Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 690

Tim Lý Quân Tiện run lên, bấy giờ thấy một nam nhân mang mặt nạ đứng bên cạnh Cố Trường Bình, khom người thi lễ rồi nói: “Bẩm vương gia, tiểu nhân là Đoạn Cửu Lương, từ Châu Sơn đến quy thuận chủ tử nhà ta. Trên đường phát hiện khu vực Lưỡng Hồ và Lưỡng Quảng có nhiều binh mã, tập trung lương thảo.”

Ánh mắt Lý Quân Tiện dần trầm xuống: “Bọn chúng định làm gì?”

Đoạn Cửu Lương: “Muốn bắt vương!”

Lý Quân Tiện nhớ lại tờ hịch văn từ kinh thành nhằm thẳng vào mình, hừ một tiếng.

Từ xưa các bậc đế vương đều trọng dòng dõi chính thống, Hoàng đế là người được tiên đế đích thân chỉ định kế vị, trong mắt thiên hạ, hắn mới là chính thống, còn mình chỉ là kẻ có dã tâm, mưu đoạt giang sơn.

Hoàng đế Chính thống vung tay hô hào, tất có trăm ngàn người đáp.

Lý Quân Tiện: “Ngươi ước chừng được bao nhiêu binh mã?”

Đoạn Cửu Lương: “Bẩm vương gia, tiểu nhân ước chừng không dưới hai mươi vạn.”

Hai mươi vạn?

Chẳng trách sắc mặt Tử Hoài lại trở nên khó coi đến thế!

Tay chân Lý Quân Tiện bắt đầu lạnh ngắt.

Dù hai trận chiến vừa rồi hắn đều toàn thắng, nhưng đúng như Tử Hoài nói, tổn thất cũng không nhỏ.

Nhất là trận đánh chiếm Mạc Châu, gần như giẫm lên hàng ngàn bộ xương trắng mới phá được cửa thành.

Nếu hai mươi vạn đại quân ập tới?

Lý Quân Tiện lặng lẽ nhìn sang Cố Trường Bình, cười khổ: “Có kẻ muốn bắt vương, sao chẳng thấy ai muốn giúp vương?”

“Đại vương, Khánh vương, chẳng phải đã đến giúp rồi sao?”

Lý Quân Tiện thật sự nghẹn không nói nổi.

Hai vị phiên vương kia tuy có tới, nhưng mỗi người chỉ dẫn theo năm ngàn binh thì làm được gì? Nếu không phải tự biết lực lượng quá yếu, bọn họ cũng chẳng đến nương nhờ hắn.

“Thập Nhị!”

Cố Trường Bình đột nhiên gọi: “Trong các phiên vương, thực lực mạnh nhất là ngươi, tiếp đó là Túc vương.”

Lý Quân Tiện thoáng động tâm: “Ngươi định để ta nhắm vào hắn sao?”

“Dù trong tay ngươi có binh mã hùng hậu, có quân Huyền Thiết trợ lực, nhưng vẫn không đủ để đối đầu với ba mươi vạn đại quân, chắc chắn sẽ bại.”

Cố Trường Bình bước tới trước bàn, chỉ vào một điểm trên bản đồ hành quân: “Túc vương đóng giữ phủ Cam Châu, trong tay có kỵ binh tinh nhuệ. Nếu có thể khiến đội kỵ binh đó giúp đỡ, ắt như hổ mọc thêm cánh. Chỉ xem ngươi có đủ bản lĩnh thuyết phục được hắn không.”

Túc vương lớn hơn Lý Quân Tiện nhiều tuổi, đã vào phong địa từ sớm sau khi trưởng thành. Tuy là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng giữa hai người không có nhiều qua lại.

Thỉnh thoảng gặp nhau trong thành Tứ Cửu cũng chỉ là vài lời xã giao hời hợt, trong lòng Lý Quân Tiện chẳng mấy tự tin.

Thấy nét mặt hắn cứng đờ, Cố Trường Bình đề nghị: “Hoặc là, ngươi có thể học Đoạn Cửu Lương, bắt cóc con trai hắn.”

Mắt Lý Quân Tiện sáng rực: “Kế này hay! Việc cấp bách, ta lập tức xuất phát!”

“Chờ đã!” Cố Trường Bình ngăn hắn lại: “Ngươi đi rồi, phong địa thì sao? Ba thành Mạc Châu, Hùng huyện, U Châu ai sẽ thủ giữ?”

“Ngươi quyết định!” Lý Quân Tiện quay đầu ra lệnh: “Người đâu, mang hổ phù của ta lại đây!”

“Có!”

“Khoan đã, ngươi thật sự định giao cho ta sao?”

Cố Trường Bình sa sầm mặt nhìn hắn, tên này có biết mình vừa nói gì không? Giao cả miền Bắc cho hắn, chẳng khác nào điên rồi!

“Trừ ngươi ra, ta không yên tâm giao cho ai cả.”

Lý Quân Tiện vỗ vai Cố Trường Bình, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, ta sợ thật rồi.”

Cố Trường Bình lại rơi vào im lặng.

Hồi lâu sau, hắn mới gật đầu: “Ngươi cũng không cần quá vội, có một số chuyện ta muốn bàn kỹ hơn.”

Coi như đã đồng ý rồi.

Lý Quân Tiện quay đầu dặn dò: “Người đâu, vào bếp dọn một bàn rượu thịt! Tử Hoài, chúng ta vừa ăn vừa bàn việc, cũng coi như đón gió tẩy trần cho Cửu Lương huynh đệ. Vận chuyển lương thực từ Giang Nam, hắn có công lao rất lớn.”

“Vương gia quá lời!” Đoạn Cửu Lương không dám nhận công: “Công lao lớn nhất là của Ôn Lư Dụ, tiểu nhân chỉ phụ giúp bên cạnh thôi.”

Biết Đoạn Cửu Lương không thích gặp người lạ, Cố Trường Bình dặn: “Cửu Lương, ngươi cùng Cố Dịch ngồi riêng một bàn.”

“Vâng!”

Đoạn Cửu Lương như trút được gánh nặng.

Hôm sau, trời còn chưa sáng.

Lý Quân Tiện dẫn theo Lăng Nguy và hai ngàn quân Huyền Thiết lặng lẽ rời khỏi phong địa, thẳng hướng Cam Châu, nơi đóng quân của Túc vương.

Cố Trường Bình tiễn đại quân đi xa, đứng lặng một lát trên tường thành rồi mới quay về thư phòng.

“Tề Lâm, đi gọi Cửu Lương tới.”

“Vâng!”

Đoạn Cửu Lương đang luyện quyền, nghe nói gia gọi mình, đến cả mồ hôi cũng không kịp lau đã chạy đến.

Cố Trường Bình đưa khăn tay cho hắn: “Cửu Lương, ta muốn nhờ ngươi làm một việc.”

Đoạn Cửu Lương cầm lấy khăn, muốn lau mà chẳng nỡ, chỉ nắm trong tay, hỏi: “Có phải bảo ta vào kinh đoạt lại thi thể của Thịnh lão đại và tiểu thư không?”

Chuyện đó như một tảng đá nặng đè trong lòng Đoạn Cửu Lương, đêm đêm hắn mài dao, chỉ mong xông thẳng vào kinh thành, g**t ch*t tên cẩy Hoàng đế kia.

Cố Trường Bình lắc đầu.

Mấy tháng đã trôi qua, thi thể sớm đã mục nát, có lẽ hồn phách hai người giờ đang dạo chơi giữa núi sông nào đó rồi.

“Không phải chuyện đó, là vào kinh thành giúp ta bảo vệ Tĩnh Thất gia.”

Lời vừa dứt, không chỉ Đoạn Cửu Lương, mà cả Cố Dịch và Tề Lâm bên cạnh cũng đều sững người.

Thám tử báo về rằng Thất gia đang ở Lâm An, sao giờ lại vào kinh rồi? Khi nào? Bọn họ chưa từng nghe thám tử nhắc tới!

Cố Trường Bình bước đến bên cửa sổ, đứng quay lưng ra sau, hai tay chắp sau lưng.

Hoàng đế đã hạ hịch văn, cái chết của Từ nhị gia ai ai cũng biết, người nóng ruột nhất chắc chắn là Cao Triều.

Hắn là bạn nối khố với Từ Thanh Sơn, lại si tình với mình từ lâu, chắc chắn sẽ “hợp sức” với Tiền Tam Nhất bàn đối sách.

Với tính tình hai người đó, tám chín phần sẽ kéo Tĩnh Bảo đến kinh thành, bởi trong Ngũ Hổ tướng, người làm chủ là nàng, hơn nữa lần trước nàng cứu mình, đã thể hiện tài mưu lược xuất sắc.

Chỉ cần vài câu khích lệ, nàng nhất định sẽ không ngồi yên.

Nghĩ tới đây, hơi thở Cố Trường Bình run run.

Từ khi chia ly nơi Biên Sa đến nay đã mấy tháng, chẳng có ngày nào là hắn không nhớ tới nàng. Người ta nói tương tư thấu xương, nhưng với hắn, những lời đó vẫn còn nhẹ quá.

Rõ ràng là đã khắc sâu tận hồn phách rồi.

Cố Trường Bình quay lại, bình thản nhìn Đoạn Cửu Lương: “Ta đoán nàng có thể đã vào kinh, nếu đúng vậy, ngươi hãy âm thầm bảo vệ nàng, đừng để nàng phát hiện. Nếu nàng không có ở đó…”

Thật mong nàng không có ở đó.

“Thì ngươi cũng không cần làm gì, cứ quay lại phương Bắc giúp ta.”

Đoạn Cửu Lương mới đến bên gia, chưa kịp ngồi nóng ghế, huống hồ mục đích hắn đến phương Bắc cũng là để bảo vệ gia.

Chuyện chiến trường ai dám chắc? Nếu gia có chuyện gì, hắn cũng chỉ có thể cắt cổ mà đi theo.

“Gia, để Cố Dịch đi làm việc đó đi, còn ta sẽ ở lại bảo vệ người.”

“Hay là ta không điều khiển nổi ngươi?”

Giọng Cố Trường Bình hiếm khi nghiêm khắc như vậy, khiến Đoạn Cửu Lương ngẩn người, bèn quỳ sụp xuống, cắn răng nói: “Gia, ta đi.”

Sắc mặt Cố Trường Bình lúc này mới dịu đi phần nào: “Cửu Lương, người ấy là mạng sống của ta.”

Gia giao mạng sống mình cho ta?

Toàn thân Đoạn Cửu Lương máu huyết sôi trào, còn đâu chút lưỡng lự ban đầu, dõng dạc trả lời: “Gia yên tâm, Cửu Lương nhất định không phụ kỳ vọng!”

Một bên, Tề Lâm âm thầm liếc sang Cố Dịch một cái.

Thấy chưa, đó mới thật sự là người được sủng ái nhất trước mặt gia!

Cố Dịch làm như không thấy ánh mắt Tề Lâm.

Trong lòng hắn thậm chí còn mong Tĩnh Thất gia vào kinh thật, như thế có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.

Cũng đỡ cho gia ngày đêm lo toan, gánh vác sinh tử của bao nhiêu người như vậy.

Exit mobile version