Chương 646
Đêm đông ở Giang Nam, mưa rơi lặng lẽ.
Bốn mươi tám tên Cẩm Y vệ, đội nón cỏ, khoác áo tơi, mang kiếm dài, tụ tập trước nha môn phủ Lâm An.
Kỷ Cương che ô bước đến trước mặt Thịnh Nhị, nói: “Hôm nay ta thấy trong người không khoẻ, phiền nhị gia dẫn đội, lục soát lại đảo Mỹ Nhân một lần nữa.”
Thái dương Thịnh Nhị giật mạnh một cái, lớn tiếng trả lời: “Rõ!”
Nói xong, nàng tung người lên ngựa, quay đầu quát lớn ra sau: “Xuất phát!”
Thiết kỵ phóng đi trong mưa.
Tuy Thịnh Nhị cảm thấy việc này quá bất ngờ, nhưng may là do nàng dẫn đội, mọi việc có thể do nàng quyết định, ắt sẽ có cơ hội để họ chạy thoát.
Chốc lát sau, đội kỵ binh đã đến bên hồ, mấy chục chiếc thuyền nhỏ được lệnh đợi sẵn nơi đây.
Thịnh Nhị ra lệnh mọi người lên thuyền, còn nàng thì đứng nơi mũi, ngắm nhìn đảo Mỹ Nhân mờ ảo trong làn mưa sương, trong lòng âm thầm tính toán làm cách nào để trì hoãn thời gian một cách kín đáo.
…
Cùng lúc đó, trên đảo Mỹ Nhân, tiếng chuông trống cảnh báo đột ngột vang lên dồn dập.
“Đảo chủ, có mấy chục chiếc thuyền đang tiến lại gần đảo, nhìn từ xa, dường như là thuyền quan phủ.”
Quan phủ?
Đoạn Cửu Lương kinh ngạc, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, từ trên xuống dưới trong quan phủ đều đã nhận bạc của y, tuyệt đối không thể đích thân đến đảo, chỉ có thể là Cẩm Y vệ.
Xem ra, Kỷ Cương hẳn đã phát hiện điều gì đó trên đảo!
“Ra lệnh cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, lấy lễ tiếp trước, sau đó mới động binh.”
“Rõ!”
Đoạn Cửu Lương đợi thị vệ rời đi, lập tức thấp giọng gọi ra ngoài: “Gọi mười ám vệ, theo ta đến vườn Trúc.”
“Rõ, đảo chủ.”
Trong vườn Trúc, Thịnh Vọng hiển nhiên đã nghe thấy tiếng chuông trống, chỉnh tề áo quần, đứng khoanh tay nơi cổng viện. Thấy Đoạn Cửu Lương vội vàng bước tới, bèn hỏi: “Là Cẩm Y vệ?”
Đoạn Cửu Lương bước đến gần: “Mười phần có tám, chín phần là vậy.”
Thịnh Vọng cười, không bất ngờ: “Ta đã biết thằng nhãi Kỷ Cương kia không phải kẻ tầm thường, càng là lúc yên ả càng khiến hắn nghi ngờ. Chỉ không ngờ lại đến nhanh thế.”
Đoạn Cửu Lương nói: “Thịnh gia, rời đảo thôi. Ta sẽ phái mười ám vệ hộ tống các vị.”
Thịnh Vọng hỏi: “Rời đảo có mấy lối thủy lộ?”
Đoạn Cửu Lương trả lời: “Có bốn đường, ba đường lộ rõ, một đường bí mật. Đường bí mật rất ít người biết, hẳn là an toàn.”
Tiếng chuông trống ngày càng gấp gáp.
Thịnh Vọng không kịp suy nghĩ, lập tức quay đầu gọi lớn về phía phòng phía đông: “Cẩm cô, lấy thêm cho tiểu thư một chiếc đại bào!”
“Rõ!”
Thịnh Vọng quay lại chắp tay với Đoạn Cửu Lương: “Những ngày qua đã làm phiền rồi.”
“Thịnh gia nói vậy là khách sáo rồi!”
Trên gương mặt dữ tợn của Đoạn Cửu Lương hiện ra vẻ không nỡ xa rời: “Chăm sóc tiểu thư thật tốt, đợi sóng gió qua rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại. Đây là thư của Ôn Lư Dụ gửi đến.”
Thịnh Vọng nhận lấy, nhét ngay vào trong ngực: “Thay ta cảm ơn hắn.”
Đoạn Cửu Lương cười: “Thịnh gia chỉ cần uống với hắn vài chén, tìm thêm vài cô gái cho hắn là cảm ơn tốt nhất rồi.”
Thịnh Vọng cũng cười: “Rượu thì được, gái thì miễn, thứ đó hại thân.”
Vừa dứt lời, sau lưng lập tức vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Hai người đồng loạt nhìn lại…
Dưới chiếc ô giấy dầu màu vàng, Cẩm cô dìu Cố Ấu Hoa bước ra.
Trên người Cố Ấu Hoa khoác chiếc đại bào đỏ rực đến chói mắt, viền cổ là lông hồ ly trắng muốt, càng làm nổi bật gương mặt trắng như ngọc.
Ánh mắt Thịnh Vọng dịu dàng đến gần như cưng chiều.
Y sải bước tiến lên, cúi người đưa tay ra, Cố Ấu Hoa đặt tay lên cổ tay y, bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Còn để người ta ngủ không đây?”
“Tiểu thư chẳng phải cứ nằng nặc đòi ngồi thuyền sao? Ban ngày đông người, sợ làm kinh động tiểu thư, nên chúng ta trốn đi vào ban đêm, sẽ có thú vị riêng.”
“Trên thuyền lạnh lắm, ngươi phải mặc thêm đồ vào.”
Thịnh Vọng cười tít mắt: “Không lạnh, không lạnh, có tiểu thư ở đây, Tiểu Vọng tử thế nào cũng không lạnh.”
Đoạn Cửu Lương tiến lên, quỳ gối ngay tại chỗ, dập đầu ba cái với Cố Ấu Hoa.
Cố Ấu Hoa hiện rõ vẻ nghi hoặc trong mắt: “Sao hắn lại dập đầu với ta?”
Thịnh Vọng kiên nhẫn giải thích: “Tiểu thư cũng là chủ nhân của hắn, nô tài không dập đầu với chủ thì dập đầu với ai? Chúng ta đi thôi, chậm nữa thì trời sáng mất.”
Cố Ấu Hoa bước đi uyển chuyển, lúc đi ngang qua Đoạn Cửu Lương còn cười với hắn, hoàn toàn không để tâm đến gương mặt đáng sợ của hắn: “Đừng đứng đó, dầm mưa không tốt đâu.”
Trong lòng Đoạn Cửu Lương ấm áp vô cùng: “Không sao, ta tiễn tiểu thư lên thuyền.”
Chiếc thuyền không lớn, vừa đủ cho hơn mười người, tháo neo, thuận dòng mà đi. Đợi đến khi thuyền khuất bóng, Đoạn Cửu Lương mới đeo mặt nạ, thi triển khinh công quay về tiền đảo.
Trên tiền đảo, Cẩm Y vệ đã lên bờ. Thịnh Nhị mặt mày nghiêm nghị, ra lệnh: “Cẩm Y vệ lục soát đảo, không để ai rời đi. Gọi đảo chủ ra gặp ta ngay.”
“Quan gia, đảo chủ nhà chúng ta mặt có bệnh, không gặp ai…”
Thịnh Nhị cười nhạt, rút trường kiếm sau lưng ra, đặt ngang cổ người nọ: “Gọi ra!”
“V…vâng!”
Chẳng bao lâu, Đoạn Cửu Lương mặc cẩm y bước tới, chắp tay nói với Thịnh Nhị: “Quan gia thứ lỗi, tại hạ là đảo chủ Đoạn Cửu Lương.”
Thịnh Nhị bước đến gần, dùng mũi kiếm khều mặt nạ trên mặt hắn, cao ngạo hỏi: “Sao không tháo xuống?”
Đoạn Cửu Lương hơi chần chừ, rồi tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt đầy sẹo. Thịnh Nhị thoáng giật mình, nhưng trong lòng thì thở phào.
Gọi ra thì ra, bảo tháo thì tháo, thành khẩn như thế, chứng tỏ trên đảo đã không còn người hắn muốn giấu.
Bọn họ, hẳn đã nhận được tin và đi trước rồi.
Thịnh Nhị giả vờ cười nhạt một tiếng: “Đảo chủ, đắc tội rồi. Người đâu, lục soát đảo, không được bỏ sót một ngóc ngách!”
“Rõ!”
Cẩm Y vệ tản ra khắp nơi. Chờ không còn bóng người, Thịnh Nhị hạ thấp giọng hỏi: “Đi lúc nào? Có bao nhiêu người hộ tống?”
“Một khắc trước, ta phái mười ám vệ hộ tống.”
Mười người?
Lúc này Thịnh Nhị mới thật sự yên lòng.
“Kỷ Cương đâu?”
Đoạn Cửu Lương chợt hỏi lại: “Sao ngươi lại đến?”
Thịnh Nhị trả lời: “Hắn nói trong người không khoẻ. Ta đến cũng tốt, có thể giúp bọn họ kéo dài thời gian.”
Đoạn Cửu Lương từ từ đeo lại mặt nạ, trong lòng lại cảm thấy chuyện Kỷ Cương làm lần này cực kỳ quái lạ. Còn chưa kịp nghĩ sâu thì một Cẩm Y vệ hớt hải chạy đến.
“Nhị gia, gặp mấy khách nhân đang giở thói càn quấy.”
“Dám giở trò với Cẩm Y vệ, chán sống rồi!”
Thịnh Nhị bỏ lại Đoạn Cửu Lương, sải bước vào lầu.
Nàng vừa rời đi, bèn có một thị vệ trên đảo chạy tới: “Đảo chủ, làm sao đây? Bọn chúng không thể đuổi đi chỉ bằng bạc nữa rồi.”
“Kệ chúng!”
Đoạn Cửu Lương xua tay, ngồi phịch xuống tảng đá lớn, ngẩn ngơ nhìn mặt hồ mịt mùng.
Lạ ở chỗ nào nhỉ?
…
“Thịnh gia, sắp cập bờ rồi.”
Thịnh Vọng nhìn sang Cẩm cô. Cẩm cô lập tức đẩy đẩy Cố Ấu Hoa: “Tiểu thư, lâu rồi không đi xe ngựa, để Tiểu Vọng tử đưa đi dạo phố một vòng, mua chút son phấn.”
“Đồ ngoài bẩn lắm.”
“Nghe nói có một cửa hiệu khá tốt, son của họ làm từ hoa đào thượng hạng, tiểu thư chẳng phải rất thích hoa đào sao?”
“Vậy thì đi xem thử cũng được.”
Thịnh Vọng lúc này mới quay sang ám vệ: “Cập bờ đi.”
Thuyền tiến sát vào bờ, đang định thả neo thì bỗng từ trong bóng tối ùa ra một hàng cung thủ, hàng trăm mũi tên đồng loạt chĩa về phía người trên thuyền.
“Không hay, có mai phục!”
Mười ám vệ lập tức xuất thủ, rút đao che chắn trước mặt chủ nhân.