Mấy viên ngói kia bị lỏng, lần sau đến thì đi từ trên đó, an toàn hơn.”
Tiểu Cửu: …
Ngay cả cái này cũng chuẩn bị sẵn rồi, chẳng lẽ gia nhà mình và Thất gia đều dự liệu rằng sẽ có người đến đưa thư sao?
Nếu Tiểu Cửu dám hỏi thẳng lòng mình ra, thì câu trả lời của Cố Trường Bình là: “Đúng vậy.”
Ngoài Cát thị và Thẩm Trường Canh ra, chỉ có hai người này là người quan tâm hắn nhất trên đời.
Cố Trường Bình cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn dừng lại ở mấy từ khóa kia.
Đồng hồ cát vẫn lặng lẽ chảy.
…
Thẩm phủ.
Thẩm Trường Canh trong phòng như kiến bò trên chảo nóng.
Cố Trường Bình thì không ra được, hắn thì không vào nổi, muốn truyền tin thì khó vô cùng. Huống chi lúc này tình hình lại cực kỳ căng thẳng, thì biết làm sao?
Bỗng Tiểu Cửu phá cửa mà vào, làm Thẩm Trường Canh giật bắn cả người.
“Là thư tiên sinh gửi!”
Tiểu Cửu đưa thư, rồi lật người mấy vòng là biến mất trong màn đêm. Thẩm Trường Canh xem xong, suy nghĩ một lát rồi cầm bút ghi mấy chữ, cuộn lại rồi ho khan ba tiếng.
Một ám vệ mặc đồ đen lập tức bước vào.
“Gia?”
“Giao tận tay Hạo Vương, nhất định phải đưa trực tiếp vào tay người.”
“Tuân lệnh!”
Thẩm Trường Canh nhìn bóng đen biến mất nơi cửa, đôi mày nhíu chặt như muốn kẹp chết ruồi.
Cố Trường Bình bảo hắn hỏi Hạo Vương xem Bắc phủ rốt cuộc có chuyện gì.
Lẽ ra thì chẳng cần phải hỏi, nếu có chuyện thì Hạo Vương đã đưa tin từ sớm. Nhưng lần này lặng lẽ đến bất thường, rốt cuộc là trục trặc ở đâu?
…
Giang Nam, nơi cách đó ngàn dặm.
Phòng kín trong hiệu cầm đồ.
Ôn Lư Dụ nhấp một ngụm rượu nếp, rồi lại nhấp thêm ngụm nữa. Rượu nếp Giang Nam này đúng là… mẹ nó, ngon quá! Dù ngọt, nhưng uống vào lại có hậu lực.”
“Cố Dịch à, rượu nếp này… mẹ nó chứ… giống hệt đàn bà! Ngọt thì ngọt, nhưng cũng làm người ta say. Ngươi phải nhắc gia nhà ngươi nên cẩn thận một chút.”
Cố Dịch: …
Đàn bà? Rượu?
Là ý gì đây?
“Ôn gia, mau chóng lên đường đi, chậm thêm nữa là không kịp đâu!”
“Ngươi gấp cái gì?”
Ôn Lư Dụ lại nhấp một ngụm nữa, lông mày nhíu lại thành một đường, rồi mới im lặng không nói nữa.
Cố Dịch nhìn mà nghẹn trong lòng, nhưng đang ở địa bàn của người ta, cũng không dám quá đáng.
Lúc này, Ôn Lư Dụ bỗng giãn lông mày, nói: “Việc này chỉ dựa vào hai chúng ta thì không kịp, còn phải tìm thêm một người.”
“Ai?”
“Đoạn Cửu ca.”
Ôn Lư Dụ đặt chén rượu xuống: “Tên này có người có thế, có thủ đoạn. Có hắn giúp, đảm bảo tiểu huynh đệ Tĩnh gia của ta sẽ không bị lộ. Nhưng mà nếu chuyện thành rồi, về kinh ta sẽ nói mấy câu với huynh đệ Tĩnh gia, rằng việc gì…”
Cố Dịch nóng ruột giậm chân: “Ôn gia, già đừng “việc gì việc nấy” nữa! Giờ lửa đã cháy đến mông rồi, mau đi thôi!”
“Đi!”
Ôn Lư Dụ phất áo bước ra ngoài, miệng vẫn lèm bèm không tha: “Việc gì cũng phải tính kỹ một chút, không thể vì một tên nam nhân mà kích động. Nếu không thì mạng của gia đây sớm muộn gì cũng bị nàng hại chết.”
Cố Dịch: …
Bên cạnh, người hầu thân cận của Ôn Lư Dụ vội bước lên thì thầm với Cố Dịch: “Gia nhà ta vì việc vận lương, đã hai ngày hai đêm chưa ngủ. Rượu nếp là để tỉnh táo hơn chút đấy.”
“Ngươi nói với hắn mấy chuyện đó làm gì?”
Ôn Lư Dụ khoát tay: “Thằng nhóc này giống hệt chủ nó.”
Cố Dịch: “Giống thế nào?”
Ôn Lư Dụ: “Độc mồm!”
Cố Dịch: … May mà không nói là mặt dày!
…
Quả như Ôn Lư Dụ nói, có Đoạn Cửu Lương giúp đỡ, mọi chuyện thuận lợi bất ngờ. Có thể thấy mấy năm nay hắn cắm rễ ở phủ Lâm An, quả là có bản lĩnh.
Ban ngày, Cố Dịch mang theo con dấu riêng của A Nghiễn, đầu tiên gặp người phụ trách kho lương để bàn bạc phương án.
Sau khi bàn xong, Cố Dịch lập tức lén đến trang trại, bỏ thuốc mê vào chum nước của chủ trang, rồi đổ chút rượu vào chén cho chó canh.
Canh Tý, đêm đen như mực, gió lặng trăng mờ, Đoạn Cửu Lương và người của Ôn Lư Dụ bắt đầu hành động.
Thần không biết, quỷ không hay.
Người trong trang tỉnh dậy sáng hôm sau hoàn toàn không biết đêm qua có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy ngủ được một giấc thật ngon.
Cứ thế, bọn họ đã chuyển được bốn kho lương. Đến đêm ngày thứ năm, Đoạn Cửu Lương bận việc khác, chỉ còn Ôn Lư Dụ trông coi, vành mắt hắn đã thâm sì như gấu trúc.
Cố Dịch cười bảo: “Nhìn ngươi chẳng khác gì ác quỷ nơi địa phủ, khỏi cần hóa trang cũng dọa người rồi.”
“Ta dọa chết ngươi trước!”
Ôn Lư Dụ lè lưỡi làm mặt quỷ, nhưng Cố Dịch chẳng thèm chớp mắt.
“Đồ gỗ mục.” Ôn Lư Dụ lắc đầu, cười rồi thu lại vẻ đùa giỡn: “Hôm nay là kho cuối cùng, làm xong bên này là xong việc. Mong rằng mọi sự thuận lợi.”
“Chắc chắn sẽ thuận lợi.”
Cố Dịch nhìn từng xe lương được vận đi, tay lắc thanh trường kiếm: “Đi, giúp một tay nào.”
“Ngươi đi đi, ta là một thư sinh yếu đuối, cần nghỉ ngơi.”
Cố Dịch lặng lẽ đi luôn.
Hắn vừa đi, không ai nói chuyện, Ôn Lư Dụ đứng cũng muốn ngủ gật. Thấy gần đó có đống rơm, hắn nghĩ dù sao cũng còn sớm, nằm tạm một lát cũng được.
Nghĩ thế là làm thật.
Vừa nằm xuống đống rơm, cơn buồn ngủ ập đến như sóng, hắn đang lơ mơ thì nghe thấy bên tai có tiếng động lạ.
Hắn giật mình ngồi bật dậy, ngoảnh đầu lại trái tim như muốn nổ tung.