Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 686

“Khởi bẩm gia, đã đưa đi rồi.”

“Bên đó nói sao?”

“Sau khi đưa người vào, chẳng nói gì cả, đến một câu cảm ơn cũng không.”

“Bọn họ chỉ biết Từ Đại tướng quân chết dưới tay quân Bắc phủ thì sao mà cảm ơn được chứ?”

Cố Trường Bình cười nhạt một tiếng, vẻ mặt trở nên quái dị: “Ai mà biết được, có khi quân Bắc phủ chỉ bị đổ oan một cách vô cớ thôi.”

“Cái gì cơ?” Cố Dịch cảm thấy toàn thân máu huyết như xộc thẳng l*n đ*nh đầu.

“Vương gia đến!” Theo tiếng thông báo, Lý Quân Tiện sải bước đi vào, trên người vẫn mặc bộ giáp nhuốm máu.

“Tử Hoài!” Hăn l**m đôi môi khô nứt, nói: “Tất cả binh sĩ Huyền Thiết quân đều đã hỏi qua, không ai b*n r* mũi tên đó.”

Cố Trường Bình thản nhiên đưa chén trà bên cạnh sang, nhíu mày nói: “Xem ra, là người phía Nam không muốn để hắn sống.”

Huyền Thiết quân chủ yếu là quân công thành, cầm đao, cầm khiên là chính.

Nam quân giữ thành, mà giữ thành thì không thể thiếu cung thủ. Từ Bình nhất định đã điều tất cả cung thủ giỏi nhất đến.

Lý Quân Tiện nhìn chén trà, do dự chốc lát rồi mới uống cạn.

“Có thể là người bên cạnh hắn, cũng có thể là người trong phủ Mạc Châu này, nói cho cùng… khả năng lớn là người trong cung.” Hắn trầm ngâm nói.

Phạm Trường Sinh có đầu hàng hay không không quan trọng, nhưng nếu Từ Bình đầu hàng thì sẽ kéo theo cả dây chuyền, chuyện này không chỉ liên quan đến nhà họ Từ, mà còn cả người bên biên cương kia.

Chỉ có điều, trong cung lại mưu tính đến mức này, đúng là giết người còn muốn hủy hoại lòng người.

Chỉ cần nghĩ đến mũi tên bắn về phía Từ tướng quân lại đến từ người bên cạnh mình, Cố Dịch nhất thời không biết trong lòng là tư vị gì.

“Vương gia, gia, chuyện này chúng ta không thể gánh được, nhất định phải để thiên hạ thấy rõ!”

“Không muốn gánh thì cũng phải gánh thôi!” Cố Trường Bình kết luận: “Sẽ không ai tin chúng ta cả, hơn nữa chúng ta cũng không có bằng chứng.”

Cố Dịch không phục: “Gia, Từ Thanh Sơn nhất định sẽ tin chứ, hắn là học trò của gia mà!”

“Ta là tiên sinh của hắn, nhưng người chết là nhị thúc của hắn.”

Cố Trường Bình lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem, hắn có tin ta không?”

Cố Dịch tức đến giậm chân: “Vậy tức là chuyện này chúng ta phải nhận rồi?”

“Nhận thì sao, bản vương lại sợ bọn họ chắc?” Lý Quân Tiện cười nhạt, thở dài: “Tử Hoài à, ngươi mềm lòng quá, lúc nào cũng lo cho người nhà họ Từ, ngươi xem xem…”

Sắc mặt Cố Trường Bình trầm xuống, Lý Quân Tiện đành câm miệng, trong lòng lại thấy ấm ức.

Từ nhỏ hắn và Tử Hoài lớn lên cùng nhau, lại là đồng môn sư huynh đệ, chẳng lẽ còn không bằng một Từ Thanh Sơn?

“Tử Hoài, đến đứa nhỏ trong cung họ cũng không tha, vậy thì lão già kia…”

Lý Quân Tiện không nói tiếp nữa, bởi hắn thấy mặt Cố Trường Bình đã trở nên cực kỳ khó coi.

Từ Bình muốn đầu hàng, là do hắn xúi giục, nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc. Một khi hắn tỉnh lại, chắc chắn sẽ thà chết chứ không khuất phục.

Định Quốc công?

Cố Trường Bình cảm thấy một luồng khí lạnh bốc lên từ lòng bàn chân. Không cần nói gì khác, chỉ riêng mối thù giết con thôi cũng đã không đội trời chung!

Sợ hắn nghĩ quá nhiều, Lý Quân Tiện vội chuyển chủ đề: “Thôi được rồi, bàn xem trận tiếp theo nên đánh thế nào?”

Cố Trường Bình hoàn hồn lại, nói: “Dưỡng sức nghỉ binh.”

Lý Quân Tiện hỏi: “Không phải nên thừa thắng xông lên sao?”

Cố Trường Bình nghiêm mặt: “Trận này quân Bắc phủ mất bao nhiêu người? Huyền Thiết quân mất bao nhiêu người?”

Lý Quân Tiện cứng họng.

Mất bao nhiêu người, hắn rõ hơn ai hết.

Không nói ra là không nỡ nói.

Cố Trường Bình vỗ vai hắn: “Tất cả đều cho rằng ngươi sẽ thừa thắng truy kích, vậy mà ngươi lại dừng lại, người sốt ruột nhất là ai?”

“Định Quốc công!”

Cố Trường Bình: “Ông ta tuyệt đối sẽ không chủ động tấn công, chỉ chờ ngươi ra tay. Ngươi mãi không động binh, hao tổn sự kiên nhẫn của ông ta và cả Nam quân.”

“Nhưng nếu cứ chần chừ, bên Nam quân có điều viện binh nữa không?”

“Hoàng đế sẽ không đặt cược hết lên người lão già đó, chắc chắn sẽ giữ lại ít binh lực và lương thực cho Từ Thanh Sơn.”

“Có lý!”

“Hãy tìm cách phái do thám vào phủ Trấn Định, ta muốn biết rõ địa hình từng ngóc ngách của thành này.”

Cố Trường Bình ngẩng đầu, nhìn thẳng Lý Quân Tiện: “Chậm không có nghĩa là không đánh. Cho dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng muốn phá cục diện bế tắc này!”

Lý Quân Tiện ngơ ngác, thầm nghĩ: Tổ tiển nhà họ Từ là của hắn chắc?

Kinh thành.

Ngự thư phòng.

Một phong mật thư khẩn cấp tám trăm dặm được trình lên long án, tay Lý Tòng Hậu run run mở ra.

Hắn cúi đầu liếc qua một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Vương Trung không biết xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt Hoàng đế khó coi đến cực điểm, đành mạnh dạn khuyên: “Bệ hạ…”

“Câm miệng!”

Lý Tòng Hậu không thèm liếc hắn ta một cái, chỉ dán ánh mắt vào khuôn mặt của Binh bộ thượng thư Vương Tử Trừng.

Vương Tử Trừng rụt người lại, cúi đầu: “Bệ hạ, Hạo Vương vô cùng thâm độc, cố tình chọn ngày Hàn Thực làm thời điểm tấn công, lợi dụng tâm trạng tưởng niệm người thân của binh sĩ, vì thế mới khiến cho…”

Lý Tòng Hậu cảm thấy ngực nghẹn đến cực điểm, vung tay ném nghiên mực trên bàn về phía hắn ta.

Nghiên mực vỡ tan tành dưới chân Vương Tử Trừng.

Vương Tử Trừng chẳng kịp lo đống mảnh vỡ dưới đất, quỳ rạp xuống: “Bệ hạ, xin nguôi giận!”

“Xin nguôi giận, xin nguôi giận, xin nguôi giận!” Lý Tòng Hậu giận dữ quát: “Ngoài câu đó ra, ngươi còn biết nói gì khác, còn có cách gì khác không, Vương đại nhân?”

Vương Tử Trừng lau mồ hôi trán: “Khởi bẩm bệ hạ, thần kiến nghị lập tức triệu Từ Thanh Sơn hồi triều, để hắn trợ giúp Quốc công gia chỉ huy tác chiến, hoặc là tăng thêm mười vạn binh lực.”

Những đề nghị này, Lý Tòng Hậu không nghĩ đến sao?

Tất nhiên hắn nghĩ đến nhưng vẫn chưa đến lúc.

Lý Tòng Hậu cười nhạt một tiếng: “Truyền ý chỉ của trẫm, sai Lễ bộ cử người đi rước linh cữu Đại tướng quân về, ban bố thiên hạ, nói Đại tướng quân vì bảo vệ giang sơn chính thống mà chết dưới tay Hạo Vương.”

Vương Trung lập tức trả lời: “Tuân chỉ!”

Lý Tòng Hậu: “Bảo Mật Thư đài thảo một bản chiếu thư, kể tội ác của Hạo Vương Lý Quân Tiện, công bố khắp thiên hạ.”

Vương Trung: “Tuân chỉ!”

Lý Tòng Hậu cúi đầu: “Biên cương đã biết tin chưa?”

Vương Tử Trừng vội trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, Định Quốc công đã sai người chép một bản, gửi đi biên cương, lúc này Từ đại tướng quân hẳn đã biết.”

Lý Tòng Hậu chống khuỷu tay lên bàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Vương Tử Trừng.

“Ngươi bên Binh bộ lại phái thêm người đến biên cương, nhất định phải kể lại chi tiết cảnh tượng Từ tướng quân và quân Bắc phủ tử chiến cho đại tướng quân nghe rõ một lần nữa.”

“Tuân chỉ!”

Lời vừa dứt, Thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành sải bước vào, quỳ một gối: “Bệ hạ, thần có việc khẩn.”

Vương Tử Trừng vội cáo lui.

“Ngươi cũng đi đi.”

Vương Trung thấy Hoàng đế liếc mình, lập tức trả lời: “Tuân chỉ!”

Hai người vừa đi khỏi, Quách Trường Thành mới lấy từ trong lòng ra một phong mật thư đã niêm phong, trình lên: “Bệ hạ, là mật thư thám tử gửi về từ quân doanh.”

Lý Tòng Hậu rút thư ra, vừa lướt mắt nhìn qua, mắt lập tức đỏ ngầu như máu, cả gương mặt trở nên dữ tợn đáng sợ.

“Tốt, tốt, tốt!”

Hắn liên tục thốt ra ba chữ “tốt”, rồi ngồi phịch xuống long ỷ, sắc mặt trắng bệch.

Quách Trường Thành sợ đến chết lặng, thầm nghĩ: Rốt cuộc thư viết gì mà khiến Hoàng thượng thất thố đến thế?

Nếu lúc này Quách Trường Thành dám nghiêng đầu nhìn sang, sẽ thấy trên giấy chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi: “Thành vỡ, Từ muốn hàng, bị cha bắn chết.”

Exit mobile version