Chương 634
Đêm ở Bắc phủ, ngoài tiếng gió tuyết rít bên tai, không còn âm thanh nào khác.
Cố Trường Bình nửa tựa vào giường, dưới ánh sáng lờ mờ đến cực điểm, nửa thân mình như hòa vào màn đêm đặc quánh.
Bọn họ rời khỏi kinh thành, xuôi về phương Nam, ghé qua phủ Kim Lăng, hẳn sẽ lưu lại vài ngày. Ở Kim Lăng có ba người khiến lòng A Bảo không yên: vợ chồng Cao Chính Nam và Uông Tần Sinh.
Chắc họ sẽ không nói với Uông Tần Sinh việc hắn vẫn còn sống, chỉ vì muốn tên nhóc ấy yên tâm mà sống cho tốt.
Vài ngày sau, họ sẽ tiếp tục lên đường đến Phủ Lâm An.
Đến được Lâm An, với tính tình của A Bảo, nàng nhất định sẽ đi gặp Ôn Lư Dụ, cùng nhau bàn cách ứng phó với Kỷ Cương.
Rồi sau đó thì sao?
Cố Trường Bình vô thức sờ tay lên chiếc ngọc bội nơi cổ tay, chỉ chạm vào khoảng không, lúc ấy mới sực nhớ: ngọc bội kia đã bị Cẩm Y vệ thu mất từ khi hắn vào ngục.
Tay không, lòng cũng trống.
Rồi sau đó nữa, với tính tình và cách làm việc của nàng, nàng ắt sẽ tìm cách đến Biên Sa.
Từ Thanh Sơn dù là đối với nàng hay đối với hai kẻ kia, đều là một nét bút đậm trong đời.
Không thể tránh khỏi.
“Tề Lâm?”
“Gia?” Kẻ lên tiếng là Cố Dịch, Tề Lâm hiện đang trọng thương, vẫn nằm liệt trên giường chưa thể dậy nổi.
“Gọi quen miệng rồi, khó sửa lắm.”
Cố Trường Bình khó nhọc trở mình, nói: “Đi lấy giấy bút đến cho ta.”
“Để ta đỡ gia ngồi dậy trước.”
“Không cần!”
Cố Trường Bình chuyển động chân bị thương, tự chống mình ngồi dậy. Lúc ấy, giấy và bút đã được đặt sẵn trên bàn nhỏ.
“Gia muốn viết gì vậy?”
Cố Dịch đưa cây nến lại gần, cúi đầu nhìn, phát hiện chỉ là mấy cái địa danh.
“Bắc phủ ở đây, Biên Sa ở đây, giữa hai nơi cách nhau chừng năm, sáu ngàn dặm. Nếu xe ngựa đi với tốc độ bình thường thì mất khoảng một tháng.”
“Gia định làm gì vậy?”
Cố Trường Bình bình tĩnh vẽ thêm mấy nét, rồi mới thấp giọng nói: “Không định làm gì cả, chỉ nghĩ đến chuyện… nàng cũng là một nữ tử yếu đuối mà thôi.”
“Thưa tiên sinh, Lý nương nương cầu kiến.”
Cố Trường Bình kéo chăn che chân bị thương, nói: “Mời nàng ấy vào.”
Lý Mẫn Trí cởi áo choàng ở gian ngoài rồi mới vào trong.
Hành lễ xong, nàng nói: “Vương gia bảo ta chọn vài tỳ nữ xuất sắc đến hầu hạ tiên sinh, tiên sinh có muốn xem qua không?”
“Không cần.”
Giọng Cố Trường Bình lạnh nhạt: “Ta có Cố Dịch là đủ.”
Lý Mẫn Trí mỉm cười: “Tiên sinh, Vương gia nói đất Bắc lạnh giá, trong phòng nên có người sưởi ấm, đêm đến trò chuyện cũng đỡ buồn. Sau này nếu đoàn tụ với Thất gia, Thất gia có để tâm thì đuổi người đi là được.”
Sắc mặt Cố Trường Bình tối sầm.
Lý Mẫn Trí vội giải thích: “Đàn ông tay chân vụng về, làm sao so được với nữ nhân chu đáo. Vương gia vẫn luôn để tâm đến thương tích của tiên sinh, đến cả trong mơ cũng lo lắng khôn nguôi.”
“Lý Mẫn Trí!”
Cố Trường Bình gọi thẳng tên nàng: “Nếu giường của Thập Nhị có người phụ nữ khác, ngươi có để tâm không?”
“Ta…”
Lý Mẫn Trí không biết nói sao, không đoán được tâm tư của Cố Trường Bình, chỉ sợ lỡ lời mà khiến hắn không vui, mãi sau mới trả lời: “Ta không để tâm.”
“Là không muốn để tâm, hay là không dám để tâm?”
“… Không dám để tâm.”
“Ngươi không dám, vì sợ bị mang tiếng ghen tuông, sợ mất sủng trước mặt Thập Nhị.”
Từng lời Cố Trường Bình buông xuống đều rõ ràng rành rọt: “Thất gia ở bên ta, sẽ không bao giờ mất sủng. Thế nên, ta cho phép nàng ấy để tâm và nàng ấy nhất định sẽ để tâm.”
Sắc mặt Lý Mẫn Trí dần dần tái đi.
“Dẫn người ra ngoài đi. Nói với Thập Nhị, ta đã hiểu lòng hắn. Nhưng chuyện này, đến đây là dừng.”
“Vậy… tiên sinh dưỡng thương cho tốt.”
Lý Mẫn Trí lui ra khỏi phòng trong ánh mắt khó hiểu của mấy cô gái trẻ đẹp.
Bên ngoài vẫn là gió tuyết mịt mù, nhưng nàng đi rất nhanh.
Cả đời này, điều nàng sợ nhất là sự thất sủng trong lòng đàn ông. Dù ngoài mặt có làm ra vẻ thản nhiên, trong lòng vẫn là chua xót, ghen tuông, lo lắng không yên.
Người đàn ông của nàng là vương gia đất Bắc, một vị vương gia sao có thể chỉ có một người phụ nữ?
Nàng tự nhủ: đừng để tâm, phải rộng lượng, phải biết đại cục… Thế gian này, nam tử có bản lĩnh, ai chẳng tam thê tứ thiếp?
Chỉ cần giữ vững một trái tim của mình là được.
Một đời một kiếp một đôi người, chỉ là lời đồn trong sách truyện, không cần tin, cũng không thể tin.
Nhưng tại sao… chỉ cần nhìn thấy Cố Trường Bình, nàng lại tin?
Sao nàng lại có thể tin thêm một lần nữa chứ?
Đang hoang mang, từ xa giữa màn tuyết mịt mù có mấy người đang đến. Đến gần mới thấy người đi đầu hình như là…
“Thẩm tiên sinh?” Lý Mẫn Trí vội gọi.
Bước chân Thẩm Trường Canh khựng lại, hơi chần chừ, rồi mới chợt nhớ ra người này từng gặp một lần ở Cố phủ.
“Lý nương nương an khang.”
“Thẩm tiên sinh đi đường vất vả…”
“Xin thứ lỗi, nương nương, ta gấp lắm, phải đi gặp Tử Hoài ngay.”
Thẩm Trường Canh gần như chạy vội vào trong viện.
Rèm bông được vén lên.
Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu.
Ánh mắt chạm nhau, trong mắt đều mang theo hơi ấm.
Thẩm Trường Canh lao đến, ôm người cả chăn cả gối vào lòng, vừa ôm vừa mắng: “Cố Trường Bình, đồ chết tiệt nhà ngươi, mạng nhỏ của ta suýt thì bị ngươi hù chết rồi.”
“Giờ thì sao, sống lại rồi à?”
Cố Trường Bình nhẹ vỗ lên lưng hắn.
…
Vào đến Phủ Lâm An, sương mù dày đặc hơn, gió lạnh quét qua như muốn đóng băng đến tận xương cốt.
Cao Triều và Tiền Tam Nhất sưởi tay bên lò sưởi suốt nửa chén trà, lúc này mới hoàn hồn.
Cao Triều nói: “Tĩnh Thất, sao người vẫn chưa đến?”
Tĩnh Bảo đưa tay chỉ chỉ: “Kiên nhẫn chút đi.”
Vào thành, nàng bảo A Man và A Nghiễn về Tĩnh phủ báo tin, Tiểu Thất thì đến ngân trang tìm Ôn Lư Dụ, còn bản thân dẫn theo Cao Triều và mấy người đến lầu Ngoại Lâu.
Kỷ Cương bám sát phía sau, bọn họ đành phải che giấu hành tung.
Tĩnh Bảo mở cửa phòng bao, gọi với ra ngoài: “Người đâu, mang thêm ít trà nóng và điểm tâm!”
“Dạ, Thất gia.”
Tĩnh Bảo quay đầu, thấy người đang đứng trước cửa sổ, bèn cười nói: “Nhị gia cũng lại đây sưởi ấm đi, trời lạnh quá.”
“Không lạnh.” Thịnh Nhị chẳng buồn quay đầu.
Tên này đúng là trầm mặc!
Tiền Tam Nhất liếc mắt nhìn Thịnh Nhị, nghĩ bụng: sau này cô nương nào gả cho hắn, tám chín phần là sẽ bị hắn làm nghẹn chết vì buồn.
(Vãi sạn à, họ Tiền biết mẻ là com cái rồi mà ta)
Cửa “két” một tiếng được đẩy ra.
Tĩnh Bảo tưởng là tiểu nhị: “Mau mang ấm trà nguội đi đi.”
Sau lưng vang lên một thoáng im lặng.
“Đây là cách Thất gia tiếp khách sao?”
“Ôn đại ca!”
Tĩnh Bảo mắt sáng rực, vội xoay người cười rạng rỡ: “Ngươi tới rồi!”
Ôn Lư Dụ mỉm cười với nàng, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mấy người trong phòng, đóng cửa lại: “Ồ, đầy đủ ghê ha. Sao nhóc con Uông Tần Sinh không có mặt?”
Tĩnh Bảo nói: “Hắn vừa mới thành thân, Ôn đại ca, tha cho người ta đi!”
Ôn Lư Dụ nhớ lại chuyện mình với Cố Dịch từng tính kế Uông Tần Sinh, không nhịn được bật cười hai tiếng, đi đến trước mặt Thịnh Nhị, gật đầu chào: “Nhị gia, lâu ngày không gặp.”
Thịnh Nhị gật đầu lại, không nói một lời.
Tiền Tam Nhất âm thầm bĩu môi: không chỉ trầm, mà còn chẳng lễ độ gì.
“Ôn đại ca, mau ngồi!”
Hắn ngọt ngào chào hỏi: “Ngươi muốn uống trà gì? Dùng điểm tâm gì không?”
“Trạng nguyên lang đừng bận, ngồi xuống trước đã. Đến đây rồi, ta là chủ, ngươi là khách, đáng ra phải để ta chiêu đãi mới phải.”
Nói rồi, Ôn Lư Dụ chắp tay với Cao Triều: “Trưởng công chúa vẫn khỏe chứ? Phủ Lâm An mùa đông ẩm lạnh, Cao công tử chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Cao Triều vẫn luôn thắc mắc vì sao chuyện quan trọng như vận lương ở Giang Nam lại được giao cho Ôn Lư Dụ. Nghe mấy lời vừa rồi, cuối cùng cũng hiểu ra.
Người này quả là khéo léo đủ đường!