Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 677

Hàng vạn tia sét từ trời bất ngờ đổi hướng, giáng thẳng xuống người Tiền Tam Nhất, khiến hắn như rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Phía “nước” là: Hai tên cháu nội nhà này lại còn phối hợp tung hứng với nhau đào hố cho mình nhảy xuống, mình thế mà cũng lỡ miệng khai ra hết rồi.

Phía “lửa” là: Hai đứa này còn không biết Thịnh Nhị là nữ, hơn nữa…

Hơn nữa khốn kiếp là mình lại không thể nói ra! Nếu lỡ miệng, mình sẽ mắc nợ Thịnh Nhị tới hai vạn hai ngàn lượng bạc!

Vậy bây giờ, có nên tìm cách… đột tử luôn cho rồi không?

Đúng lúc ấy, Cao Mỹ Nhân ghé mặt lại gần, ánh mắt đầy ẩn ý, nói với Tiền Tam Nhất: “Huynh đệ à, báo ân có nhiều cách, không nhất thiết phải lấy thân báo đáp đâu. Nhị gia thân thủ bất phàm, ngươi không đấu lại được đâu. Làm kẻ bên dưới, quá thảm!”

Tiền Tam Nhất: “…”

Ông đây mới là người ở trên!

Tĩnh Bảo cũng kín đáo nói: “Ta đoạn tụ là do “bất đắc dĩ”, còn mỹ nhân e là bẩm sinh đã thế. Ngươi… có muốn cân nhắc lại không?”

Tiền Tam Nhất: “…”

Ngươi mới cần cân nhắc lại đó! ông đây thẳng tắp như ruột ngựa!

Cao Triều thấy Tiền Tam Nhất mặt không đổi sắc, bèn thở dài: “Ấy… kiếm chút tiền chẳng dễ dàng gì. Chẳng phải ngươi từng nói, giữa đàn bà, à không, đàn ông và bạc thì ngươi thà cưới bạc còn hơn sao?

Tiền Tam Nhất: “…”

Ai nói ta muốn cưới nàng? Ta chỉ muốn giúp nàng thôi mà!

Tĩnh Bảo khuyên răn hết lời: “Nhà họ Tiền chỉ còn mỗi mình ngươi là hương hỏa duy nhất, chuyện nối dõi cũng nên cân nhắc một chút.

Tiền Tam Nhất: “…”

Nhà ta sớm muộn cũng có người nối dõi, còn nhà họ Tĩnh các ngươi thì tuyệt tự cho xem!

Nói đến nước này, hai người kia thấy Tiền Tam Nhất vẫn giữ vẻ mặt “lợn chết không sợ nước sôi”, trong lòng không khỏi đồng loạt rùng mình.

Tĩnh Bảo: Chẳng lẽ hắn định cứ thế mà đi đến cùng?

Cao Triều: Tất cả đều là do ta dắt họ đi lệch hướng mất rồi…

“Hai vị huynh đệ, ta đã nói thật hết cả rồi, vậy thì…” Tiền Tam Nhất dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn cả hai người: “Giúp hay không giúp, các ngươi cũng nên cho ta một lời rõ ràng.”

Tĩnh Bảo và Cao Triều một lần nữa giật mình nhìn nhau.

Cao Triều ho khan vài tiếng, chột dạ nói: “Ờ… chuyện ta vừa nói lúc nãy ấy… chỉ là hù dọa ngươi thôi. Tuy Cẩm Y vệ đúng là có dính đến mấy vụ làm ăn mờ ám, nhưng… tiền mà so với mạng thì mạng vẫn quan trọng hơn.

Tĩnh Bảo chờ Cao Triều dọn đường xong, nhìn Tiền Tam Nhất, giọng trầm xuống: “Theo lý mà nói, chỉ cần vì tiên sinh, ta đã phải tìm mọi cách. Nhưng Tam Nhất à, chuyện này… nguy hiểm thật sự rất lớn.”

Ngực Tiền Tam Nhất như có tảng băng đè nặng.

Hắn chưa từng nghĩ rằng, đã phơi bày hết đáy lòng rồi, hai thằng cháu nội này vẫn không chịu giúp.

Cái gọi là tình huynh đệ, nào là hoạn nạn có nhau, nào là đồng sinh cộng tử, tất cả… mẹ kiếp đều là giả dối!

Hắn từ từ đứng dậy, từ trên cao cúi nhìn hai người còn lại, cười nhạt một tiếng, rồi kéo cửa bước ra ngoài.

“Ngươi đi đâu?

“…”

Không ai trả lời.

Tiền Tam Nhất đã rảo bước xuống lầu, bóng lưng dứt khoát không một chút do dự.

Tĩnh Bảo và Cao Triều đột nhiên có cảm giác: trong khoảnh khắc ấy, gương mặt của Tiền Tam Nhất mờ nhạt đi, thay vào đó là hình bóng của một người đàn ông khác.

Cao Triều nói: “Tĩnh Thất, ta chưa từng thấy hắn như vậy. E rằng, hắn là thật lòng với Nhị gia…!

Tĩnh Bảo cười khổ.

Tình cảm của thiên hạ, đều giấu trong sự cân đo thiệt hơn: ngươi bỏ ra một phần, ta hoàn lại một phần; ngươi cho ba phần, ta đáp lại ba phần.

Còn Tiền Tam Nhất này…

Bóc đi lớp vỏ tham tiền háo sắc bên ngoài, bên trong lại là một trái tim thuần khiết chân thành.

“Cao Triều, ta quyết định giúp hắn một lần.” Nàng nói.

Cao Triều giễu nhẹ: “Muốn liều mạng thật à?”

Tĩnh Bảo gật đầu: “Phải!”

Cao Triều cười khẩy: “Vậy thì liều mạng đi, sợ cái khỉ gì!”

Dứt lời, cả hai đồng loạt đứng bật dậy, không chần chừ, trước sau lao ra ngoài.

Vừa ra đến cổng dịch trạm, hai người lập tức ngây người.

Cánh cổng vốn trống trải giờ chật ních binh sĩ mặc giáp, đeo đao, vây kín Tiền Tam Nhất ở chính giữa.

Đã xảy ra chuyện gì?

Tĩnh Bảo quay sang nhìn Cao Triều, lại thấy mặt hắn trầm hẳn xuống, lập tức bước nhanh đến cạnh Tiền Tam Nhất, lớn tiếng quát: “Giữa ban ngày ban mặt mà các ngươi dám vây huynh đệ ta, thật coi con trai của Trưởng công chúa là dễ bắt nạt chắc?”

Lời vừa dứt, đám binh sĩ không những không rút lui, mà còn vây cả Cao Triều lại.

Trong lòng Tĩnh Bảo bất giác nảy ra một suy nghĩ: Chẳng lẽ Hoàng đế biết họ tham gia mưu phản, nên cho người đến bắt?

Lúc này, chỉ nghe có người ho khan một tiếng.

Âm thanh… nghe sao mà quen tai…

Tĩnh Bảo nhìn theo tiếng, giật mình kinh hãi.

Chỉ thấy một nam tử mặc giáp sắt, oai phong lẫm liệt đang tiến lại gần.

Tĩnh Bảo không dám tin, nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh nhìn rơi vào bộ râu hoa râm của người đó cuối cùng cũng xác nhận:

Người này… là Định Bắc hầu!

Định Quốc công nhìn rõ nét kinh ngạc trên mặt ba người họ.

Ông bước lên phía trước, tay chắp sau lưng, lạnh lùng hỏi: “Tiền Tam Nhất, sao ngươi lại ở đây?”

Tiền Tam Nhất rùng mình một cái, vội nở nụ cười gượng: “Lão hầu gia, cháu chỉ đang đợi họ ở đây thôi. Ngài đây là…?”

Tiền Tam Nhất không dám nói tiếp, vì đã thấy phía có người bước ra sau lão hầu gia, là Nhị thúc của Từ Thanh Sơn, Từ Bình.

Ăn mặc giống y hệt lão hầu gia, chỉ khác ở chỗ, bên hông hắn ta giắt một thanh đại đao, toát ra sát khí lạnh người.

Tiền Tam Nhất chợt thấy bàng hoàng, không kìm được liếc mắt nhìn sang Cao Triều.

Cao Triều cũng khó hiểu, vội lên tiếng: “Lão hầu gia, Từ nhị thúc, các vị… đang luyện binh ạ?”

Định Quốc công không đáp, chỉ liếc nhìn Tĩnh Bảo: “Thám hoa lang, ngươi cũng lại đây.”

Tĩnh Bảo không dám trái lời, vội bước đến đứng cạnh Cao Triều và Tiền Tam Nhất.

Ánh mắt Định Quốc công lần lượt quét qua ba người, trầm giọng nói: “Ta nói mấy câu già đời, Biên Sa không phải nơi các ngươi có thể tùy tiện đến. Triều đình có quy tắc của triều đình, quân đội có kỷ luật của quân đội. Không có quy tắc thì không thành khuôn phép. Dù các ngươi có thân thiết với Thanh Sơn thế nào, cũng không thể làm loạn quy tắc.”

“Lão hầu gia!”

Cao Triều nở nụ cười giả lả: “Bọn cháu chẳng phải chỉ là…”

“Các ngươi muốn làm gì, tính làm gì, ta không quản. Nhưng là học trò của Cố Trường Bình, trước khi hành sự, phải nghĩ xem điều gì nên làm, điều gì không nên làm, hậu quả là gì!”

Định Quốc công nhìn Cao Triều, giọng lạnh tanh: “Mẹ ngươi vì chuyện của ngươi, đến nay vẫn phải thủ tang ở hoàng lăng. Hoàng lăng là nơi thế nào? Mẹ ngươi từng là ai?”

Mặt Cao Triều lập tức trắng bệch.

“Còn ngươi, Tiền Tam Nhất!”

Ánh mắt Định Quốc công chuyển sang Tiền Tam Nhất: “Cha ngươi bao năm nay làm quan ở Hộ bộ, ngoài mặt thì hòa nhã khéo léo, nhưng sau lưng phải nhịn bao nhiêu điều, chịu bao nhiêu ấm ức, thay ngươi gánh bao nhiêu sóng gió?”

Tiền Tam Nhất: “…”

“Đã đến lúc phải trưởng thành rồi, cũng nên thấu hiểu cho cha mẹ, bậc trưởng bối.”

Lời nói chuyển hướng, hắn nhìn sang Tĩnh Bảo: “Không thể cứ dựa vào sự thông minh của mình mà làm những chuyện thiếu suy xét, liên lụy cả gia đình.”

Tĩnh Bảo hoảng hốt trong lòng, đang định lên tiếng hỏi “thế nào là thiếu suy xét” thì lại nghe lão hầu gia nói tiếp: “Ta đã được phong làm Định Quốc công, tiếp quản đại quân. Không bao lâu nữa sẽ cùng Hạo vương và Cố Trường Bình quyết một trận sinh tử. Thời điểm mấu chốt này, ba người các ngươi… hãy tự biết mà liệu.”

Ông sắp xuất chinh?

Đồng tử của ba người gần như đồng thời co rút lại, trái tim như bị nhấc bổng lên tận cổ họng.

Exit mobile version