TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 650

  1. Home
  2. Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
  3. Chương 650
Prev
Next

Gió tuyết mù trời, hai cỗ xe ngựa gian nan tiến về phía trước, trong xe thấp thoáng truyền ra tiếng trò chuyện.

“Tiểu Thất, ta sắp chết rồi…”

“Chết đói à?”

“Không phải!”

“Chết cóng?”

“Cũng không phải!”

“Vậy thì chết kiểu gì?”

“Chết vì bẩn quá.”

“Nhịn chút đi, đến quân doanh rồi sẽ có nước tắm.”

“Là vấn đề tắm rửa sao? Mười ngày nay ta chưa rửa mặt rồi đấy.”

“…”

“Ngươi nói xem, nếu Cố Trường Bình có mặt ở đây, nhìn bộ mặt mười ngày chưa rửa này của ngươi, liệu còn hôn nổi không?”

“…”

“Dù sao ta là muốn nôn rồi!”

“Trong bụng ngươi có gì để nôn sao?”

“Không có!”

“Vậy ngươi nôn cái gì?”

“Nước bọt.”

“Đừng có yếu đuối thế, mỹ nhân.”

“Mỹ nhân không yếu đuối, chẳng lẽ ngươi, Thất gia của ngươi yếu đuối?”

“…”

Sau một hồi im lặng thật lâu, bỗng vang lên tiếng xé gió, Thất gia vốn không yếu đuối còn chưa kịp phản ứng thì bên ngoài đã có tiếng A Nghiễn quát lớn: “Hai vị gia, nằm xuống!”

Cao Triều phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Tĩnh Bảo ngã nhào về phía trước.

Chỉ nghe bên tai “đoàng đoàng đoàng đoàng” loạn cả lên, gió mạnh ào ào lướt qua đỉnh đầu, thiết kỵ cuồn cuộn từ xa lao đến, chớp mắt đã vây kín cỗ xe ngựa của họ.

Đệt!!!

Đây là địch hay bạn vậy trời!?

Hai người nhớ tới lời dặn của Ôn Lư Dụ, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Có vẻ chẳng phải điềm lành gì.

Cao Triều vội ôm chặt Tĩnh Bảo vào lòng. Nếu thực sự đụng phải người các bộ tộc Biên Sa, nhóc con này giả nam trang e là không giấu được.

Là cưỡng rồi giết? Hay giết rồi mới cưỡng?

Nếu chuyện thật sự tới mức đó, biết ăn nói sao với Cố Trường Bình đây!?

Nghĩ tới đây, Cao Triều dứt khoát đè cả người lên Tĩnh Bảo. Thôi vậy, bịt tai trộm chuông một lần!

Bỗng nhiên, rèm xe bị vén lên.

“Mỹ nhân, ẻo lả, sao lại là hai người các ngươi? Còn đè lên nhau làm cái quái gì thế?”

Một tiếng gọi này làm đầu óc Cao Triều trống rỗng một lúc, như thể không thể tin nổi, lại giống như vừa thoát khỏi cửa tử. Hồi lâu sau, hắn mới bật dậy, bèn vung một quyền đấm thẳng vào ngực người kia.

Khốn kiếp!

Tên trời đánh này mặc cái gì mà cứng như đá, đau muốn chết!

Cắn răng quay đầu nhìn lại, Cao Triều lập tức phát điên cỗ xe ngựa đã bị bắn như cái rổ, gió lùa ào ào tứ phía.

“Mẹ kiếp, đồ súc sinh nhà ngươi, không nhìn ra ta đang che cho nàng sao?!”

Cao Triều cũng chẳng buồn để ý đến đau đớn nữa, vung tay tát cho một cái, gào lên: “Còn không phải do ngươi hại đấy à, đồ rùa con!”

Từ Thanh Sơn bị ăn một bạt tai vẫn cười ngu ngơ, chẳng thèm để tâm đến kẻ điên kia, hắn khom người xuống, ánh mắt đối diện với Tĩnh Bảo đang nằm bò dưới sàn xe.

Lúc này, trời đã chạng vạng, người đối diện ngẩng đầu lên, ánh mắt uất ức nhìn hắn.

Chỉ một ánh mắt ấy, Từ Thanh Sơn đã quên sạch mọi thứ xung quanh.

Ẻo lả, gặp lại rồi!

Hắn làm bộ nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Chuyện này không thể trách ta. Nơi này thường có do thám của các bộ tộc Biên Sa lén lút xuất hiện, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”

“Ồ…”

Ánh mắt Tĩnh Bảo xoay chuyển, bĩu môi.

Dáng vẻ đạo mạo của Từ Thanh Sơn lập tức sụp đổ, giọng hắn mềm hẳn đi, dỗ dành: “Ta thật sự không ngờ các ngươi lại đến, ẻo lả, đây không còn là bất ngờ nữa, mà là hù chết người rồi.”

Tĩnh Bảo hỏi: “Hù chết mấy người?”

Từ Thanh Sơn sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Chỉ dọa chết mỗi mình ta thôi.”

Dứt lời, hắn xách hai người xuống xe.

Gió Bắc gào thét mang theo băng tuyết tạt thẳng vào mặt, Tĩnh Bảo và Cao Triều, lạnh đến run lẩy bẩy.

Hai người vừa định mắng ra tiếng, bất ngờ Từ Thanh Sơn đã vòng tay ôm chặt hai người vào lòng.

“Hỡi các huynh đệ của Từ gia quân, nhìn cho kỹ đây! Đây là huynh đệ tốt của ta, Cao Triều! Đây là huynh đệ tốt của ta, Tĩnh Bảo! Ha ha ha ha ha! Bọn họ tới thăm ta rồi, ngàn dặm xa xôi đến thăm ta đấy!”

Vừa nói xong, hai hàng nước mắt không báo trước mà rơi lã chã.

Hắn không lau, cũng không nghẹn ngào, chỉ ngây ngô cười ha hả.

Cơn giận của Cao Triều vì suýt bị bắn thành cái rổ, giống như quả bóng bị chọc thủng, hơi xì hết cả ra.

Tĩnh Bảo thì đứng yên nhìn hắn.

Một khuôn mặt trẻ trung phủ đầy râu ria, sống mũi cao, mắt sâu, trong con ngươi cháy lên ánh sáng rực rỡ như ngọn lửa.

Bất giác, nàng nghĩ tới bốn chữ: kiếm bén xuất vỏ!

Tĩnh Bảo sống hai mươi năm, cho dù Cố Trường Bình bị giam ngục, bản thân bị giáng chức, cũng chưa từng lùi bước.

Vậy mà giờ phút này, đối diện với Từ Thanh Sơn xúc động đến rơi lệ, nàng lại sinh ra cảm giác muốn bỏ chạy.

Nước mắt tướng quân, quý giá biết bao!

…

Từ gia quân lúc chiến đấu ở trong quân trướng, còn vào mùa đông thì rút về phủ đệ ở Thanh Hà.

Phủ Thanh Hà xây giữa sa mạc, tường thành cao ngất, vươn tận mây xanh.

Thế nhưng phủ đệ của vị đại tướng quân lại chỉ là một ngôi nhà cũ kỹ bám đầy bụi đất, trống trải đến mức không có nổi một cái cây.

Từ Thanh Sơn tiện tay ném mũ sắt cho tiểu đồng thân cận là Mạch Tử, nói: “Người đâu, chuẩn bị nước nóng, giết dê làm thịt bò, tiếp đãi khách quý!”

“Rõ!”

Quay người lại, ánh mắt sắc như đao lúc nãy lập tức dịu dàng: “Mỹ nhân, ẻo lả, nhà này không có nhiều phòng, hai người ngủ cùng phòng với ta.”

“Ta không muốn!”

“Ta cũng không muốn!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Tính cách hay đỏng đảnh của Cao Triều bùng lên: “Ngươi bẩn quá!”

Tĩnh Bảo cũng cứng miệng: “Ngươi hôi quá!”

Nói xong, hai người nhìn nhau, lại đồng thanh: “Chúng ta ngủ chung một phòng.”

Từ Thanh Sơn nhìn người này, rồi nhìn người kia, hồi lâu mới cười to: “Bổn tướng chuẩn rồi! Sắp xếp bọn họ ở trong viện của ta.”

“Rõ, tướng quân!”

“Ẻo lả, sao lại gầy đến thế này?”

Từ Thanh Sơn bất ngờ đưa tay ra, véo má Tĩnh Bảo một cái, lạnh ngắt, còn lạnh hơn cả thân nhiệt bình thường.

Tĩnh Bảo không khỏi rùng mình: “Sao tay ngươi lạnh thế?”

Hắn xưa nay vốn cường tráng, hồi còn học ở Quốc Tử Giám người như cái lò sưởi, uống tí rượu là người nóng ran, mùa đông chẳng thèm mặc áo. Cao Triều thường mắng hắn là “súc sinh”.

Từ Thanh Sơn cười như không: “Ẻo lả, ngươi lo xa quá rồi, chẳng lẽ ngươi nhìn trúng ta thật sao?”

“Đồ chẳng đứng đắn!”

Tĩnh Bảo hất tay hắn ra, giậm chân đi vào trong.

Cao Triều đang định theo sau thì bị Đồ ẻo lả Thanh Sơn kéo lại, lảo đảo bị kéo lui mấy bước.

“Đang yên đang lành sao lại chạy tới đây? Ai bày mưu? Ẻo lả với Cố Trường Bình thế nào rồi?”

Một tràng câu hỏi khiến đầu óc Cao Triều trống rỗng, hồi lâu sau mới tức tối nói: “Tổ tông ơi, cũng phải để ta rửa mặt ăn cơm rồi nói sau chứ! Ngươi biết ta bao lâu chưa rửa mặt rồi không? Mười ngày! Mười ngày đó! Thối muốn chua luôn rồi! Không tin cho ngươi ngửi thử xem?”

Đồ ẻo lả Thanh Sơn tỏ ra chán ghét: “Ta tự mình đi đun nước cho các ngươi, chờ đấy!”

Cao Triều nhìn bóng hắn, cắn răng, cố gọi vào phòng: “Tĩnh Bảo à, tướng quân đích thân nấu nước cho chúng ta đấy, đãi ngộ này, oai phong biết bao!”

Người trong phòng thật lâu không đáp lại.

…

Một viện khác trong phủ tướng quân.

Thị vệ thân cận vén rèm bước vào, đi tới bên lò than: “Lão hầu gia, mật tín từ trong cung.”

Thư là do đích thân Hoàng đế viết tay, triệu Định Bắc hầu lập tức hồi kinh, nhưng không hề nói rõ lý do.

Định Bắc hầu xem xong lập tức nhíu chặt mày.

Giục gấp vậy, rốt cuộc là chuyện gì?

Ngẩng đầu thấy thị vệ vẫn đứng yên chưa đi, hắn hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Thị vệ trả lời: “Bẩm hầu gia, cách đây mười dặm có xe ngựa của công tử phủ Trưởng Công chúa và Thất gia Tĩnh phủ, hai người đã được tướng quân mời vào phủ.”

Định Bắc hầu: “Bọn họ tới làm gì? Ngàn dặm xa xôi.”

Thị vệ lắc đầu.

“Họ đâu rồi?”

“Đang tắm rửa thay đồ.”

“Tiệc đã chuẩn bị ở đâu?”

“Tại hoa sảnh!”

“Đi, đi gặp một chuyến!”

Định Bắc hầu vừa bước ra đã khựng lại: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hồi kinh.”

“Bao giờ xuất phát?”

Định Bắc hầu rũ mắt, hồi lâu mới nói: “Chờ ta gặp xong hai tên nhóc con đó.”

“Rõ!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 650"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull