Hắn còn mặt mũi mà nói không khách sáo?
Đêm nay ta phải nói mớ vài câu, nghiến răng vài lượt mới được… không hành hạ chết ngươi thì thôi!
Tiền Tam Nhất hậm hực nghĩ.
Nói vậy chứ, hắn vẫn rất muốn hỏi một câu: “Đêm qua ta nói mớ những gì?”
“Ngươi mắng mình là đồ ngốc!”
Mẹ nó!
Nữ nhân này nhất định cố ý!
Thù cũ, hận mới cùng ùa về, Tiền Tam Nhất nhịn không nổi, đang định mở miệng thì nghe một tiếng quát từ dưới gầm giường: “Đừng nói chuyện, có người tới.”
Người?
Sát thủ?
Tiền Tam Nhất sợ đến mức tim như ngừng vài nhịp, lập tức chui tọt vào trong chăn, trùm kín đầu.
Thật ra hắn cũng hơi sợ, dù gì thì dao kiếm không có mắt.
Nhưng sợ thì sợ, Tiền Tam Nhất vẫn thò đầu ra, điều hòa lại hơi thở.
A Nghiễn từng nói, sát thủ thượng thừa đều có khả năng nhìn sáu hướng, nghe tám phương, chỉ cần có gì bất thường là sẽ phát giác.
Cửa sổ, từ từ mở ra.
Vậy mà không phát ra chút tiếng động nào.
Đầu mũi chợt có một luồng gió lạnh lướt qua, hơi thở Thịnh Nhị hơi khựng lại.
Người luyện võ toàn thân có một luồng khí, người thường sẽ không cảm nhận được, chỉ có người cùng luyện võ mới có thể cảm giác ra.
Khoảng cách càng gần, luồng khí kia càng yếu, chứng tỏ công phu người đó càng thâm hậu.
Những năm qua hắn làm gì?
Sao lại bước lên con đường sát thủ?
Thịnh Nhị ngây ra một thoáng, khi bừng tỉnh thì đã thấy trước mắt là một đôi chân thẳng tắp, mạnh mẽ.
Trước mắt như có một ô cửa trời mở ra.
Thịnh Nhị cảm nhận rất rõ: đối phương một tay vén rèm, một tay nắm thành quyền, nhẹ như không mà bổ xuống.
Khoảnh khắc đó, Tiền Tam Nhất sợ đến mức không kiềm được nữa, lập tức mở to mắt.
Người kia cũng giật mình, cùng lúc đó Thịnh Nhị xuất chiêu, giữ chặt hai chân hắn, mạnh mẽ hất ngược lên.
Lông mi người kia giật nhẹ, trong lúc ngã xuống bèn chống tay, thân thể như dây cung bật dậy.
Ngay lúc ấy, Thịnh Nhị đã từ dưới giường chui ra, tay hóa thành quyền phong đánh tới.
Người kia dường như đoán được hướng đánh, linh hoạt hóa giải, rồi tung một chiêu, lướt mình qua cửa sổ thoát đi.
Ánh mắt Thịnh Nhị sắc bén, cũng lập tức đuổi theo.
Thoát chết trong gang tấc, Tiền Tam Nhất run rẩy vén rèm, không còn thấy bóng dáng hai người kia đâu.
Hắn vội khoác áo ngoài, lê dép chạy theo.
Má nó!
Ngoài này lạnh thật, chi bằng chui lại vào chăn!
Không được!
Nhỡ đâu nữ nhân ấy đánh không lại thì sao, chẳng lẽ mình trơ mắt nhìn nàng chết?
Phải nói, lá gan vốn nhỏ như hạt vừng của Tiền Tam Nhất, sau mấy lần gặp hiểm nguy đã lớn lên không ít.
Hắn chẳng gọi Đồng Bản, tự mình mở then cổng viện, lao vào màn đêm.
Cao thủ giao đấu, chẳng ai chạy về nơi đông người, mà chỉ tìm đến vườn sau vắng vẻ.
Ban ngày Tiền Tam Nhất cố tình ngó qua hết Tĩnh phủ, giờ hắn một mạch lao thẳng đến vườn sau.
Chạy được nửa đường, hắn nghe thấy một tiếng quát vang: “Sào Diệp Chu, đứng lại cho ta!”
Là giọng của Thịnh Nhị. Sao nàng lại biết tên sát thủ ấy là Sào Diệp Chu?
Tiền Tam Nhất hoảng đến trẹo chân suýt nữa, sợ bị phát hiện nên gắng nhịn đau, không dám kêu lên một tiếng.
Sào Diệp Chu từ từ quay đầu lại.
Ánh mắt và nụ cười vẫn ph*ng đ*ng như trước, ngũ quan như tạc, vừa bất kham vừa anh tuấn trưởng thành.
Hắn cười ha hả, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới đánh giá Thịnh Nhị, rồi huýt một tiếng sáo đầy vui vẻ.
“Tiểu Thịnh nhi, không ngờ ta lại không nhận ra nàng. Sao lại cải trang thành nam tử?”
Tiểu Thịnh nhi?
Dù cách một khoảng, Tiền Tam Nhất vẫn nghe rõ mồn một, mạch máu trên trán giật thình thịch, như muốn bung ra khỏi da.
Nói vậy, hai người này… quen nhau?
Tiền Tam Nhất bịt chặt miệng mình, không để phát ra dù chỉ một tiếng.
Thịnh Nhị không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn.
Sào Diệp Chu nhướng hàng mày rậm, từng bước đi tới gần.
Ánh mắt chạm nhau.
Một người trên mặt thoáng ý dịu dàng;
Một người trong mắt ngập tràn băng giá.
Một người vẻ mặt nhàn nhã, mỉm cười;
Một người ánh mắt cứng rắn lạnh lùng.
Hồi lâu.
Thịnh Nhị lạnh giọng hỏi, âm thanh có hơi khàn: “Sào Diệp Chu, suốt một năm qua ngươi đã đi đâu?”
“Tiểu Thịnh nhi!”
Sào Diệp Chu nhìn nàng, nàng mặc bộ áo quần dạ hành, da trắng hồng, đôi mắt vốn rất dịu dàng nay dưới ánh trăng trở nên lạnh lẽo.
Thật sự khó phân biệt nam nữ.
“Có vài chuyện, nói hai ba câu không rõ được. Cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ cho nàng một lời giải thích.”
Thịnh Nhị đối mắt cùng hắn, không cao không thấp nói: “Ta không cần ngươi giải thích điều gì cả. Ta chỉ muốn hỏi một câu: vì sao ngươi bỏ trốn khỏi hôn lễ?”
Má nó!
Thì ra tên Sào Diệp Chu này là người của Thịnh Nhị, hai người còn từng đính hôn.
Vậy nên!
Người mà Thịnh Nhị cầm tranh chân dung đi tìm khắp nơi là hắn!
Nỗi sững sờ trong lòng Tiền Tam Nhất gần tràn ra ngoài, đến nỗi một chân tê rần cũng chẳng cảm thấy.
“Ta…”
Sào Diệp Chu chợt cứng họng, vẻ mặt thoáng hiện chút xấu hổ khó nói.
“Hãy nói cho ta một câu thật lòng, Sào Diệp Chu!”
Thịnh Nhị bước lên một bước, ép sát hắn.
Lúc này, sắc mặt nàng bình tĩnh đến đáng sợ.
Thân hình Sào Diệp Chu khựng lại rõ ràng, vươn tay chộp lấy một nhành cây khô nằm ngang, bẻ gãy.
Cả người Thịnh Nhị chợt cứng đờ.
Động tác ấy là thói quen của Sào Diệp Chu mỗi lần chột dạ, hắn sẽ vô thức cầm lấy vật gì đó rồi bóp nát.
“Ta…” Sào Diệp Chu mím môi, khó khăn nói: “Ta đã quen một cô nương, tên nàng là Lý Trần Trần, nàng ấy rất đáng thương…”
“Ngươi không cần nói nữa.”
Lý Trần Trần, quả nhiên là nàng.
Tựa như một tiếng sét giữa trời quang, đánh bật nỗi đau sâu tận đáy lòng, Thịnh Nhị dứt khoát cắt lời.
“Tiểu Thịnh nhi, sự việc không như nàng nghĩ, ta và nàng ấy…”
“Chuyện giữa ngươi và nàng ấy, ta không muốn biết.”
Ánh mắt Thịnh Nhị càng thêm lạnh lẽo: “Một năm rồi, Sào Diệp Chu. Nếu trong lòng ngươi còn có ta dù chỉ một chút, cũng sẽ không biệt tăm biệt tích như vậy.”
“Ta…”
“Ta đã thối hôn rồi. Từ giờ trở đi, giữa ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt.”
“Thịnh nhi!”
Sào Diệp Chu sững sờ kinh hoàng.
Gương mặt ấy quá quen thuộc, đến từng nét lông mày khóe mắt đều không khác gì trong trí nhớ, vậy mà những lời nàng nói sao lại lạnh lùng đến thế.
“Ta là Thịnh Nhị, không phải Thịnh nhi!”
Tay Thịnh Nhị run rẩy, bỗng giật mạnh một cái, từ tay áo rơi xuống một thanh đoản đao, nàng ném xuống đất: “Đây là tín vật ngươi từng tặng ta. Trả lại ngươi.”
Quái lạ thật!
Lại còn có người tặng dao làm tín vật đính ước?
Chưa hết!
Nữ nhân này ôm dao ngủ thì ra là vì nhớ tình lang?
Thịnh Nhị ơi Thịnh Nhị, không ngờ ngươi lại là người si tình như vậy.
Ánh mắt Tiền Tam Nhất mở to, dường như nóng thêm vài độ, trong lòng thầm thốt lên một câu: “Tên đàn ông này không xứng đáng.”
“Thịnh nhi!”
Sào Diệp Chu mặt mày tái nhợt: “Ta với nữ nhân kia chẳng có gì cả, nàng ấy mắc bệnh, ta chỉ…”
“Sào Diệp Chu, nếu ngươi còn chút tôn trọng ta thì xin đừng nói thêm lời nào nữa.”
Môi Thịnh Nhị hé ra, hàm răng run lên không cách nào kìm lại.
“Đừng nói nữa!”