Chương 675
Trên quan đạo lúc này, một chiếc xe ngựa đang chầm chậm lăn bánh.
Người đánh xe râu ria xồm xoàm, mặt mũi bụi bặm, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng rực hữu thần.
Là A Nghiễn.
Thấy trời đã về chiều, A Nghiễn liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Thất đang cưỡi ngựa bên cạnh. Tiểu Thất vụt roi ngựa, phóng nhanh về phía trước.
Chừng nửa canh giờ sau, hắn quay về: “Gia, Thất gia, phía trước hai mươi dặm có một trạm dịch, hôm nay ta nghỉ lại đó nhé.”
Không ai trả lời.
Tiểu Thất hình như đã quen rồi, lại nói tiếp: “Qua trạm dịch này là đến Sơn Hải Quan, đi thêm mười mấy ngày nữa, chắc chắn kịp ăn bữa cơm tất niên đêm Giao Thừa.”
Vẫn không có ai trả lời.
Tiểu Thất nhìn sang A Nghiễn, thấy hắn giơ tay ra hiệu, bèn nhanh miệng gọi lên: “Tiểu nhân đi đặt phòng trước cho hai vị gia, chuẩn bị nước nóng, tiện thể gọi một bàn cơm tối thật thịnh soạn!”
“Đi mau!”
“Đi mau!”
Hai giọng nói vang lên đồng thanh từ trong xe ngựa. Tiểu Thất lặng lẽ giơ ngón cái với A Nghiễn, xoay ngựa lao đi.
Lúc này trong xe ngựa mới bắt đầu có tiếng động.
“Ta được ăn thịt rồi!”
“Ta được tắm rồi!”
“Ta đã mười ngày chưa được ăn miếng thịt nào!”
“Ta mười ngày bốn canh giờ chưa được tắm rửa!”
“Nếu còn không được ăn, ta đến thịt người cũng muốn cắn một miếng!”
“Nếu còn không được tắm, ông đây chắc đột tử mất!”
“Mỹ nhân, cố lên, chiến thắng ở ngay trước mắt!”
“Thất gia, cố gắng, bình minh ở ngay phía trước!”
A Nghiễn không chịu nổi nữa, vung roi giục ngựa, xe lao vun vút.
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại ngay trước trạm dịch.
Hai vị gia đỡ nhau xuống xe, vừa đứng vững thì thấy ở góc tường của trạm dịch có một bóng người lao thẳng về phía họ.
“Tiền Tam Nhất?!”
Tĩnh Bảo mắt tinh, kêu lên: “Sao lại là ngươi? Ngươi làm gì ở đây?”
Trên người kẻ kia mặc áo gấm rách nát, bông lót lòi ra ở gấu áo, khuôn mặt từng trắng trẻo giờ râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù như rơm khô, mấy lọn còn rối cứng vào nhau.
Tên ăn mày này… là Tiền Tam Nhất???
Cao Triều vội kéo người kia ra, nhìn kỹ một lượt, xác nhận đúng là Tiền Tam Nhất, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ thương xót.
“Huynh đệ, dù nhà họ Tiền có bị tịch biên, với khuôn mặt của ngươi cũng có thể đi làm tiểu quan, sao lại thê thảm đến mức phải đi ăn xin thế này?!”
Tiền Tam Nhất nổi trận lôi đình, lập tức bóp chặt cổ Cao Triều, gào lên: “Còn không phải tại các ngươi à?!”
Hắn ra tay quá mạnh, đến mức khiến lưỡi Cao Triều cũng bị ép bật ra.
Tiểu Cửu đứng bên thấy tình hình không ổn, định lao vào gỡ ra, nhưng Tiền Tam Nhất đột nhiên buông tay, ôm chầm lấy Cao Triều, nghẹn ngào: “Hu hu hu… ông đây cuối cùng cũng đợi được các ngươi… cuối cùng cũng đợi được rồi…”
Lúc thì muốn giết người, lúc lại mềm yếu như đàn bà không nỡ rời…
Cao Triều quay sang nhìn Tĩnh Bảo: tên này đã bị k*ch th*ch gì vậy? Tâm thần không ổn rồi sao?
Tiền Tam Nhất gần như đã rơi vào trạng thái rối loạn tinh thần.
Mọi chuyện bắt đầu từ hai thi thể bị treo cao ở cửa Bắc.
Từ lúc những thi thể đó bị treo lên, hắn không còn ngủ ngon một đêm nào.
Cố Trường Bình thì ở xa tận Bắc phủ, không nhìn thấy sẽ đỡ ám ảnh.
Nhưng người kia thì vẫn còn ở trong kinh. Liệu nàng có buồn không, có đau lòng không? Có lén lút trong đêm tối đi trộm thi thể đem về không…
Nghĩ thế nào cũng không yên tâm, cuối cùng hắn lần mò đến Thịnh phủ.
Dưới sự chỉ dẫn của lão nô, hắn thấy nàng ngồi trong hầm rượu, cứ bầu rượu này đến bầu rượu khác rót vào miệng.
Hắn đẩy nàng, gọi nàng.
Nàng mở mắt, câu đầu tiên thốt ra khiến Tiền Tam Nhất á khẩu: “Tiền Trạng nguyên, trời đông giá rét thế này, hắn phơi thân trần như thế, chắc lạnh lắm nhỉ…”
Nàng cười, giọng rất nhỏ: “Tiền Trạng nguyên, ngươi từng chịu lạnh, từng đói bụng bao giờ chưa?”
Tiền Trạng nguyên thật thà lắc đầu.
“Hắn từng chịu, tất cả đều từng chịu.”
Nói rồi, nàng đưa tay ôm lấy cổ Tiền Tam Nhất, đầu ngả vào vai hắn, thở ra một hơi đầy bi thương.
Tiền Tam Nhất cứng đờ người như bị điểm huyệt, không dám cử động.
Mùi trên người nàng không dễ ngửi, toàn là mùi rượu nặng, rất gắt;
Tóc nàng cọ vào mũi hắn, cứng như người nàng, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Trước ngực nàng cũng chẳng đầy đặn, bị vải buộc lại càng phẳng lì, chẳng có chút nữ tính nào.
Lưng cũng không mềm mại, như chỉ có lớp da treo trên xương, không giống người có phúc .
Không có điểm nào đẹp.
Nhưng điểm nào cũng khiến hắn rung động.
Nàng dựa vào hắn một lúc, dường như hơi tỉnh rượu, lập tức đẩy hắn ra, lảo đảo bước đi.
Tiền Tam Nhất sợ nàng ngã, bèn bước theo.
Ai ngờ nàng lại đột ngột quay người, ánh mắt nhìn xuống phía dưới hắn: “Hắn ghét nhất là bị người khác nói là thái giám, giờ thì thiên hạ đều thấy rồi, hắn đúng là một tên thái giám chết tiệt!”
Nàng lắc đầu, lui một bước dựa vào tường, cười như không cười: “Tiền Trạng nguyên, ta thật sự rất muốn trộm thi thể nữ nhân kia mang đi, tiếc là ta không có bản lĩnh!”
“Tại sao lại trộm xác Cố Ấu Hoa?” Tiền Tam Nhất hỏi. Nếu có trộm thì phải là xác Thịnh lão đại chứ?
“Bởi vì…”
Nàng chỉ nói được hai chữ, rồi không nói nữa, thẳng thừng bước ra khỏi hầm rượu, để lại Tiền Tam Nhất khó hiểu đứng ngẩn ngơ.
Bởi vì… Thịnh lão đại chắc chắn sẽ không để tiểu thư hắn yêu nhất bị mất mặt như thế.
Tiền Tam Nhất về đến phủ mới hiểu tại sao.
Nàng muốn làm việc cuối cùng cho Thịnh lão đại, nhưng lực bất tòng tâm, nên mới đau lòng, mới uống say.
Thế còn hắn?
Hắn có thể làm gì cho nàng?
Tiền Tam Nhất trằn trọc suốt đêm, hôm sau lập tức nhét hai trăm lượng bạc vào ngực áo, dắt theo Đồng Bản, chạy một mạch đến Sơn Hải Quan.
Đây là nơi bắt buộc phải đi qua khi vào kinh, Tĩnh Thất và Mỹ nhân dù là về kinh hay về phủ Lâm An đều phải ngang qua đây.
Hắn nhất định phải đợi được họ.
Ai ngờ, người xui xẻo thì đến uống nước lạnh cũng bị nghẹn.
Trước là bánh xe hỏng giữa đường, sau đó ngựa bị tiêu chảy, cuối cùng bạc không biết bị ai cuỗm mất.
Vậy là chủ tớ hai người đành chia nhau hành động.
Tiền Tam Nhất tiếp tục lên đường, đến trạm dịch trước để chờ người;
Đồng Bản quay về phủ lấy tiền.
Nghe đến đây, Cao Triều lộ vẻ như gặp quỷ: “Vậy là ngươi đi bộ ba ngày ba đêm để tới đây?”
Tiền Tam Nhất: “Phải!”
Tĩnh Bảo tiếp lời: “Vậy mục đích ngươi đợi bọn ta ở đây là?”
Tiền Tam Nhất ngập ngừng, định nói lại thôi, cuối cùng nghiến răng trả lời: “Muốn nhờ các ngươi giúp ta trộm xác.”
“Ai cơ?” Tĩnh Bảo kinh hãi.
Tiền Tam Nhất nheo mắt thành một đường: “Thất gia, có thể sai người mang cho ta một thùng nước nóng không? Để ta tắm rửa, thay đồ, ăn chút gì đó rồi nói kỹ hơn.”
Còn dám mặc cả sau khi câu chuyện gay cấn đến vậy?
Tĩnh Bảo và Cao Triều liếc nhìn nhau, cùng xông lên mỗi người giữ lấy một bên cánh tay Tiền Tam Nhất, ánh mắt hung tợn.
Tiền Tam Nhất do dự một chút: “Nếu ta nói ra, Mỹ nhân có lẽ không còn tâm trạng tắm nữa, còn Tĩnh Thất thì chẳng muốn ăn thịt.”
“Nói! Ngay! Bây! Giờ!”
Được rồi!
Tiền Tam Nhất: “Thi thể đó một là của Cẩm Y vệ Thịnh lão địa, một là của người thân của tiên sinh Cố Ấu Hoa.”
Cái gì?!
Cái gì?!
Cái gì?!
Căn phòng trọ nhỏ bé im phăng phắc, đến tiếng kim rơi cũng nghe được.
Lặng như tờ.