TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 649

  1. Home
  2. Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
  3. Chương 649
Prev
Next

Thịnh Nhị không nhìn Tiền Tam Nhất nữa, quay đầu đối diện với đôi mắt tối đen như mực của Ôn Lư Dụ.

“Ngươi ở Giang Nam, ta ở Kinh thành, một nam một bắc có thể tiếp ứng từ xa, còn có…”

Nàng ngừng lại chốc lát, giọng nói khi cất lên dường như ẩn chứa điều gì: “Còn phiền ngươi chuyển lời đến Cố Trường Bình, nói rằng Thịnh Vọng đời này có thể chết vì tiểu thư nhà hắn, là đáng giá.”

Người vừa rời đi, căn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.

“Người này, thật đúng là một hán tử. Tiền Trạng nguyên, ngươi nói có phải không? Tiền Trạng nguyên, Tiền Trạng nguyên?”

Ôn Lư Dụ ngoảnh đầu, bèn thấy Tiền Tam Nhất đứng bất động như một pho tượng đá.

“Ngươi…”

“Ngươi có rượu không, ta muốn uống vài chén.” Tiền Tam Nhất cất giọng khẽ khàng.

Ôn Lư Dụ trầm mặc giây lát: “Có. Rượu nhạt hay rượu mạnh?”

“Rượu mạnh, loại có thể khiến người say.”

“Chờ một lát.”

Chốc sau, Ôn Lư Dụ bưng ra một vò rượu: “Muốn uống thế nào?”

“Ta mang về Tĩnh phủ uống.”

Tiền Tam Nhất quay lại bàn, cầm bút viết thêm mấy câu cuối vào thư, nói với Ôn Lư Dụ: “Ngày mai ta hồi kinh, Ôn đại ca, bảo trọng.”

“Bảo trọng.”

Tiền Tam Nhất đi được vài bước, lại quay lại: “Ôn đại ca, ngươi có người mình thích chưa?”

Ôn Lư Dụ im lặng một hồi mới đáp hai chữ: “Chưa có.”

“Vậy thì ngươi thật đáng thương.”

Tiền Tam Nhất nhếch miệng cười, lắc lư rời đi.

Ôn Lư Dụ: “…”

Tên nhóc này, đến phút cuối vẫn không quên đâm cho hắn một nhát vào tim, thật đúng là khốn nạn!

Trở lại bàn, bèn thấy cuối bức thư đã được thêm một dòng ngay ngắn:

Nhị gia nói, Thịnh Vọng đời này có thể chết vì tiểu thư nhà hắn, là đáng giá.

…

Tiền Tam Nhất về đến Tĩnh phủ, trước tiên đến chỗ Lục thị bẩm báo, chỉ nói cha mẹ ở Kinh thành có thư tới, lệnh cho y sớm ngày hồi kinh.

Lục thị không giữ lại, con đi ngàn dặm, mẹ lo ngàn phần, sớm trở về cũng tốt. Bèn bảo Tĩnh Nhược Tụ chuẩn bị nửa xe đồ ăn đặc sản phương Nam để Tiền Tam Nhất mang về.

Về phòng, Tiền Tam Nhất mở vò rượu, ngay cả món nhắm cũng không cần, cứ thế uống từng ngụm.

Uống xong một bát, người đã chếnh choáng, trước mắt hiện lên một đôi mắt ngân ngấn lệ sáng lấp lánh, là ánh mắt của Thịnh Nhị.

Trong mơ có nàng, lúc say cũng có nàng, quả đúng là không kẽ hở nào. Tiền Tam Nhất ngả người trên ghế thái sư, bật cười điên loạn.

Cười xong, y gọi Đồng Bản vào, bảo trải giấy mài mực, cầm bút viết thư.

Chữ viết xiêu vẹo như chó cào, nhưng Đồng Bản ở cạnh gia từ hơn mười năm nay, vẫn có thể nhận ra được.

Gửi Thanh Sơn huynh,

Ngươi vẫn an ổn chứ?

Tĩnh Thất và mỹ nhân đã đi tìm ngươi rồi, đường xa vạn dặm chẳng dễ dàng gì, ngươi nhớ đối xử tử tế với họ.

Giờ ta có một tâm sự, linh cảm tiền riêng của mình giữ không nổi nữa, không những giữ không nổi, e rằng còn phải tán gia bại sản.

A Sơn à, ngươi nói trên đời này có cái gọi là “oan gia” không?

Ta nói có!

Tĩnh Thất là tiểu oan gia của ngươi, Cố Trường Bình là tiểu oan gia của mỹ nhân, chẳng phải oan gia không gặp nhau. Mẹ nó chứ, đều là số mệnh an bài.

Ngươi nói có nhận mệnh hay không?

Ta nhận rồi!

Huynh đệ à, tiểu thần tài của Quốc Tử Giám nay đã rớt khỏi thần đàn. Đây ta đệ gieo nghiệt, hay là vớ được vận cứt chó?

Dù thế nào đi nữa, đào hoa là đóa đào hoa tốt, nhưng người kia không phải loại đàng hoàng gì.

Ta khổ quá!

Nhưng so với ngươi, nỗi khổ của ta vẫn quá cạn cợt.

Thanh Sơn à, nghe lời huynh đệ một câu: nào là giang sơn xã tắc, nào là trọng trách gia tộc… đến cuối cùng, đều là một giấc mơ hư không.

Thần đàn thì có gì hay? Lên rồi là không xuống được nữa. Làm người bình thường vẫn hợp lòng dân hơn. Ngươi chưa thấy bộ dạng Uông Tần Sinh lúc cưới vợ đâu, ấy mới thật sự là sống như một con người.

Thanh Sơn à, ngươi sống tốt, ta sống tốt, mấy huynh đệ chúng ta đều sống tốt, vậy là đủ rồi.

Cũng là đủ rồi!

Ngươi thấy có đúng không?

Huynh đệ nửa tỉnh nửa say của ngươi

Tam Nhất, viết tay.

Người nửa tỉnh nửa say ấy viết xong chữ cuối cùng, ném bút đi: “Tìm người đưa thư đến Biên Sa, ta uống thêm chút nữa, với Lục phu nhân thì miễn tiệc tiễn biệt đi, sau này còn gặp lại.”

“Vâng!”

Tiền Tam Nhất xách vò rượu, lảo đảo vào trong, vừa mới uống thêm một ngụm đã ngã lăn ra ghế quý phi.

Thanh Sơn à, Ôn Lư Dụ nói một câu rất đúng, người không thể uống rượu buồn, không thể uống rượu tiễn biệt, sẽ say mất.

*

Biên Sa, gió gào thét, tuyết tung bay.

Rèm bông vén lên, có người bước vào, trên mình mặc giáp trụ, ngang lưng đeo bảo kiếm. Người này từng là tả phó tướng của đại tướng quân quá cố Từ Nghị, nay là cánh tay trái của Từ Thanh Sơn, tên Mã Thành.

“Bẩm tướng quân, chiến báo Bắc phủ.”

Trước bàn, vị tướng trẻ Từ tướng quân ngẩng đầu khỏi bản đồ, đáp gọn một chữ: “Nói.”

“Doanh trại của Diệp tướng quân bị quân Bắc phủ tập kích bất ngờ, hai kho lương bị đốt, ba nghìn binh sĩ tử trận, Diệp tướng quân đại bại.”

“Choang!”

Bên cạnh, chén trà trong tay Định Bắc hầu rơi xuống vỡ tan.

Từ Thanh Sơn vội buông bản đồ, bước nhanh đến: “Tổ phụ?”

Định Bắc hầu không nói gì, dường như còn đang xuất thần.

Nhiều năm trước, hắn từng thấy Diệp Phong ra trận. Trên thảo nguyên hoang vắng, y dẫn thiết kỵ tiến sâu vào doanh địch, dũng mãnh vô song, cả người như một thanh kiếm sắc nhuốm sát khí.

Sao lại thua được chứ?

Định Bắc hầu chợt ngẩng đầu: “Trận đánh kéo dài mấy ngày?”

Mã Thành: “Bẩm hầu gia, chỉ vẻn vẹn mười hai canh giờ.”

Định Bắc hầu trừng mắt, giọng gấp gáp: “Mau mang bản đồ Bắc phủ lại cho ta xem.”

Từ Thanh Sơn không dám chậm trễ, vội lấy bản đồ trải ra trước mặt Định Bắc hầu: “Tổ phụ, người xem?”

Định Bắc hầu liếc mắt một vòng, chỉ tay vào một chỗ: “Là giao chiến ở đây sao?”

Mã Thành bước lên: “Hầu gia liệu sự như thần, là nơi này.”

Định Bắc hầu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Từ Thanh Sơn, nói từng chữ nặng nề.

“Cháu à, nhớ kỹ, nơi này gọi là Tuyết Khảm, bốn mùa có tuyết, nhiệt độ cực thấp. Quân Bắc phủ chọn nơi này giao chiến với Diệp Phong, quả thực quá thông minh. Dù cha cháu dẫn binh, cũng không có chút thắng lợi nào.”

Tim Từ Thanh Sơn chấn động.

“Trận này bắt đầu đột ngột, kết thúc cũng đột ngột, quân Bắc phủ đánh nhanh thắng nhanh…”

Định Bắc hầu nhìn thẳng vào mắt cháu trai: “Cháu nói xem, vì sao?”

Từ Thanh Sơn suy nghĩ nhanh chóng: “Giành lấy tiên cơ, cổ vũ sĩ khí Bắc phủ, đồng thời đả kích sĩ khí Đại Tần.”

“Còn một điều nữa, trận này là đánh cho chư vương các nơi xem.”

Sắc mặt Định Bắc hầu u ám: “Không ngoài dự đoán, trận này ít nhất sẽ giúp Bắc phủ có thêm hai trợ thủ. Kỳ binh bất ngờ thế này, ắt là bút tích của Cố Trường Bình.”

Một luồng sát khí lạnh lẽo không một tiếng động trào ra từ ánh mắt Từ Thanh Sơn.

Cố! Trường! Bình!

Ba chữ này nay đã trở thành độc dược đoạn trường, từng chút, từng chút một ăn mòn từ tóc, da, xương tủy đến từng kinh mạch hắn.

Không ai biết được, khi lời “Cố Trường Bình tạo phản” thoát ra từ miệng tổ phụ, hắn đã đau đớn đến nhường nào.

Vạn tiễn xuyên tâm

Chẳng qua là thế!

“Gia gia, tình hình chiến sự sau này ở Bắc phủ sẽ thế nào?” Hắn hỏi.

Định Bắc hầu vỗ vai cháu, thở dài: “Dao trong tay tướng quân đã đặt xuống quá lâu, khi cầm lên lại thì đã chẳng còn sắc bén như xưa. Còn bên Bắc phủ lại chinh chiến quanh năm, Diệp Phong e rằng…”

Lão hầu gia không nói tiếp, nhưng Từ Thanh Sơn đã hiểu rõ, bèn hỏi: “Vậy triều đình sẽ sắp xếp ra sao?”

Định Bắc hầu không đáp, thu bản đồ lại, đứng dậy: “Tổ phụ mệt rồi, muốn nghỉ một lát.”

Từ Thanh Sơn sững người: “Người đâu, đưa lão hầu gia hồi phòng.”

Lời vừa dứt, bèn thấy một nam tử cao lớn vạm vỡ bước nhanh vào. Người này cũng là thuộc hạ do Từ Nghị để lại cho con trai, nay là cánh tay phải của Từ Thanh Sơn, Phó tướng hữu quân Thẩm Dịch.

“Tướng quân, lính gác báo, phát hiện hai cỗ xe ngựa cách đây mười dặm.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 649"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull