Tiền Tam Nhất trở về sân, chỉ cảm thấy chân bỏng rát đau đớn.
Vừa cởi giày ra xem, mới biết vết thương ở chân vốn chưa lành, thậm chí còn sưng to hơn.
Đồng Bản sớm đã xin A Man ít dầu hoa hồng, đợi gia tắm rửa xong lập tức từ từ xoa lên cổ chân.
Xoa bóp một hồi, thấy gia gật gù buồn ngủ, hắn bèn lặng lẽ thổi tắt nến, khép cửa lui ra.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Ánh trăng mờ mờ xuyên qua cửa sổ chiếu xuống nền nhà.
Tiền Tam Nhất trở mình, đang định chìm vào giấc ngủ thì chợt nghe bên ngoài vang lên một tiếng ho khẽ.
Là Thịnh Nhị.
Lúc này hắn mới nhớ ban ngày Thịnh Nhị từng nói tối nay sẽ đến tìm hắn.
Tiền Tam Nhất rúc trong chăn chờ một lúc, thế nhưng bên ngoài lại chẳng có thêm động tĩnh gì, khiến hắn âm thầm nghiến răng.
Tên này ngủ ở đâu?
Chẳng lẽ định đứng ngoài canh suốt đêm?
Giữa mùa đông, lạnh thế này nàng không rét sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy ngoài cửa sổ có thứ gì đó như đang dụ dỗ hắn, khiến tim hắn ngứa ngáy.
Tiền Tam Nhất bèn hất chăn, nhảy lò cò tới bên cửa sổ, “rầm” một tiếng đẩy toang ra.
Chẳng có ai cả.
Vậy tiếng ho lúc nãy là…
“Nhìn lên trên.”
Tiền Tam Nhất vội ngẩng đầu, bèn thấy trên cây long não mơ hồ có người đang co lại thành một khối nhỏ.
“Ngươi… ngươi không lạnh à?”
“Ngủ đi, đừng lo chuyện bao đồng.”
Cứ như ta muốn lo cho ngươi ấy?
Ngươi có chết cóng thì liên quan gì đến gia ta?
Tiền Tam Nhất đang định đóng cửa sổ lại, chợt nghĩ không ổn!
Nếu nữ nhân này mà chết cóng thật thì ai đảm bảo sự an toàn cho tính mạng hắn đây?
“Hứ!”
Tiền Tam Nhất trừng mắt nhìn: “Nhị gia bảo vệ ta như vậy đấy à? Nếu tên sát thủ đó lợi hại thật, phá cửa xông vào, vung búa đập vào chân ta rồi ngươi mới nhảy từ cây xuống thì lúc đó rau dưa nguội lạnh mất rồi!”
Thịnh Nhị: “…”
“Mau lăn vào đây cho ta, chui xuống gầm giường mà núp!”
Tiền Tam Nhất giận dữ mắng: “Gia ta mà xảy ra chuyện gì, làm quỷ cũng không tha cho ngươi… ưm!”
Một bàn tay bất ngờ bịt chặt miệng hắn lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, là Thịnh Nhị.
Tên kia mặc áo quần dạ hành màu đen, tóc búi cao, để lộ gương mặt trắng trẻo.
Tiền Tam Nhất lập tức nhớ tới nốt ruồi đỏ sau vành tai của nàng.
“Tiền Trạng nguyên, tốc độ này của ta, có muộn không?”
Tiền Tam Nhất không dám động đậy.
Tốc độ thì được rồi, nhưng cái tay này…
Khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay mềm mại, chết người hơn nữa là có một mùi hương khó tả… có thể rút về được không?
Bàn tay ấy bỗng rời ra.
Thịnh Nhị nhanh nhẹn xoay người lộn vào phòng, mượn ánh trăng nhìn xuống bên dưới Tiền Tam Nhất.
Tiền Tam Nhất cũng theo ánh mắt nàng nhìn xuống.
Bỗng mặt đỏ bừng, cả da đầu như muốn nổ tung hắn chỉ mặc mỗi một lớp áo lót mỏng, nữ nhân này chắc chắn thấy hết rồi!
“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn!”
“…”
Thịnh Nhị nhướn mày, chẳng nói gì, bỗng dang tay đẩy hắn lên giường.
Tiền Tam Nhất thất kinh: “Này, này… ngươi, ngươi làm gì vậy… ta biết mà, ngươi chẳng có ý tốt gì với gia ta, chắc chắn ngươi đã động lòng với ta rồi, ngươi… tránh ra…”
Thịnh Nhị chẳng buồn nghe, thuận thế nhấc chân hắn lên.
“Họ Thịnh kia, ngươi thử động đến một cọng lông của ta xem, ta sẽ…”
Tiếng bỗng nghẹn lại, Tiền Tam Nhất chống người ngồi dậy nhìn.
Sững sờ.
Thịnh Nhị nắm lấy chân bị thương của hắn, “bốp” một cái đánh xuống.
“Á… đau quá!”
Tiền Tam Nhất r*n r*, toát hết mồ hôi lạnh.
“Thuốc gia truyền trị bong gân, hiệu nghiệm lắm.”
Dứt lời, Thịnh Nhị bỗng nằm sấp xuống, đạp nhẹ một cái đã chui tọt xuống gầm giường.
Tiền Tam Nhất đờ người.
Hắn chưa từng nghĩ Thịnh Nhị lại đột ngột làm vẫy, đây là trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ trong suốt cuộc đời lừa đảo của mình.
Cảm giác ấy không hẳn là dễ chịu, nhưng tuyệt đối không tệ.
Bàn chân mình bị nàng nắm trong lòng bàn tay, hình như… hình như…
Tiền Tam Nhất không diễn tả được cảm giác này, gãi lông mày, rồi cau có đóng cửa sổ, liếc xuống gầm giường mấy cái, sau đó mới khập khiễng leo lên giường nằm lại.
Trong phòng tĩnh mịch.
Thuốc trên chân mát lạnh, đầu mũi thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, Tiền Tam Nhất hít một hơi mới phân biệt được đó là… mùi rượu.
Ra là nữ nhân này trước khi tới còn uống rượu!
Con gái mà lại uống rượu à?
Hắn trở mình, bĩu môi nghĩ: Con gái mà ở chung phòng với con trai, chẳng phải là muốn mượn rượu để lấy can đảm hay sao?
Lại nghĩ…
Không đúng!
Người cần mượn rượu lấy can đảm… phải là hắn mới đúng!
Nếu nữ nhân này thật sự động tâm với hắn thì hắn làm sao có sức mà kháng cự, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn chịu trận à?
“Nhị gia, ngủ rồi à?”
“…”
“Ngủ nhanh vậy sao?”
“…”
Thôi được, cùng chết nghẹn trong phòng cũng được!
Cơn buồn ngủ ập đến, Tiền Tam Nhất ngáp một cái, rồi chìm vào giấc ngủ say.
Trong bóng tối vang lên tiếng thở nhẹ, Thịnh Nhị từ từ mở mắt, trong đáy mắt lóe lên hai tia sáng u tối.
Sào Diệp Chu, ta đang chờ ngươi tới!
…
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.
Một chiếc xe ngựa rộng rãi từ Tĩnh phủ gia chạy thẳng về cổng thành.
Từ xa đã nghe tiếng vó ngựa rầm rập, A Nghiễn đánh xe ngẩng đầu nhìn.
Là người của Cẩm Y vệ.
Đi đầu là Kỷ Cương, thân mặc trang phục võ sĩ, thắt đao bên hông, đầu đội mũ che mặt màu đen, nửa khuôn mặt lộ ra căng cứng.
Từ xa, Kỷ Cương đã thấy xe ngựa mang dấu hiệu của Tĩnh phủ lướt qua, lúc sánh vai thì nghiêng đầu nhìn, cảm thấy người đánh xe quen quen.
Nhớ ra rồi, là tiểu đồng bên cạnh Tĩnh Thất gia.
Sáng sớm thế này, Tĩnh Thất gia ra khỏi thành làm gì?
…
Xe ngựa của Tĩnh phủ thuận lợi rời khỏi phủ Lâm An, đi chừng gần một canh giờ, đến một khu rừng nhỏ thì dừng lại.
Tiểu Thất huýt một tiếng còi.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Cửu đánh xe từ trong rừng đi ra.
Tiểu Thất nhảy xuống ngựa, vén rèm xe nhìn vào trong, cười không thành tiếng.
Nửa xe toàn là áo chống rét, nửa còn lại là lương thực, cầm cự tới Biên Sa chắc đủ dùng rồi!
“Người đủ cả rồi!” Giọng Cao Triều vang lên trong xe.
“Bẩm gia, đủ rồi ạ.”
“Xuất phát.”
“Vâng!”
Trong xe.
Tĩnh Bảo và Cao Triều ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, mắt chăm chú nhìn vào tấm bản đồ bé xíu đặt trên bàn, bản đồ này là Ôn Lư Dụ cho người đưa đến trong đêm.
Ôn Lư Dụ từng đến Biên Sa lúc mười mấy tuổi, tuy đã hơn mười năm,
nhưng vẫn còn chút ký ức, bèn dựa vào đó mà vẽ lại sơ lược.
“Các ngươi rời đi trong giận dỗi, trước khi ra khỏi Sơn Hải Quan, không thể đi quá nhanh. Vì hành tung chắc chắn sẽ bị lộ, sẽ truyền đến tai Hoàng thượng, nên phải giả vờ thong thả bình tĩnh.”
“Ra khỏi Sơn Hải Quan, nơi đó đã là vùng hoang vắng, ít người qua lại, cứ mỗi năm trăm dặm mới có một trạm dịch, lúc đó mới có thể tăng tốc.”
“Đến Cam Túc, trước mặt là sa mạc mênh mông, càng lúc càng gần Biên Sa. Lúc đó phải vô cùng cẩn thận, vì tộc nhân các bộ lạc ở Biên Sa thường xuyên xuất quỷ nhập thần.”
Tĩnh Bảo nhớ lại từng câu dặn dò của Ôn Lư Dụ, trong lòng thấy ấm áp vô cùng.