Chương 680
Đêm buông xuống, nha môn phủ Mặc Châu đèn đuốc sáng trưng.
Từ ngoài, Từ Bình vén rèm bước vào phòng cha.
Ánh đèn leo lét như hạt đậu, Định Quốc công đang cúi người trên bàn viết chữ.
Nghe tiếng bước chân, ông không ngẩng đầu mà chỉ nói: “Chờ chút, cha viết xong ngay đây.”
“Cha lại viết thư cho Thanh Sơn sao?”
Từ Bình đi đến gần, ánh mắt liếc qua vài dòng thư, bật cười: “Chỉ là mấy chuyện vặt thường ngày thôi, Thanh Sơn mà đọc được nhất định sẽ bảo là tẻ nhạt.”
Từ khi lão gia đến Bắc cảnh, mỗi chiều đều dành chút thời gian ghi chép tỉ mỉ những việc lớn nhỏ xảy ra trong quân doanh hôm trước, cùng với động tĩnh của đại quân Hạo vương.
Cứ mười ngày thì gom lại, sai người đưa về Biên Sa.
Từ Bình biết cha muốn dạy Thanh Sơn cách đánh trận, nhưng kiểu dạy này… cũng thật kỳ lạ.
Binh pháp đâu?
Kế hoạch tác chiến đâu?
Tuyến hành quân đâu?
Định Quốc công đặt nét bút cuối, dùng miệng thổi khô mực, sau đó lấy chín phong thư ép dưới chặn giấy ra, gấp lại từng lá rồi cẩn thận nhét vào phong bì, đích thân giao cho thị vệ.
Đợi thị vệ rời đi, hắn mới quay đầu hỏi: “Con tìm ta có chuyện gì?”
Từ Bình nghiêm nghị: “Cha, chúng ta tiến vào Bắc cảnh đã gần ba tháng, cứ trì hoãn thế này cũng không phải cách. Trận chiến này, cha định bao giờ khởi binh?”
Định Quốc công nhìn con trai: “Ta hỏi con, Hạo vương Lý Quân Hiền là người thế nào?”
Từ Bình thoáng sững người.
“Người này thuở nhỏ bái Tô Thái phó làm tiên sinh, đọc binh thư không biết bao nhiêu mà kể, lại lăn lộn quân doanh suốt nhiều năm, cả văn lẫn võ đều xuất sắc.”
Định Quốc công trầm giọng nói: “Người này khi giao chiến với địch không bao giờ chờ kẻ địch tới cửa, mà luôn thích chủ động xuất kích. Nói cách khác, sở trường của hắn là tấn công.”
Từ Bình bừng tỉnh.
Nhà họ Từ giỏi phòng thủ, còn Hạo vương lại giỏi tấn công. Vậy nên cha đang định chờ Hạo vương chủ động ra tay.
Định Quốc công bước tới bàn, vừa trải bản đồ hành quân ra vừa nói: “Gọi Phạm Trường Sinh đến đây.”
Phạm Trường Sinh từng theo cha của Từ Thanh Sơn trấn giữ Biên Sa, trung thành tận tụy với nhà họ Từ. Định Quốc công xuất chinh lần này lập tức chỉ định hắn ta làm phó tướng.
Phạm Trường Sinh vừa vào cửa lập tức hành lễ với Định Quốc công.
“Lại đây.”
Thấy người đã đủ, Quốc công chỉ vào bản đồ hành quân trên bàn nói: “Thành gần U Châu nhất, ngoài Mặc Châu nơi ta đang đóng quân, còn có một nơi là Hùng huyện.”
Hai người theo tay hắn nhìn qua, thấy phủ Mặc Châu và Hùng huyện trên bản đồ gần như nối lập tức thành một đường thẳng.
“Ngày mai, Phạm Trường Sinh dẫn năm vạn quân, trấn giữ Hùng huyện!”
“Tuân lệnh!”
“Từ Bình dẫn năm vạn quân, trấn giữ Mặc Châu.”
“Tuân lệnh!”
Định Quốc công nghiêm giọng: “Mặc Châu và Hùng huyện được nối bởi một cây cầu đá. Chặt cầu đi thì hai quân có thể chia quân độc lập tác chiến. Nếu một bên gặp biến, bên kia cũng có thể nhanh chóng yểm trợ, tương hỗ lẫn nhau.”
Mắt Từ Bình sáng lên: “Nếu Hạo vương công thành Mặc Châu do con giữ thì Phạm Trường Sinh có thể dẫn đại quân tập kích từ sau lưng.”
Phạm Trường Sinh tiếp lời: “Như vậy sẽ tạo thế trong ngoài giáp công, bắt Hạo vương như bắt rùa trong hũ.”
Định Quốc công gật đầu: “Đúng vậy!”
Phạm Trường Sinh suy nghĩ: “Vẫn còn mười vạn đại quân, Định Quốc công bố trí ở đâu?”
Định Quốc công lùi tay nửa tấc, chỉ vào một tòa thành khác: “Ta sẽ dẫn quân trấn giữ Trấn Định.”
Hai người theo tay hắn nhìn, chỉ thấy Trấn Định nằm phía dưới Mặc Châu và Hùng huyện, tạo thành một hình tam giác ngược hoàn chỉnh.
Bố trí binh lực như vậy, tức là đã dựng lên hai lớp phòng tuyến trước mặt Hạo vương.
Nếu đại quân Hạo vương phá được phòng tuyến đầu do Từ Bình và Phạm Trường Sinh trấn giữ thì vẫn còn tầng phòng ngự thứ hai là đại quân của Quốc công.
Trái lại…
Một khi Hạo vương bại trận, Từ Bình và Phạm Trường Sinh sẽ trở thành mũi nhọn phản công đầu tiên, tấn công thẳng vào phủ U Châu.
Còn mười vạn quân trong tay Quốc công, có thể lập tức tiến quân lên phía bắc, áp sát phủ Hạo vương.
Tuyệt diệu!
Từ Bình và Phạm Trường Sinh nhìn nhau…
Gừng càng già càng cay.
So với lối đánh ào ạt của Diệp Phong, kế sách của Quốc công quả thật vững chắc từng bước.
Định Quốc công liếc nhìn cả hai, nói: “Trận này các ngươi phải cẩn thận với hai người.”
Từ Bình: “Một là Cố Trường Bình.”
Phạm Trường Sinh: “Một là thân tín của Hạo vương, Lăng Nguy.”
Định Quốc công gật đầu hài lòng.
Ba tháng huấn luyện không uổng phí. Không nói tới binh sĩ, chỉ riêng hai vị tướng lĩnh này đã hình thành sự ăn ý tuyệt đối.
Sự ăn ý này thoạt nhìn không có gì đáng kể, nhưng trên chiến trường lại vô cùng quý giá.
Liên quan đến sống chết!
“Hai người ấy, một là đệ nhất văn thần, một là võ tướng có thể trấn quốc an thiên.”
Định Quốc công thở dài: “Trận U Châu, Cố Trường Bình dùng kỳ binh đánh hạ thành, khiến Diệp Phong thất bại trở về. Người này quá thông minh. Còn Lăng Nguy, người ta gọi là chiến thần bất tử, cũng như Cố Trường Bình, đều là những khúc xương khó gặm.”
Từ Bình nghiêm túc: “Cha, vậy phải làm sao phòng bị họ?”
Định Quốc công lắc đầu: “Không phòng được.”
Từ Bình chau mày, trực giác nói cho hắn biết, chữ “không phòng được” này, không đơn giản chỉ là nghĩa đen.
Tuy nhiên, Quốc công đã không nói thêm nữa, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Binh quý thần tốc, hai người lập tức xuất phát! Đường giữa hai huyện phải cho người dò xét kỹ lưỡng, tránh để Hạo vương mai phục tại đó. Một khi Hạo vương tấn công, lập tức truyền tin, lúc nguy cấp thì dùng khói hiệu làm tín hiệu…”
Giọng Quốc công trầm ổn, sắp xếp từng bước một cách chu toàn.
Khi lời cuối cùng rơi xuống, Phạm Trường Sinh chắp tay, lớn tiếng nói: “Xin Quốc công yên tâm, nhất định không phụ mệnh!”
Từ Bình cũng nói: “Cũng xin cha yên tâm, con còn thì thành còn!”
Định Quốc công nhìn họ chăm chú, gật đầu liên tục: “Tốt lắm, đi đi!”
Hai người chắp tay lui ra.
Chưa kịp thu bản đồ, Từ Bình đã quay lại.
Hắn đi đến trước mặt cha, vung áo quỳ phịch xuống đất, sau đó “cộp cộp cộp” dập đầu ba cái.
Mỗi cái dập đầu đều vang dội.
Đồng tử Định Quốc công co lại, chỉ thấy khô miệng khô lưỡi, bất ngờ kéo mạnh con trai dậy, hồi lâu không thốt được một lời.
Ông không mặc giáp, tóc đã gần bạc trắng. Có lẽ do tuổi tác, vóc dáng vốn ngang bằng với con trai, giờ chỉ cao đến lông mày hắn.
Từ Bình nhìn cha thật lâu, lòng chợt nghẹn ngào.
“Cha còn gì muốn dặn dò con không?”
Nhưng ông chỉ nhìn hắn, không nói.
Gương mặt trước mắt dần dần trùng khớp với gương mặt trong ký ức.
Ông có mấy người con trai, trong đó chỉ có con cả và con thứ là giống ông nhất. Những lúc nhớ con cả, ông thường gọi con thứ tới, ngắm nghía vài cái, hoặc trò chuyện đôi câu.
“Con có trách cha đưa con tới Bắc cảnh không?”
Cha?
Đó là cách xưng gọi thời thơ ấu của hắn.
Từ Bình bỗng đỏ hoe mắt, lắc đầu: “Dù cha không đưa con đi thì con cũng sẽ theo cha ra trận.”
“Tốt, tốt lắm…” Lão gia vỗ vỗ má Từ Bình: “Nhà họ Từ không có đàn ông đầu hàng không đánh, các con… các con đều là những đứa trẻ ngoan.”
Từ Bình gắng nén lệ: “Cha hãy bảo trọng, con đi đây. Nếu chẳng thể sống sót quay về, xin cha chăm sóc tốt cho Phí thị và mấy đứa nhỏ.”
Nói xong, hắn siết chặt tay cha một cái rồi quay người rời đi.
Định Quốc công nhìn theo bóng con khuất dần nơi sân, vừa cô đơn vừa cứng cỏi.
Thoáng ngẩn ngơ.
Ông lại nhớ tới cha của Thanh Sơn, cũng từng từ biệt hắn như thế, một mình lên đường ra Biên Sa.
Chỉ khác là…
Một người là thiếu niên anh tuấn, một người đã là trung niên.