Trong bóng tối, có người xách đèn lồng chầm chậm bước ra, là Kỷ Cương.
Kỷ Cương nhìn thấy người trên thuyền thì sững lại.
Hắn chỉ đoán trên đảo ắt hẳn có một nhân vật thần bí lợi hại nào đó, nằm mơ cũng không ngờ, lại là Thịnh Vọng người vốn đã chết trong biển lửa, còn có… Cô mẫu của Cố Trường Bình Cố Ấu Hoa!
Nếu có thể bắt sống được hai người này mang về kinh đô, ắt là công lao lớn.
Ánh mắt Kỷ Cương lóe lên tia lạnh như sói, cười nhạt: “Thịnh lão đại, chết rồi sống lại, vẫn mạnh khỏe đấy chứ?
Mặt mũi tròn trịa của Thịnh Vọng run lên, môi tái nhợt.
Kỷ Cương đưa đèn lồng cho người phía sau, hai tay chắp sau lưng bước lên vài bước: “Ta đã nói rồi, đường đường là lão đại của Cẩm Y vệ, mộttay che trời, sao có thể chết vì một trận đại hỏa? Thì ra…
Hắn dừng lời, mặt sầm xuống: “Thì ra, ngươi cũng giống như Cố Trường Bình, sớm đã đầu hàng Bắc phủ, giả chết rồi ẩn thân ở Giang Nam, lật tay che mây, úp tay giáng mưa!
Giọng Thịnh Vọng run run: “Trên đảo có chỗ nào khiến ngươi sinh nghi?
“Không có chỗ nào sinh nghi cả, chỉ là quá suôn sẻ. Lão đại cũng biết tính ta, việc càng thuận lợi, càng phải đề phòng.
“Cho nên, ngươi cố ý sai Cẩm Y vệ lục soát đảo, là muốn rung cây dọa khỉ?
“Ba chữ “Cẩm Y vệ”, vốn dĩ đã là một mũi tên nhọn. Dù là ai, chỉ cần nghe thấy cũng đủ sợ. Nếu đảo này thực sự có ma quỷ, trong lòng có tật sẽ không thể ngồi yên.
Đường lên đảo có ba lối rõ ràng, kẻ ngốc cũng không đi, cho nên ta bèn chờ ở những nơi hẻo lánh nhất.
Kỷ Cương cười giễu, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
“Nếu đảo này không có gì thì ván cờ hôm nay ta xem như bỏ uổng. Nào ngờ lại tóm được hai pho tượng Phật sống, quả thực không tốn chút công sức nào. Không uổng công ta điều động binh sĩ từ phủ Lâm An, chốt giữ quan khẩu, các nơi trấn thủ…
Sắc mặt Thịnh Vọng tái nhợt vì quá kinh ngạc.
Kỷ Cương thu ánh nhìn, chuyển mắt sang nữ tử áo đỏ. Khuôn mặt kia thật đẹp, già rồi vẫn phong hoa tuyệt đại như thế.
“Để ta đoán xem, trận đại hỏa năm ấy là do ngươi và Cố Trường Bình tự biên tự diễn đúng không? Có hai mục đích: một là chuyển nàng đi nơi khác, hai là mưu tính tiền, lương của Giang Nam.
Khóe môi Kỷ Cương cong lên: “Ta còn nói, lần trước ở Giang Nam, sao cứ gặp cảnh ma đưa lối quỷ dẫn đường. Nếu không phải chính tay lão đại ra tay, ta đâu thể bị như thế! Có điều không rõ, đồ đệ Thịnh Nhị ngươi là bị ngươi che giấu không biết gì, hay là trong ngoài cấu kết?
Thịnh Vọng cười nhạt: “Tên thỏ con đó nếu biết, ta còn phải bỏ đi sao? Bảo nó mở ân điển một chút, để ta ở lại đảo chẳng tốt hơn à?
Kỷ Cương giơ ngón cái: “Ngay cả đồ đệ cũng gạt được, Thịnh lão đại thật bản lĩnh!
Đúng lúc này, Cố Ấu Hoa bỗng giãy khỏi tay Cẩm cô, lảo đảo đứng dậy: “Tiểu Vọng Tử, ta muốn xuống thuyền, lạnh quá…
“Tiểu thư, mau ngồi xuống!
Thịnh Vọng hét lớn một tiếng, thân hình đã vọt đến bên nàng, cởi áo choàng lớn trên người khoác lên người nàng.
“Còn lạnh không?
“Không lạnh nữa… Ta sợ…
“Không sợ, không sợ, có Tiểu Vọng Tử ở đây, không ai dám làm gì. Ngoan nào!
Thịnh Vọng dịu dàng dỗ dành, vẻ ôn nhu trên mặt khiến Kỷ Cương trợn tròn mắt.
Hắn theo Thịnh Vọng bao năm, từng thấy hắn mưu lược, nhẫn tâm, thủ đoạn, chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng thế này.
Một tên thái giám, một kỹ nữ…
Kỷ Cương hít sâu một hơi, phất tay ra hiệu. Lập tức, vô số mũi tên lên dây chờ phát.
“Thịnh lão đại, cập bờ đi. Nể tình cũ, ta đảm bảo ngươi và nàng sẽ không chịu khổ, nhất là nàng.
Thịnh Vọng nhìn Cố Ấu Hoa thật sâu, khom người thì thầm vào tai nàng một câu, rồi bỗng nhiên cười lạ lùng: “Ngươi định dùng nàng để uy h**p Cố Trường Bình?”
Kỷ Cương bị nói trúng tim đen, nhưng không giận.
“Tây Hồ rộng lớn, mỗi trượng đều có cung thủ phục kích. Ngươi không cập bờ, còn định làm gì? Đến kiến còn ham sống, huống chi là người?”
Thân hình đang khom xuống của Thịnh Vọng bỗng đứng thẳng, khuôn mặt tròn trĩnh tụ khí sát phạt hiếm thấy bao năm qua.
Tim Kỷ Cương lập tức nhảy thót lên, lùi nửa bước, cảnh giác đầy mặt.
Chỉ nghe Thịnh Vọng cười ha hả: “Gia đây sống đủ rồi, không muốn lén lút sống nữa!
Hắn là một thái giám, làm nghề hầu hạ người khác, cho dù vui vẻ nhất cũng chỉ nhếch mép cười, chưa bao giờ cười sảng khoái thế này.
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Tiếng cười đột ngột dừng lại.
“Hộ tống tiểu thư đi, tuyệt đối không để nàng rơi vào tay bọn cẩu tặc, mau!”
Tiếng gọi vừa dứt, thân hình tròn trĩnh của Thịnh Vọng đã nhanh nhẹn bay ra ngoài. Trong khoảnh khắc ấy, hắn rút ra hai quả lôi hỏa trong ngực, ném về phía bờ.
Sắc mặt Kỷ Cương đại biến, hét lớn: “Bắn tên!
Hắn cũng nhảy vọt lên, lao thẳng về phía Thịnh Vọng.
Hai người giao thủ vài chiêu giữa không trung, thân hình rơi xuống đất.
Lúc này, đám cung thủ bị lôi hỏa đạn đánh tan lại tụ hợp, lại có thêm viện binh từ bốn phương kéo đến.
Vạn tiễn cùng phát, trên không trung như rừng pháo hoa rực rỡ.
Thịnh Vọng lộn người một vòng, chân đạp lên mạn thuyền, đẩy mạnh về phía sau, thuyền trôi ra giữa hồ vài trượng.
Hắn liếc nhanh về phía Cố Ấu Hoa đang sợ hãi trong lòng Cẩm cô, hít sâu, quay người lao ngược về phía bờ.
Tên…
Như mưa rơi…
Nhanh hơn cả gió…
“Bùm…”
Thân hình mập mạp rơi xuống làn nước lạnh buốt, nước hồ từ bốn phía ùa đến, Thịnh Vọng không còn cảm giác đau, chỉ thấy nước xung quanh nhuốm đỏ.
Màu đỏ như máu.
Đó là máu từ thân thể hắn trào ra, vẫn còn ấm nóng.
Thịnh Vọng mỉm cười, nhắm mắt lại, không còn gì tiếc nuối.
Bởi vì câu cuối cùng hắn thì thầm bên tai nàng là: “Tiểu thư, Tiểu Vọng Tử thích người đó…”
Tiểu Vọng Tử đi trước đợi nơi hoàng tuyền, lo liệu đám quỷ thần, sau này tiểu thư đến đó cũng không đến mức mù mờ không ai giúp đỡ…
“Mau! Mau bắt lấy người phụ nữ kia! Đừng để bọn chúng chạy!”
“Tiểu Vọng Tử!!!”
Hai tiếng thét đầy đau đớn xuyên qua tầng tầng sóng nước vọng vào tai hắn, sau đó lại vang lên một tiếng “bùm”.
Thịnh Vọng đột nhiên mở to mắt, liều mạng bơi về nơi có vệt nước bắn tung.
Đáng tiếc, tay hắn nặng trĩu, toàn thân rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.
Hắn biết rõ, giới hạn của mình đã tới.
Nhưng hắn không nỡ nhắm mắt tiếng gọi “Tiểu Vọng Tử” đó là nàng gọi, vậy tiếng “bùm” đó thì sao?
Là nàng sao?
Đừng là nàng… tiểu thư, hãy chạy đi, càng xa càng tốt!
Một bàn tay nắm lấy hắn mềm mại không xương.
Đôi mắt Thịnh Vọng lóe lên tia sáng cuối cùng cũng là ánh sáng rực rỡ nhất trong đời hắn.
Là nàng!
Là tiểu thư của ta!
Hắn chợt nhớ đến đêm Nguyên tiêu năm ấy, hắn cầm đèn đi sau nàng, nhếch môi, rồi từ đó chưa từng rũ xuống.
Hắn chẳng đọc được bao nhiêu sách, những câu thơ tình của bọn nho sĩ viết thế nào nhỉ…
“Trăng treo đầu cành liễu… Người hẹn lúc hoàng hôn…”
Tiểu thư à… sao người ngốc thế chứ…
Đảo Mỹ Nhân, không còn náo nhiệt.
“Đảo chủ, không ổn rồi, vừa phát hiện trên mặt hồ có vô số thuyền áp sát đảo, trên thuyền toàn binh lính mang đao mang cung.
Đoạn Cửu Lương tối sầm mặt.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra điểm kỳ lạ.
Chuyện quan trọng như lục soát đảo, sao Kỷ Cương lại nhường công lao cho Thịnh Nhị? Cho nên, Thịnh Nhị chỉ là mồi nhử, là để rung cây dọa khỉ, ắt hẳn trên bờ có phục binh.
Vậy có nghĩa là, Thịnh gia và tiểu thư lợi dụng đêm tối trốn đi… là tự chui đầu vào rọ.
Với tính cách của Thịnh Vọng, tuyệt đối không để Cố Ấu Hoa rơi vào tay Kỷ Cương, vậy thì…
Nguy rồi!