Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 549

Người kia nằm rạp xuống, đầu đội một đống cỏ khô, lộ ra nửa khuôn mặt, đang dùng ánh mắt kinh hãi không cách nào hình dung được mà nhìn hắn chằm chằm.

Trời tối đen như mực, chẳng nhìn rõ là ai, Ôn Lư Dụ phản xạ theo bản năng: nhào tới, b*p ch*t kẻ tận mắt chứng kiến này.

Nhưng người kia lại trông còn sợ hơn hắn, lập tức rụt người lại vào đống cỏ, cả người như con rùa rút vào mai.

Ngươi tưởng rút vào đó là xong sao?

Tên khốn, đợi đấy!

Ôn Lư Dụ loạng choạng chạy tới chỗ Cố Dịch, nói mấy câu, ánh mắt Cố Dịch lập tức lộ sát ý, rút trường kiếm lao tới.

Không nói lời nào, trường kiếm đâm thẳng vào đống cỏ, đâm liên tiếp ba nhát thì trong đống cỏ chợt vang lên tiếng kêu: “Đừng đâm nữa, đừng đâm nữa, là ta đây!”

Giọng này… sao nghe quen quen?

Lúc này, đống cỏ động đậy, có người nhô mông lên chui ra khỏi đó.

Người kia gạt cỏ trên đầu, nhăn nhó cười như khóc còn dễ nhìn hơn: “Cố Dịch, là ta… ta là Uông Tần Sinh.”

Uông Tần Sinh!?

Cố Dịch ban đầu ngạc nhiên, nhưng vừa nghe xong lập tức nhanh như chớp đặt kiếm ngang cổ Uông Tần Sinh.

Uông Đại nhân chưa kịp đái ra quần, nước mắt đã lã chã tuôn rơi như suối, không ngừng được.

Cố Dịch sửng sốt.

Ôn Lư Dụ đứng bên cạnh cũng sững người.

Uông Tần Sinh nấc lên từng cơn, khóc lặng trời đất, nhưng tuyệt nhiên không phát ra âm thanh nào.

Hắn dễ dàng sao!

Cao Triều vừa đi khỏi, hắn lập tức đêm nào cũng gặp ác mộng, mơ thấy Văn Nhược bị chém đầu, còn mình bị liên lụy, bị áp giải tới chợ, đao chém đầu rơi, hắn sợ tới bật dậy.

Trông ngóng thư của mỹ nhân mãi mà không thấy, hắn hoàn toàn hoảng loạn.

Lẽ nào mỹ nhân không đi tìm Văn Nhược?

Việc lớn như vậy, không thể nào!

Vậy có nghĩa là mỹ nhân gặp chuyện khó khăn?

Có chuyện gì có thể làm khó được mỹ nhân kia? Cho dù tên đó có tệ đến đâu, thì cũng là con trai độc nhất của phủ Trưởng công chúa, còn làm quan trong Cẩm Y vệ, trừ khi…

Trừ khi… chẳng lẽ… hoặc là… có phải Tĩnh Văn Nhược thực sự muốn tạo phản?

Nghĩ đến hai chữ “tạo phản”, Uông Tần Sinh không ngồi yên được nữa. Cái tội này… tru diệt cửu tộc đấy! Hắn vừa mới đính hôn, còn chưa thành thân, chưa động phòng… hắn không muốn chết!

Rồi lại nghĩ, vẫn không đúng!

Tĩnh Văn Nhược có gia đình, có trách nhiệm gánh vác một phủ, nếu muốn tạo phản thì… vì cái quái gì?

Muốn để đao phủ xem đầu hắn có cứng không à?

Uông Đại nhân do dự mấy đêm, cuối cùng nghĩ ra một cách tự cho là cao minh: mai phục ở kho lương chờ thỏ.

Nếu Tĩnh Văn Nhược thực sự tạo phản thì số lương thảo này chắc chắn không thể để nguyên, nhất định sẽ tìm cách vận chuyển.

Năm kho lương, không cần canh tất cả, canh cái gần nhất là được.

Quyết định xong, hắn không dám dẫn ai theo, một mình lén lút ẩn mình trong trang trại.

Không dám dẫn người, lòng người khó dò, lỡ như thật sự có chuyện thì chẳng tin nổi miệng ai cả!

Cứ vậy  hắn canh được hai đêm, chẳng thu hoạch gì.

Nhưng lại phát hiện ra một chỗ ẩn thân lý tưởng một đống cỏ khô chất cao, vừa mềm mại vừa kín đáo, chắn gió che mưa.

Tới đêm thứ ba, động tĩnh bắt đầu.

Hơn chục hán tử đẩy xe cải tiến lặng lẽ vào trang trại, bắt đầu vận chuyển lương thảo. Hắn nín thở, mắt trừng như chuông đồng.

Hắn thấy gì?

Thấy hộ vệ bên cạnh tiên sinh là Cố Dịch, còn có Ôn Lư Dụ, người từng làm Tri phủ Dương Châu, nay bị cách chức.

Trời ơi trời!

Sao lại là bọn họ!?

Bọn họ với Văn Nhược là quan hệ gì?

Tim Uông Tần Sinh đập thình thịch, cơ thể rụt thêm vào đống cỏ, sợ bị phát hiện rồi bị giết diệt khẩu.

Mà đã sợ gì thì cái đó đến.

Tên họ Ôn kia xui xẻo thế nào cũng nhìn trúng ngay nơi trốn tuyệt hảo này, còn từng bước đi tới gần.

Phản ứng đầu tiên của Uông Tần Sinh là chạy.

Không ổn, chạy gây tiếng động.

Phản ứng thứ hai là ẩn mình kỹ thêm, đợi bọn họ đi rồi hẵng ra.

Kế hoạch rất hay, nhưng khi thực hiện thì xui xẻo xảy ra mấy cọng cỏ khô đâm vào mũi hắn, ngứa đến mức muốn hắt hơi.

Có thể hắt hơi sao?

Tuyệt đối không thể!

Hắn đành từ từ, từ từ, nhẹ nhàng vén cỏ ra.

Nào ngờ tên khốn khiếp Ôn Lư Dụ này, tai còn thính hơn cả chó… hu hu hu hu…

Kết quả là rơi vào tay giặc.

Cố Dịch và Ôn Lư Dụ bị hắn làm cho ngớ ra. Trong đầu đều nghĩ: nước mắt tên này không cần tiền sao, đến mức nước lụt Kim Sơn rồi.

Cố Dịch không nhịn được, kiếm hạ thấp thêm nửa phân: “Không được khóc!”

“Gụ!”

Uông Tần Sinh bật ra tiếng kỳ dị, rồi như bị điểm huyệt, thật sự không khóc nữa.

Cố Dịch ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Lư Dụ, trùng hợp là Ôn Lư Dụ cũng nhìn lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, âm thầm trao đổi:

Ôn Lư Dụ: Nhìn ra chưa, thằng này chỉ là con gà mờ.

Cố Dịch: Ngoài là gà mờ, còn nhát như chuột, gió chiều nào theo chiều đó.

Ôn Lư Dụ: Giết?

Cố Dịch: Không giết.

Ôn Lư Dụ: Vì sao?

Cố Dịch: Dù gì hắn cũng là học trò của gia ta.

Ôn Lư Dụ: Vậy thì… hù dọa?

Cố Dịch: Dọa rồi kéo hắn xuống nước luôn.

Ôn Lư Dụ: Liệu có được không?

Cố Dịch: Xem bản lĩnh của chúng ta thôi.

Ôn Lư Dụ: Ai làm mặt hiền?

Cố Dịch: Ngươi!

Ôn Lư Dụ: Sao lại là ta?

Cố Dịch: Vì ngươi… trắng!

Ôn Lư Dụ: Mẹ kiếp!

Cố Dịch: Ta cũng mẹ kiếp!

Uông Tần Sinh hoàn toàn không biết, vận mệnh đời mình chỉ sau một cuộc trao đổi bằng mắt đã thay đổi trời đất xoay chuyển.

Hắn thấy hai người kia mặt mày nghiêm trọng, đứng im không động đậy, trong lòng rối loạn:

Xong rồi, chắc đang tính xem nên giết mình rồi chôn ở đâu.

Ngay lúc đó, một bàn tay to đặt lên vai.

Ngoảnh đầu lại, là khuôn mặt cười như không cười của Ôn Lư Dụ, Uông Tần Sinh rưng rưng nước mắt: “Ôn đại ca, đừng giết ta, ta… ta là người tốt, ta… ta còn chưa thành thân!”

Ôn Lư Dụ: “Để ta đoán nhé, nửa đêm nửa hôm ngươi nấp ở đây, là để xem có ai tới chuyển lương?”

Uông Tần Sinh: …

“Nói!” Kiếm của Cố Dịch lại đè xuống.

Đau quá, Uông Tần Sinh sợ tới mức gật đầu lia lịa.

Ôn Lư Dụ: “Vậy tức là… ngươi nghi ngờ bạn tốt Tĩnh Thất của ngươi muốn tạo phản?”

Uông Tần Sinh gật đầu.

“Ngươi làm huyện lệnh của huyện Phú Dương… làm cũng ra gì đấy chứ!”

Ôn Lư Dụ vỗ vỗ vai hắn: “Chỉ tiếc là… quan tốt thì thường không thọ.”

Uông Tần Sinh vừa ngừng khóc lại tuôn nước mắt ròng ròng.

Ôn Lư Dụ thở dài: “Trước khi chết, ngươi hiểu chưa?”

Uông Tần Sinh vừa khóc vừa lắc đầu, vẻ mặt như thể: “Ta hiểu cái gì cơ?”

“Ta nghe nói… người hồ đồ sau khi chết là phải xuống địa ngục, không thể lên trời.”

Ôn Lư Dụ tặc lưỡi: “Vậy đi, ta để ngươi làm một con ma hiểu chuyện. Thật ra, người thực sự muốn tạo phản không phải là Tĩnh Thất, mà là tiên sinh của ngươi Cố Trường Bình. Tất nhiên, hắn cũng vì giúp Hạo Vương thôi.”

Uông Tần Sinh ngây người một lát, chẳng nói câu nào, tự vả mình một bạt tai. Câu cổ ngữ sao nói nhỉ: Tò mò hại chết mèo.

Đáng ra hắn phải biết Văn Nhược không phải loại người ấy…

Chợt cả khuôn mặt Uông Tần Sinh sụp xuống.

Văn Nhược và Cố Trường Bình là tình nhân.

H… họ là một phe!!!?

Exit mobile version