Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 641

Giấy ghi nợ đã viết xong.

Tiền Tam Nhất vừa đưa tay ra thì lại rụt về.

Tim hắn đập thình thịch, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cụ thể là chỗ nào thì lại không nói rõ được.

Bỗng nhiên, tay hắn bị người ta nắm lấy.

Thịnh Nhị bẻ ngón cái của Tiền Tam Nhất ra, chấm một chút ấn đỏ, rồi mạnh mẽ ấn xuống.

Mặt Tiền Tam Nhất đỏ như màu ấn đỏ kia.

Nàng có còn chút tự giác nào của nữ nhân không vậy?

Tay đàn ông là có thể tùy tiện kéo qua sao?

Không đợi ấn đỏ khô, Thịnh Nhị đã gấp tờ giấy mấy lượt, nhét vào ngực áo: “Ngươi ngủ đi, hắn sẽ không quay lại nữa đâu.”

“Sao ngươi biết hắn sẽ không quay lại? Nhỡ quay lại thì sao? Ta xem ngươi định giải thích với Thất gia thế nào?”

“Ta nói không quay lại thì nhất định là…”

“Đừng nghĩ ai cũng tốt bụng như vậy. Bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là vị hôn thê bị từ hôn thôi, so với số tiền thưởng, chẳng đáng là gì.”

“Tiền! Tam! Nhất!”

Nắm tay Thịnh Nhị phát ra tiếng răng rắc đáng sợ.

Tiền Tam Nhất cười híp mắt: “Vậy thế này đi, ngươi tiếp tục bảo vệ ta, cùng lắm ta nhường giường cho ngươi ngủ.”

“Không cần!”

“Này, ngươi đi đâu?”

“Ra ngoài phòng.”

Ngoài phòng có một chiếc ghế dài mềm, vốn là chỗ Đồng Bản ngủ. Thịnh Nhị kéo hắn dậy ném xuống đất.

“Cút ra ngoài!”

Thật ra Đồng Bản đã tỉnh từ lâu, đang dựng tai lên trốn trong chăn nghe lén.

Gia nhà mình đã làm gì với Nhị gia mà nợ người ta nhiều bạc đến vậy?

Bị quăng xuống đất không kịp phòng bị, Đồng Bản uất ức nhìn Thịnh Nhị, thấy trong mắt y ánh lên hàn quang, sợ đến tim đập thình thịch, vội lủi chạy sang phòng phía tây.

Thịnh Nhị phất tay áo, thổi tắt ngọn nến, thuận thế tựa lên ghế dài, nhắm mắt lại.

Tiền Tam Nhất rướn cổ nhìn, chỉ thấy được nửa khuôn mặt nghiêng của nàng.

Gương mặt nghiêng chìm trong ánh đêm mờ mịt, dịu dàng, hờ hững, như toát ra một tia yếu mềm.

Tim Tiền Tam Nhất chợt thắt lại.

Về đến giường mình, Tiền Tam Nhất lăn qua lộn lại như bị chiên dầu, thế nào cũng không ngủ được.

Giọt nước mắt kia không giống rơi xuống đất, mà như nhỏ vào lòng hắn, nóng rực, thiêu đốt.

Bên ngoài sao không có động tĩnh gì? Là ngủ rồi ư?

Hay đang âm thầm rơi lệ?

Ta có nên lại gần an ủi một chút không, hay cứ nhắm mắt coi như không biết gì?

“Tất nhiên là nhắm mắt làm ngơ rồi. Ngươi quên à, nàng còn ép ngươi viết giấy nợ đó, hai vạn hai ngàn lượng đấy!”

“Nhưng mà nàng đã nói những lời rất cứng rắn với tên họ Sào kia, rõ ràng là đang bảo vệ bọn ta.”

“Nam nữ với nhau, mấy chuyện tình cảm dây dưa kia, có gì đáng để dỗ dành?”

“Là đàn ông, chẳng lẽ trơ mắt nhìn một nữ nhân rơi lệ mà không cảm xúc gì sao?”

“Hiện giờ nàng là đàn ông, còn đàn ông hơn cả hắn.”

“Nhưng trong cốt tủy, nàng rõ ràng là một nữ nhân.”

Nữ nhân?

Trong đầu Tiền Tam Nhất có gì đó lóe qua, chợt bật dậy.

Nếu thân phận nữ nhân của nàng không phải do Tiền Tam Nhất ta lỡ miệng nói ra, mà là bị người khác phát hiện thì hai vạn hai ngàn lượng kia tính cho ai?

Hắn hất chăn, không kịp mang giày, lao ra ngoài phòng.

Ngoài phòng, nào còn bóng dáng Thịnh Nhị.

Chỉ còn một chiếc ghế trống không.

Tiền Tam Nhất không nói hai lời, quay lại khoác áo, xông ra ngoài. Vừa bước đến hành lang nối, ánh mắt hắn trầm xuống, cơ thể lùi lại, nấp sau cột.

Nữ nhân kia đang ngồi xổm giữa hành lang, hai tay che mắt, tấm lưng mềm mại cong xuống, nức nở không thành tiếng.

Tiền Tam Nhất muốn quay đầu bỏ chạy.

Nữ nhân này luôn mạnh mẽ, chắc hẳn không thích để người khác thấy bộ dạng lúc này. Nhưng ánh mắt hắn lại không rời đi nổi.

Bóng dáng kia, sao mà thê lương, sao mà yếu ớt…

Tên họ Sào kia, má nó, mù chắc?

Tiền Tam Nhất lặng lẽ nhìn một lúc, rồi xoay người rời đi.

Đêm ấy, Thịnh Nhị không quay về nữa.

Sáng hôm sau, Tiền Tam Nhất không còn lòng dạ nào ăn sáng, hai quầng mắt thâm sì, chạy thẳng đến nha môn phủ Lâm An.

Hắn nhất định phải hỏi cho ra lẽ tại sao nàng nói mà không giữ lời?

Vừa nhảy xuống xe ngựa thì đã thấy Kỷ Cương dẫn theo một nhóm Cẩm Y vệ oai phong lẫm liệt đi ra từ phủ nha.

Thịnh Nhị nổi bật giữa đội ngũ.

Nàng nhẹ nhàng liếc nhìn Tiền Tam Nhất, ánh mắt sắc lạnh khiến chân vừa bước ra đã lập tức rụt lại.

“Tiền công tử.”

Kỷ Cương mắt tinh như cú vọ: “Sáng sớm thế này, ngươi…”

“Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, đến trước nha môn tản bộ!”

Tiền Tam Nhất trợn mắt lườm hắn một cái: “Sao? Như vậy cũng phạm pháp chắc?”

“Không phạm!”

Chỉ là… tự ngược!

Kỷ Cương cười gằn một tiếng, đang xoay người bỏ đi thì đột nhiên có một tên Cẩm Y vệ từ trong phủ chạy ra: “Lão đại, mật thư từ kinh thành!”

Mật thư?

Tiền Tam Nhất vừa dựng tai lên thì bắt gặp ánh mắt Kỷ Cương nhìn sang, lập tức phất tay áo, đảo mắt một cái, lắc lư rời đi.

Tên họ Kỷ này mẫn cảm như chó săn, chỉ cần mình để lộ chút chột dạ, thể nào cũng bị hắn phát hiện.

Mật thư gửi đến Cẩm Y vệ, nhất định là kinh thành có biến.

Không được!

Hiện giờ chỉ một chút động tĩnh cũng có thể mất mạng, ta phải tìm cách đến ngân trang gặp Ôn Lư Dụ hỏi rõ.

Phía sau, Kỷ Cương mở thư ra, liếc sơ qua, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Lão đại, có chuyện gì?” Thịnh Nhị bước tới một bước.

Kỷ Cương thở ra một hơi lạnh: “Phía Bắc đã động binh, lấy danh nghĩa ‘thanh trừ ác thần’, nhắm thẳng vào Vương gia.”

Ánh mắt Thịnh Nhị dao động.

“Cái gì? Đánh rồi sao? Ôn đại ca, bên nào ra tay trước?”

“Bắc phủ.”

Bắc phủ sao lại ra tay trước?

Là ai ra quyết định?

Là tiên sinh ư?

“Ta đoán là ý của Cố Trường Bình.”

Ôn Lư Dụ đặt tay trên nắp chén trà, ngón tay khẽ khàng v**t v*, mỗi lần một chậm hơn.

“Hắn hẳn muốn đánh trước để giành tiên cơ, giành lấy khí thế, nhân tiện để các phiên vương thấy được thực lực của Hạo Vương.”

Tiền Tam Nhất chợt hiểu: “Binh lính Bắc phủ đã quen chịu lạnh, lại đánh trên địa bàn mình, trận này chắc chắn thắng.”

“Sẽ thắng, nhưng…”

“Nhưng sao?”

Mắt Ôn Lư Dụ hiện tia đỏ, hiển nhiên tối qua cũng không ngủ ngon. Hắn nhíu mày, nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì bên ta sẽ gặp áp lực rất lớn.”

“Tiền và lương thực?”

“Đúng vậy.” Ôn Lư Dụ gật đầu: “Kỷ Cương còn ở phủ Lâm An, tiền không thể động, lương càng không thể động.”

Tiền Tam Nhất: “Vậy nghĩ cách dẫn hắn rời đi?”

Ôn Lư Dụ: “Không dễ đâu. Tên này mũi như chó săn, đã đến thì không chịu rời đi.”

Tiền Tam Nhất: “Vậy phải làm sao?”

Ôn Lư Dụ ngẩng đầu nhìn hắn: “Không vội. Phía Bắc chưa có tin tức gì, chúng ta cứ coi như không biết, tiếp tục án binh bất động. Đúng rồi, bên ngươi thế nào, tối qua sát thủ có tới không?”

Câu này… ta biết trả lời sao đây?

Nói có thì kiểu gì cũng dính líu đến Thịnh Nhị.

Nghĩ tới cái tên ấy, cổ họng Tiền Tam Nhất nghẹn lại: “Tối qua không có động tĩnh gì.”

“Thế quầng thâm mắt của ngươi…”

“Trong phòng thêm một người, tiếng ngáy như sấm, lại còn nghiến răng, nói mớ, sáng sớm còn thả rắm, ngươi bảo ta ngủ nổi không?”

Ôn Lư Dụ: “…”

Nhị gia là đi bảo vệ Tiền Tam Nhất, hay đi tra tấn hắn vậy?

Ôn Lư Dụ: “Tối nay nếu gặp Nhị gia, hỏi y thử xem Kỷ Cương bắt đầu tra từ đâu.”

Câu này như tiếng chuông vang lên, âm còn chưa tan.

Tiền Tam Nhất thầm nghĩ:

Tối nay… nàng còn đến nữa không?

Exit mobile version