Tĩnh Thất:
Mấy tháng không gặp, ta và Mỹ Nhân đều rất nhớ ngươi, không biết ở phủ Lâm An ngươi có ổn không?
Ngươi chắc không đoán được ta đang viết bức thư này ở đâu, ngay tại lầu Ngoại Lâu của ngươi.
Còn nhớ ngày lầu Ngoại Lâu khai trương không?
Chúng ta khi ấy suýt chút nữa đánh nhau một trận, Mỹ Nhân vốn là người điềm đạm, ấy thế mà ra tay còn nhanh hơn chớp. Nhưng giờ ngồi trước một bàn đầy món ngon, ta với y lại chẳng ai có tâm trạng động đũa.
Bởi vì có một chuyện đau lòng: Từ Nhị gia đã chiến tử rồi.
Mỹ Nhân nói, đây là một ván cờ chết, ngươi, ta, Thanh Sơn, Mỹ Nhân, tiên sinh, tất cả đều đang ở trong cục.
Họ người vì trung nghĩa, kẻ vì nghĩa khí huynh đệ, mà tận cùng của thù hận, là lửa cháy lan đồng cỏ, là không thể ngăn cản, là ngươi sống ta chết.
Còn chúng ta chỉ là người thường, chỉ mong bọn họ đều bình an vô sự.
Tĩnh Thất, hãy đến kinh thành đi. Cục diện này ta với Mỹ Nhân không phá nổi, có khi ngươi lại có thể. Mà nếu đến cả ngươi cũng bó tay thì ta với Mỹ Nhân chỉ còn cách để dành tiền sắm sẵn cho mình một cỗ quan tài.
Bởi vì…
Luôn sẽ phải có một người nằm vào trong đó.
Huynh đệ của ngươi: Tam Nhất.
Luôn sẽ phải có một người nằm vào trong cỗ quan tài ấy sao?
Tĩnh Bảo nhói lên một cơn đau ở ngực, đau đến mức sắc mặt nàng tức thì trắng bệch.
“Thư viết gì thế?”
Lục Hoài Kỳ bước lên trước, mặt tiểu cô nương này trông tệ đến thế, nhất định lại là tên họ Cao kia giở trò gì rồi.
“Không có gì!”
Tĩnh Bảo vội vàng cất thư đi, định nhét vào tay áo, không ngờ bàn tay bỗng chốc trống không, đã bị giật mất.
“Lục Hoài Kỳ, ngươi…”
“Ta xem thử có chuyện gì?”
Lục Hoài Kỳ vừa lùi ra sau vừa nhanh tay mở thư đọc, không hề phát hiện cơn giận âm ỉ đang hiện dần trong mắt Tĩnh Bảo.
“Không được vào kinh!”
Lục Hoài Kỳ đọc xong, vò nát bức thư, nghiêm giọng quát: “Không được nhúng tay vào vũng nước đục ấy, ngoan ngoãn ở lại phủ Lâm An cho ta.”
“Còn không cho cái gì nữa?” Tĩnh Bảo lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói luôn một thể đi.”
Lúc này Lục Hoài Kỳ mới chợt nhận ra, e rằng Tiểu Thất đang giận thật rồi.
Nhưng giận còn hơn mất mạng!
Hắn bước đến, đặt bàn tay lên vai Tĩnh Bảo, các ngón tay cứng rắn hữu lực, khiến nàng không thể động đậy.
“Tiểu Thất, ta không hại ngươi được, cũng không nỡ hại ngươi. Tình hình trong kinh giờ thế nào, trong lòng ngươi rõ hơn ta.”
Giọng nói Lục Hoài Kỳ mang theo vài phần tha thiết: “Ngươi mà có chuyện gì, già trẻ nhà họ Tĩnh biết trông cậy vào ai?”
Thấy Tĩnh Bảo không đáp, hắn lại dịu giọng khuyên nhủ: “Ngươi dù sao cũng là nữ tử, những chuyện đánh đánh giết giết đó là chuyện của nam nhân. Ngay đến hai nam nhân ấy còn lực bất tòng tâm, ngươi đi có ích gì? Tiểu Thất, nghe lời biểu ca một lần, được không?”
Tĩnh Bảo ngẩng mắt: “Biểu ca, mấy tháng nay ngươi khuyên ta còn ít sao?”
Lục Hoài Kỳ: “…”
Tĩnh Bảo: “Ta đã nghe chưa?”
Lục Hoài Kỳ mắt đỏ lên vì tức, trong lòng thầm mắng: Mẹ nó, tức chết người ta mất!
Tĩnh Bảo: “Nếu ta thực sự là người chỉ biết sống yên phận thì cần gì khoác lên lớp da nam nhân này?”
Lục Hoài Kỳ: “Ngươi, ngươi có ý gì?”
Tĩnh Bảo: “Ai ai cũng nghĩ ta giả nam là vì mẹ ta bảo thế, thực ra không phải. Nếu ta không tự nguyện, không ai ép nổi ta cả.”
Lục Hoài Kỳ: “…”
“Trên đời này, nam quý, nữ hèn. Nam nhân có thể đọc sách làm quan, còn nữ tử lại bị dạy rằng vô tài là đức, tại sao?”
Tĩnh Bảo: “Ta có chỗ nào kém ngươi? Học hành ngươi không bằng ta, làm quan không bằng ta, mưu lược tính toán cái gì cũng không bằng ta. Vậy tại sao cứ cho rằng ta không được? Ngươi lấy gì để tự tin cho rằng ta không làm được?”
Từng câu đều đâm vào lòng, Lục Hoài Kỳ tức đến hét lớn: “Tĩnh! Tiểu! Thất!”
Tĩnh Bảo bình tĩnh nhìn hắn: “Lục Hoài Kỳ, nếu một ngày nào đó ngươi gặp chuyện, sống chết trong gang tấc, ngươi mong ta vì an toàn bản thân mà đứng nhìn sao?”
Lục Hoài Kỳ: “…”
“Ngươi trả lời ta đi!”
“Ta…” Lục Hoài Kỳ nói không nên lời.
Ánh mắt Tĩnh Bảo sâu thêm vài phần: “Ta sẽ không đứng nhìn đâu, Lục Hoài Kỳ, bởi vì ngươi là người rất quan trọng với ta, là loại người mà ngươi rơi một giọt lệ, ta cũng sẽ rơi theo.”
Tựa như một làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, lại như một cơn mưa phùn rả rích trút xuống, cả trái tim Lục Hoài Kỳ mềm nhũn.
Tiểu Thất nói, nàng xem ta là người rất quan trọng!
Rất quan trọng!!!
“Cho nên biểu ca, ta muốn vào kinh, hai người ấy, không một ai được nằm xuống. Đừng cản ta, được không?”
Một tiếng “được” vừa chớm bên môi, Lục Hoài Kỳ đột nhiên run lên một cái, hồn vía như quay trở về.
Tên nhãi ranh này… trước là cho người ta một bạt tai, sau lại v**t v* dỗ dành; khi thì đóng mặt lạnh, khi thì đóng mặt hiền…
Nàng, nàng, nàng đúng là diễn giỏi quá thể!
Ta, ta, ta làm sao mà đấu lại nàng được?
Lục Hoài Kỳ gồng cổ, nghiến răng hỏi: “Tĩnh Thất, lời nào là thật, lời nào là giả, ta chẳng phân biệt nổi nữa rồi.”
“Đều là thật, câu ‘ngươi là quan trọng với ta’ ấy càng là thật!”
Ầm!
Tim Lục Hoài Kỳ đập loạn, mỗi nhịp như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Thôi thôi thôi!
Gia xưa nay chưa từng thắng được cái đồ khốn này, mặc kệ nàng đi!
Chưa kịp mềm lòng mở miệng, lại đúng lúc này, Tĩnh Bảo lại nói tiếp: “Biểu ca, giờ đây người mẹ ta tin tưởng nhất là ngươi, chuyện ta vào kinh, còn cần ngươi phối hợp diễn một vở kịch!”
Ta còn phải làm đồng phạm với nàng nữa à???
Lục Hoài Kỳ theo phản xạ ngẩng tay lên, ấn mạnh lòng bàn tay vào ngực.
Ta sao vẫn chưa bị cái nhóc con hỗn xược này làm tức chết thế nhỉ?
*
Lúc này ở Bắc phủ, vừa mới chớm xuân.
Lý Quân Tiện sau khi tuần thành trở về, vừa vào cửa lập tức hỏi: “Tiên sinh đâu rồi?”
Thị vệ đã quen, tươi cười trả lời: “Bẩm vương gia, hôm nay tiên sinh có khách.”
Tử Hoài đến Bắc phủ đã nửa năm, luôn ở ẩn, khách từ đâu tới?
Lý Quân Tiện cau mày: “Là ai?”
Thị vệ trả lời: “Nghe nói từ Lâm An đến.”
“Lâm An?”
Lý Quân Tiện trầm ngâm một lúc: “Bổn vương đi xem thử.”
Vừa đi được nửa đường, bèn thấy Cố Dịch vội vàng chạy đến.
“Vương gia, gia mời ngài đến thư phòng.”
“Khách là ai?”
“Đoạn Cửu Lương của đảo Mỹ Nhân.”
Vừa nghe tên ấy, sắc mặt Lý Quân Tiện lập tức sa sầm.
Đảo Mỹ Nhân gặp chuyện, tên nhóc con này truyền tin bằng chim bồ câu cho Tử Hoài, nói muốn đến đầu quân, Tử Hoài đợi mãi, không thấy bóng dáng, trong lòng luôn canh cánh.
Đoạn Cửu Lương đi đâu rồi?
Hắn vốn nên đi thẳng đến Bắc địa, ai ngờ lúc chuẩn bị lên đường thì bị một chuyện níu chân lại.
Một trận hỏa hoạn ở đảo Mỹ Nhân, kẻ chết, người bị thương, những tiểu quan trên đảo đều bị Kỷ Cương nhốt vào nhà lao phủ Lâm An.
Đám người ấy da trắng môi hồng, còn đẹp hơn cả nữ tử, vào cái chốn đó chẳng phải sẽ bị hành hạ đến chết sao?
Đoạn Cửu Lương không đành lòng, bèn ẩn mình ở phủ Lâm An thêm một thời gian.
Đợi đến khi Kỷ Cương trở về kinh, ánh mắt thế gian cũng bị chiến sự thu hút, hắn lập tức bắt cóc con trai của tri phủ Lâm An, ép lão đại nhân phải lén lút đưa từng người ra khỏi ngục như kiến tha mồi.
Chuyện này sơ sẩy là mất đầu, hắn chẳng hé răng với ai, ngay cả Ôn Lư Dụ cũng giấu.
Đợi đưa người ra hết, hắn lại tốn tiền mua một hòn đảo nhỏ ở phủ Chu Sơn ven biển, xây mấy căn nhà, ổn định chỗ ở cho những người theo hắn bao năm qua.
Lý Quân Tiện bước vào thư phòng, vừa liếc mắt đã thấy sắc mặt Cố Trường Bình phủ đầy sương lạnh.
“Sao thế?”
“Thập Nhị, chuyện lớn rồi.”