Ôn Lư Dụ thở dài đầy đồng cảm: “Ngươi biết vì sao Cao Triều không gửi thư cho ngươi nữa không?”
Uông Tần Sinh vừa sụt sịt vừa lắc đầu.
“Hắn thật ra sau khi trở về kinh, không chỉ tìm Tĩnh Thất hỏi chuyện, mà còn tìm cả Cố Trường Bình.”
Ôn Lư Dụ ngừng một chút: “Hắn thông minh hơn ngươi, giữa việc tố cáo và tình cảm… à không, là mối nhân tình, hắn đã chọn bên tình cảm.”
Uông Tần Sinh âm thầm thở than trong bụng: tên này thật chẳng có tiền đồ.
Ôn Lư Dụ nói tiếp: “Không chỉ chọn tình cảm, hắn còn rất tích cực… gia nhập phe tạo phản.”
Cái gì!?
Uông Tần Sinh tròn mắt nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ôn Lư Dụ hất cằm về phía Cố Dịch: “Hắn không tin à?”
“Dễ thôi, giết!” Cố Dịch người tàn nhẫn, lời ít ý nhiều, trường kiếm lập tức ép xuống.
Trên cổ bắt đầu rỉ máu, Uông Tần Sinh sợ đến run lẩy bẩy.
Ôn Lư Dụ nói: “Giết ngươi còn dễ hơn giết một con gà, nhưng ta lại thấy đáng tiếc. Ngươi, Tĩnh Thất, Cao Triều là bạn đồng môn, nghe nói từng kết bái huynh đệ. Huống hồ ngươi còn là học trò của Cố Trường Bình, nể mặt thầy trò, giết thì tiếc quá.”
Uông Tần Sinh liều mạng gật đầu.
Phải đó, không thể giết ta được!
Các ngươi mà giết ta, tiên sinh với Văn Nhược sẽ đau lòng lắm. Sau này họ thành thân, còn thiếu phần tiền mừng của ta nữa.
“Vậy nên, ta muốn ngươi sống.” Ôn Lư Dụ dụ dỗ từng chút…
“Uông Tần Sinh, ngươi có muốn sống không?”
Uông Tần Sinh ngoài gật đầu lia lịa ra, lúc này thật sự không thể thốt ra một chữ nào.
“Ngươi cũng muốn sống, thế thì chuyện này dễ giải quyết rồi.”
Ôn Lư Dụ nhẹ nhàng đẩy trường kiếm sang bên: “Cố Dịch, tha cho hắn một con đường sống. Chuyện bên phía Cố Trường Bình để ta nói, ta với hắn là bạn lâu năm, chút thể diện này hắn vẫn sẽ cho ta.”
Cố Dịch lạnh lùng cười: “Nghĩ đơn giản quá rồi. Lỡ như hắn quay đầu lập tức đi tố giác thì sao? Hại chết bọn ta đấy!”
“Ta nghĩ hắn sẽ không làm thế đâu.”
Ôn Lư Dụ cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch như xác chết của Uông Tần Sinh: “Tần Sinh, ta có thể tin ngươi không?”
Uông Tần Sinh: “…”
Chính ta còn chẳng dám tin ta nữa.
Dù gì đây cũng là tội tru di cửu tộc, nghĩ đến chuyện Uông Tần Sinh mình học hành thi cử, trung quân ái quốc, chính khí đầy mình, sao có thể…
Cố Dịch ngắt lời: “Ôn Lư Dụ, khỏi dài dòng với tên này, trực tiếp giết rồi băm ra cho chó ăn!”
“Phịch!”
Chân Uông Tần Sinh mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, người run như cầy sấy.
Hu hu hu hu, ta không muốn chết mà!
Ôn Lư Dụ ngồi xổm xuống: “Tần Sinh, ta hỏi ngươi một lần nữa, cũng là lần cuối, ta có thể tin ngươi không?”
“Ta…”
Uông Tần Sinh cuối cùng cũng khó khăn thốt ra một chữ, còn lại toàn bộ đều bị nuốt trọn trong dòng nước mắt.
“Ta có thể tin ngươi, phải không?”
“Hu hu hu hu…”
Ôn Lư Dụ đứng dậy: “Cố Dịch, ngươi thấy không, chúng ta có thể tin hắn.”
Cố Dịch hừ hai tiếng, cắm mạnh trường kiếm xuống đất, chính g*** h** ch*n Uông Tần Sinh, khiến hắn trợn mắt suýt xỉu tại chỗ.
“Muốn ta tin ngươi cũng được, đứng dậy, đi chuyển chỗ lương thực kia lên xe ngựa!”
Tại sao?
Sao bắt ta làm cái đó?
Uông Tần Sinh chầm chậm ngẩng đầu, vừa hay đụng ngay ánh mắt đầy sát khí của Cố Dịch, chợt trong đầu lóe lên một tia sáng: “Làm như vậy… ta cũng trở thành một phần của việc chuyển lương, từ nay về sau không còn đường thoát, cũng là đồng phạm tạo phản.”
Hu hu hu hu!
Thế gian có kẻ bị ép làm kỹ nữ, giờ còn có người bị ép tạo phản nữa à!?
Ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì thế này!
Uông Tần Sinh nhìn thanh trường kiếm sáng loáng g*** h** ch*n, lại nhìn bộ mặt sát thần của Cố Dịch, linh hồn như đang rời khỏi xác, tứ chi máy móc bò dậy.
Hắn loạng choạng đi tới đoạt lấy một chiếc xe đẩy nhỏ.
Bi phẫn, đau đớn, giày vò, buồn tủi, thương tâm, sợ hãi, kinh hoàng… mọi cảm xúc cùng lúc bùng phát, hóa thành một luồng sức mạnh.
Chiếc xe đẩy nhỏ như gắn lửa dưới chân, vèo vèo lao về phía trước.
Ôn Lư Dụ không nỡ: “Nhìn ngươi dọa đứa nhỏ đến mức kia kìa!”
Cố Dịch: “Sao không nói là hắn nhát cáy?”
“Ngươi nói như vậy là người à?”
Ôn Lư Dụ liếc hắn một cái, bước về phía Uông Tần Sinh: nhìn cũng tội nghiệp, đi an ủi hắn vài câu vậy.
Đột nhiên, cánh tay bị người ta kéo lại, quay đầu thì thấy Cố Dịch đang cảnh giác nhìn về một hướng.
Theo ánh mắt hắn nhìn qua, Ôn Lư Dụ giật nảy, huyệt thái dương giật mạnh.
Trong bóng tối, có một bóng người chạy như bay tới.
Cố Dịch nhón chân lao ra. Khi đến gần, mới nghe thấy người đó vừa chạy vừa gọi: “Gia, gia?”
Tới gần hơn nữa, Cố Dịch vội thu kiếm lại. Hắn nhận ra người này, là người hầu của Uông Tần Sinh tên Phú Quý.
“Gia ngươi ở bên kia, câm miệng, đi theo ta!”
Đột nhiên nghe có người nói trong bóng tối, Phú Quý giật mình trượt chân ngã sõng soài, r*n r* mãi không bò dậy nổi.
Chủ nào tớ nấy thật chẳng sai.
Cố Dịch xách hắn dậy, ném thẳng tới trước mặt Uông Tần Sinh.
Lúc này, Uông Tần Sinh đang hì hục đẩy xe, đầu óc rối loạn. Vừa thấy có người sống rớt xuống trước mặt, sợ quá quăng xe định bỏ chạy.
“Gia, là ta đây!”
“Phú Quý!? Ngươi tới đây làm gì!?”
Uông Tần Sinh vốn nhát gan, dù nửa đêm ra ngoài theo dõi, nhưng vẫn dặn trước Phú Quý nơi mình sẽ đến.
Hắn sợ nhỡ có chuyện gì, Phú Quý còn có thể dẫn người tới tìm mình.
Phú Quý thở hổn hển: “Gia, không xong rồi, không xong rồi! Cẩm Y vệ tới, bảo gia về phủ gấp!”
“Cẩm… Cẩm Y vệ!?”
Uông Tần Sinh run lên một cái, tay mềm nhũn, xe lật đổ xuống đất.
Vừa mới dính dáng tới tạo phản, sao Cẩm Y vệ đã đến rồi!? Chết rồi chết rồi!
Bên cạnh, Cố Dịch và Ôn Lư Dụ trao đổi ánh mắt chớp nhoáng, Cố Dịch huýt một tiếng còi nhẹ, tất cả những người đang chuyển lương lập tức tăng tốc.
Ôn Lư Dụ vội đỡ lấy Uông Tần Sinh: “Ngươi đi ứng phó trước, trên đường về tự tính xem nên nói gì, nên giấu gì, đừng hoảng, quan trọng là phải xem Cẩm Y vệ tới làm gì đã.”
“Ta… ta… ta không được, chân mềm… không đi nổi nữa!”
Cố Dịch bất ngờ bóp miệng Uông Tần Sinh, nhét vào một viên thuốc đen, sau đó cũng nhét cho Phú Quý một viên.”
“Đây là độc dược. Ba ngày sau không có thuốc giải của ta, các ngươi chết chắc.”
Cố Dịch lạnh lùng cười: “Giờ còn đi nổi không?”
“Bịch!”
“Bịch!”
Chủ tớ cùng lúc ngã ngồi xuống đất.
Cố Dịch không rảnh dây dưa với hai tên nhát chết này, xách cả hai dậy: “Ta đưa bọn họ về, tiện thể dò thám tình hình. Ngươi bên này tranh thủ, không được thì giảm lượng lương chuyển đi, nhưng nhất định phải an toàn rút lui.”
Ôn Lư Dụ gật đầu, bỗng hỏi: “Người Cẩm Y vệ đến là ai?”
Phú Quý thấy mọi người đều nhìn mình, lắp bắp: “Là… là… chỉ huy sứ đại nhân.”
Kỷ Cương!?
Lại là hắn!?
Cố Dịch và Ôn Lư Dụ đồng thời biến sắc.