Sao tàn trăng lặn, nơi chân trời đã thấp thoáng ánh rạng mờ mờ, một vệt đỏ của bình minh dần lan ra.
Phủ Trấn Định.
Trên tường thành, Định Quốc công mặc trọng giáp, tóc bên trán bạc trắng, giữa chân mày có ba nếp nhăn sâu hằn lại.
Thống lĩnh cận vệ thân tín hắng giọng, lần lượt báo cáo tình hình chiến sự vừa được đưa đến: “Canh dậu ba khắc, Hạo Vương dẫn hai vạn quân Huyền Thiết tấn công Mạc Châu. Một canh giờ sau, Mạc Châu bắn tín hiệu khói.
Phạm Phó tướng nhận được tín hiệu, lập tức chia năm vạn đại quân thành hai cánh: một vạn ở lại giữ thành, bốn vạn theo hắn ta tới Mạc Châu tiếp viện.
Khi đại quân đến cầu đá thì trúng mai phục, quân Bắc phủ ẩn nấp dưới nước. Đồng thời, phía sau cũng bị quân Bắc phủ đánh úp, tướng dẫn đầu là Chiến thần bất tử Lăng Nguy, cùng gần nghìn xạ thủ.
Trong lúc giao chiến, có người hét lớn một câu ‘Muốn về nhà!’, câu ấy khiến lòng quân dao động. Bốn vạn đại quân hơn nửa đầu hàng, một phần tử trận, Phạm phó tướng bị bắt sống.”
Định Quốc công đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo khiến thống lĩnh cận vệ run lên một cái, vội hỏi: “Quốc công gia, sao thế ạ?”
“Không có gì, ngươi đọc tiếp đi.”
“Vâng!” Thống lĩnh đổi giọng tiếp tục: “Sau khi Phạm phó tướng bị bắt sống, Lăng Nguy dẫn đại quân đánh Hùng huyện, nửa canh giờ sau, Hùng huyện thất thủ.”
“Nửa canh giờ?” Định Quốc công lập tức cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
“Bên này, Hạo Vương tiếp tục tấn công hai cửa thành Mạc Châu. Tướng sĩ liều mình giữ thành, chống đỡ từng đợt tấn công của quân Huyền Thiết.
Nhưng đúng lúc ấy, trong quân Huyền Thiết có một toán tử sĩ dùng dây thừng leo lên từ hai bức tường thành phía đông và Tây. Đại tướng quân đích thân ra trận ứng chiến…”
Nói đến đây, thống lĩnh ngẩng đầu nhìn Định Quốc công, khó khăn nói tiếp: “Cuối cùng… cuối cùng… ngài ấy chết dưới mưa tên của quân địch.”
Cả tường thành lập tức chìm trong tĩnh lặng.
Thống lĩnh nhìn bóng lưng bất động trước mặt, trong lòng thấy bất an: “Quốc công gia?”
“…”
“Lão tướng quân?”
“…”
“Tướng quân đại nhân!”
“A…
Định Quốc công quay lại nhìn y, ánh mắt đục ngầu đầy mê mang: “Ngươi vừa nói gì, ta không nghe rõ.”
Thống lĩnh hít sâu một hơi: “Từ Đại tướng quân đã tử trận.”
Tử trận?
Trong khoảnh khắc, cơn đau buốt lan khắp từng dây thần kinh toàn thân Định Quốc công, nhưng trên mặt hắn lại chẳng có chút biểu hiện nào của đau đớn, chỉ có nơi đáy mắt run lên.
“Ta biết rồi, các ngươi lui hết đi, để ta một mình đứng đây thêm chút nữa.”
“Quốc công gia?”
“Lui hết!”
Các thống lĩnh đưa mắt nhìn nhau, không ai dám trái lệnh, đành lặng lẽ rời khỏi tường thành.
Khi bước xuống bậc thang cuối cùng, thống lĩnh không nhịn được mà ngoái nhìn bóng lưng nơi tường thành, lòng như bị chảo dầu sôi nung đốt.
Đại tướng quân đã chết, trận này… còn đánh tiếp được nữa không?
Tường thành vắng lặng không một bóng người.
Lúc này, Định Quốc công mới đưa tay vịn lấy tường thành, cúi đầu xuống, lưng hơi cong lại.
Ông giữ nguyên tư thế ấy rất lâu, sau đó mới quay người, từng bước một đi xuống khỏi tường thành.
Về tới thư phòng.
Bản đồ hành quân vẫn còn trải trên bàn. Trên bản đồ, cô thành Mạc Châu đã bị khoanh tròn bằng chu sa đỏ.
Kế hoạch hành quân không sai.
Ba thành liên kết, hỗ trợ lẫn nhau cũng không sai.
Sai là ở chỗ… hắn đã đánh giá thấp khí thế như chẻ tre của quân Bắc phủ.
Quá nhanh!
Nhanh đến mức hắn chưa kịp điều binh, quân địch đã dùng chiến thuật chớp nhoáng đánh lệch thời gian, cắt đứt liên lạc giữa hai thành, rồi lần lượt tiêu diệt từng nơi.
Không đúng!
Ông sai rồi!
Người mà ông nên đề phòng không phải là Cố Trường Bình, cũng không phải Lăng Nguy, mà là toàn bộ quân Bắc phủ.
Đội quân này một đạo quân nhiều năm chinh chiến với người Thát Đát, có khả năng hành động, năng lực chiến đấu và sĩ khí vượt xa Nam quân của Đại Tần.
Chính họ mới là lý do thật sự khiến Hạo Vương bách chiến bách thắng, công đâu phá đó.
Cũng vì có được đội quân này, Hạo Vương mới dám đứng lên, mạo hiểm khắp thiên hạ, phát binh tranh thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Định Quốc công lập tức cầm lấy giấy, chấm mực, viết từng nét như khắc: “Hôm nay, tổ phụ giao chiến với Hạo Vương, bố trí trận ba thành, vốn tưởng rằng…”
“Tổ phụ cần nhắc ngươi: Hạo Vương tuy mới ngoài ba mươi, nhưng đã là một thiên tài cầm quân, dụng binh thần quỷ khó lường, lại giỏi đánh vào lòng người. Ngươi cần dùng một vạn phần cẩn trọng để đối phó với hắn.
Ngoài ra, Nam quân Đại Tần an nhàn quá lâu, dù có cần cù luyện tập cũng không thể sánh với quân Bắc phủ.
Quân Bắc phủ là một đội quân thực sự được tôi luyện trong lửa chiến tranh.
Khi đối địch với quân Bắc phủ, bỏ Nam quân, dùng Từ gia quân.
Nếu ngươi giữ thành, còn cần lưu ý thêm một điều: cửa thành là then chốt, nhưng tường thành cũng không thể lơi lỏng. Hạo Vương dụng binh kỳ lạ, thường hay co đường lối kỳ lạ.
Ngoài ra, ta đoán Cố Trường Bình đóng vai trò mưu sĩ sau lưng Hạo Vương. Nếu muốn hiểu cách hắn dùng binh, hãy đọc lại những sách mà hắn từng dạy ngươi…”
Cuối cùng!
“Tổ phụ còn một việc muốn nói với ngươi: Nhị thúc ngươi tử trận tại Mạc Châu, hắn… không làm mất mặt nhà họ Từ, hắn…”
Chữ “hắn” vừa mới viết được một nét, ngoài cửa đã vang lên tiếng thị vệ thấp giọng bẩm: “Quốc công gia, quân Bắc phủ đã đưa thi thể Từ tướng quân tới.”
Ngòi bút khựng lại, một giọt mực rơi xuống giấy.
“Khiêng vào, đặt trong phòng ta.”
“Vâng!”
Tiếng bước chân dần xa. Định Quốc công tránh đoạn giấy bị nhòe mực, tiếp tục viết: “Hắn chết có giá trị. Con phải luôn lấy cha ngươi, nhị thúc con làm gương, tuyệt đối không được làm điều gì có lỗi với liệt tổ liệt tông họ Từ…”
Viết xong thư, Định Quốc công gom tất cả thư từ tích lũy trong mấy ngày qua, nhét chung vào phong thư.
“Người đâu!”
“Có!”
“Mang chiến báo, khẩn cấp tám trăm dặm, đưa về kinh thành!” Ông giao thư, cổ họng động vài cái: “Chép thêm một bản, cùng bức này gửi tới cho Tiểu Từ tướng quân ở Biên Sa.”
“Vâng!”
“Khoan đã!”
“Quốc công gia còn căn dặn gì?”
“Báo cho tất cả tướng lĩnh, nửa canh giờ sau tới thư phòng của ta, bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo.”
Thị vệ ngây ra.
Con trai vừa mất, mà ngài đã muốn tiếp tục đánh trận ư?
Định Quốc công đi thẳng về sân trong, thị vệ trong viện thấy hắn tới, ai nấy cúi đầu không nói.
Chính sảnh, ở giữa đặt một tấm ván gỗ, thi thể Từ Bình nằm ngay ngắn trên đó.
Định Quốc công bình tĩnh phân phó: “Mang nước nóng tới!”
“Rõ!”
Nước nóng mang đến, Định Quốc công dùng khăn nhúng nước, từ từ lau sạch vết bẩn trên mặt con trai.
Lau mặt xong, lại lau tay.
Ông lau rất cẩn thận, ngay cả bụi bẩn trong kẽ móng tay cũng không bỏ sót.
Khi ngón tay cuối cùng được lau sạch, ông quỳ cả hai gối xuống, ghé mặt mình vào mặt con trai thì thầm bằng giọng chỉ mình hắn nghe thấy: “Tiểu Bình, chờ cha… cha đi hết đoạn đường này rồi sẽ tới với con.”
Mạc Châu phủ, khói lửa vẫn cuồn cuộn.
Quân Bắc phủ đang dọn dẹp chiến trường, vài con kền kền bay lượn thấp, bị mùi máu tanh hấp dẫn mà kéo tới.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Chốc lát sau, Cố Dịch nhảy xuống ngựa, tiện tay ném dây cương cho người phía sau: “Tiên sinh ở đâu?”
“Ở chính sảnh nha môn.”
Cố Dịch nghe xong, gần như chạy vội vào trong.
Trong chính sảnh, Cố Trường Bình cụp mắt, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Thấy Cố Dịch bước vào, hắn thản nhiên hỏi: “Đã đưa đi rồi chứ?”