Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 691

Phủ Trấn Định.

“Quốc công gia!”

Vệ thống lĩnh vội vã xông vào thư phòng, trên mặt tràn đầy vẻ hớn hở.

“Tin vui! Đại hỷ sự! Các đại thần ở Lưỡng Hồ và Lưỡng Quảng đã tự nguyện quyên góp, tập hợp được hai mươi vạn binh lính, muốn giúp Quốc công gia bắt Hạo Vương. Đại quân đang trên đường tiến về Bắc phủ, còn có rất nhiều lương thảo nữa!”

“Thật sao?”

“Ngàn thật vạn thật!”

Vệ thống lĩnh lấy ra hai phong thư từ trong ngực: “Quốc công gia xem đi.”

Định Quốc công xem qua vài dòng lập tức vỗ mạnh xuống bàn, hưng phấn nói: “Tốt quá rồi, lần này thật sự tốt quá!”

Vệ thống lĩnh cũng thở phào: “Những hai mươi vạn đấy, cuối cùng chúng ta cũng có thể thở nhẹ rồi.”

“Khởi bẩm!”

Tiếng thị vệ từ bên ngoài vọng vào.

Định Quốc công: “Vào đây nói.”

Thị vệ: “Hồi bẩm Quốc công gia, vừa nhận được mật báo, nửa canh giờ trước, Hạo Vương đã dẫn theo hai ngàn Huyền Thiết quân rời khỏi phong địa.”

Vệ thống lĩnh: “Hắn đi đâu?”

Thị vệ: “Nhìn theo lộ trình, có lẽ là đến phủ Cam Châu.”

Định Quốc công cau mày: “Cam Châu chẳng phải là phong địa của Túc Vương sao?”

Vệ thống lĩnh như bừng tỉnh, vỗ đùi cái bốp: “Nhất định hắn đã nhận được tin bắt Vương, nên mới đi tìm viện binh.”

Sắc mặt Định Quốc công thay đổi, cúi đầu nhìn bản đồ hành quân, rồi ngẩng phắt lên: “Lập tức phái người tiếp tục dò xét, nhất định phải xác nhận tung tích thật sự của Lý Quân Tiện.”

Thị vệ: “Rõ!”

Ánh mắt Định Quốc công hơi nghiêng: “Vệ thống lĩnh?”

“Thuộc hạ có mặt!”

“Phái kỵ binh truyền tin nhanh nhất đi Lưỡng Hồ và Lưỡng Quảng dò xét xem đại quân hiện đang đến đâu? Bảo họ nhất định phải tăng tốc hành quân.”

Vệ thống lĩnh hồ nghi: “Quốc công gia, ngài định…”

Định Quốc công dùng tay gõ gõ mặt bàn, giọng điềm tĩnh: “Nếu hắn thật sự đã đi Cam Châu, vậy thì Bắc phủ lúc này chẳng khác gì rắn mất đầu. Cam Châu đi một chuyến ít nhất cũng mất mười ngày, mười ngày này là cơ hội tốt nhất để ta chiếm lấy Bắc phủ.”

Phải rồi, sao ta lại không nghĩ ra chứ?

Cổ họng Vệ thống lĩnh rung động, tay siết chặt thành nắm đấm, kích động nói: “Thuộc hạ đi ngay!”

“Khoan đã!” Định Quốc công chớp mắt: “Cố Trường Bình hiện đang ở đâu?”

“Chuyện này…” Vệ thống lĩnh nhất thời không trả lời được.

“Nhất định phải bảo thám tử nghĩ cách dò la cho rõ Cố Trường Bình đang ở đâu, mỗi ngày làm gì.”

Định Quốc công trầm ngâm giây lát, nói: “Ta đoán, Lý Quân Tiện rất có khả năng giao Bắc phủ cho hắn.”

Cố Trường Bình đang làm gì?

Việc hắn làm mỗi ngày là tuần thành.

Ba tòa thành cộng thêm một phong địa, sáng sớm xuất phát, đến chiều tối mới quay về, mất trọn một ngày.

Sau ba ngày tuần thành liên tục, hắn mới nhận ra Thập Nhị năm qua không dễ dàng gì. Phong địa chẳng khác nào một tiểu quốc, văn thần võ tướng, tiền triều hậu viện, việc gì cũng đến tay.

Ăn cơm xong, hắn nằm nghiêng trên giường đất đọc sách một lát, chưa xem được mấy trang đã ném sách qua một bên, trong lòng thầm tính toán: Đoạn Cửu Lương đã đến đâu rồi? Thập Nhị đâu rồi? Quân Nam bên kia có động tĩnh gì không?

Lơ mơ thế nào mà lại thiếp đi.

Trong mơ, vẫn là nha đầu kia, nét chữ mềm mại ẻo lả, chỉ nhìn thôi đã thấy bực.

Hắn cầm tay nàng, dạy nàng viết từng nét chữ. Trên người nha đầu ấy không biết đã xức thứ gì, một mùi hương nhè nhẹ cứ chui thẳng vào mũi.

Cánh cửa “két” một tiếng mở ra từ bên ngoài, Từ Thanh Sơn đứng ngay cửa, ánh mắt đầy sát khí, trong tay còn cầm một thanh đao lớn.

“Cố Trường Bình, buông nàng ấy ra!”

Giấc mơ bỗng chốc tan biến.

Cố Trường Bình mở mắt trừng trừng, ngẩn người một lúc, cảm thấy kỳ lạ, sao lại mơ thấy cảnh như vậy.

Vừa định ngồi dậy rửa mặt tỉnh táo một chút thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Cố Dịch xông vào: “Gia, không hay rồi, quân Nam có động tĩnh!”

Cố Trường Bình lập tức tỉnh táo lại.

“Thưa tiên sinh, đã thám thính rõ, mười vạn quân quân Nam, toàn bộ xuất chinh, trực tiếp tiến về phong địa, Định Quốc công thân chinh dẫn binh.”

Chương Vũ hít sâu một hơi: “Trong đó có hai vạn kỵ binh tinh nhuệ, năm ngàn cung thủ.”

Cố Trường Bình: “Phong địa hiện tại có bao nhiêu binh mã?”

Chương Vũ: “Tổng cộng hơn ba vạn, chưa đến bốn vạn, số còn lại phân bố ở ba thành Mặc Châu, Hùng huyện và U Châu. Tiên sinh, có cần lập tức truyền tin, bảo họ tới viện trợ không?”

Cố Trường Bình liếc nhìn hắn một cái: “Nếu ba thành kéo quân đến viện trợ, Định Quốc công lập tức có thể chia ra mấy vạn binh lực, chiếm lại ba thành đó ngay.”

Chương Vũ sửng sốt: “Tại sao?”

Cố Trường Bình thản nhiên: “Bởi vì trong ba thành ấy, nhiều nhất không phải Bắc quân, mà là quân hàng phục. Một sơ sót là trúng kế ông ta ngay.”

Chương Vũ nghe xong thì nghẹn họng, tiến không xong, lùi không được, khó chịu không tả nổi.

“Vậy… phải làm sao?”

“Thủ thành!” Cố Trường Bình cúi đầu chỉ vào bản đồ: “Phong địa có bốn cổng Đông Tây Nam Bắc. Chương Vũ!”

“Thuộc hạ có mặt!”

“Ngươi giữ cổng Bắc.”

Cổng Bắc áp lực tương đối nhẹ, Chương Vũ ưỡn ngực, dõng dạc: “Tiên sinh, ta xin giữ cổng Nam!”

Cố Trường Bình chẳng buồn để ý, quay sang nhìn vị tướng khác: “Tần Uyên, ngươi giữ cổng Đông.”

“Rõ!”

“Trương Ngọc!”

“Thuộc tướng có mặt.”

“Ngươi giữ cổng Tây.”

“Rõ!”

Chương Vũ thấy ngay cả hai người giỏi đánh trận nhất là Trương Ngọc và Tần Uyên cũng chỉ giữ hai cổng phụ, bèn vội nói: “Tiên sinh, vậy cổng Nam ai giữ?”

“Là ta! Ta giữ!” Cố Trường Bình nói: “Bởi vì chỉ khi ta giữ, Định Quốc công mới dám đem toàn bộ binh lực tập trung vào hướng Nam.”

Chương Vũ: “Tại sao?”

“Bởi vì hắn kiêng dè ta!”

Cố Trường Bình tiếp tục: “Còn nữa, đừng tưởng các ngươi nhàn nhã, binh lực ta phân cho ba người các ngươi chỉ có hai ngàn, hơn nữa không có một ai thuộc Huyền Thiết quân.”

Cả ba người tim đập thình thịch.

Lúc này, Cố Trường Bình lấy hổ phù trong ngực ra, đưa tới trước mặt: “Nếu quân Nam không công ba cổng này, coi như các ngươi may mắn; nếu công…”

Hắn hít sâu một hơi: “Thành bị phá, các ngươi chết, không có đường lui.”

Ba người im lặng.

Cố Trường Bình cười nhạt, quát lớn: “Dám hay không dám, cho ta một câu rõ ràng!”

“Mẹ nó chứ!” Chương Vũ chửi lớn: “Có gì mà không dám! Hai ngàn người là đủ rồi! Nếu để thành bị phá, kiếp sau ta làm súc sinh!”

Khóe môi Trương Ngọc cong lên: “Ngươi kiếp này đã sống như súc sinh rồi, còn kiếp sau gì nữa.”

Chương Vũ giận dữ: “Họ Trương kia, ngươi muốn chết hả!”

Trương Ngọc phá lên cười, chắp tay với Cố Trường Bình: “Tiên sinh yên tâm, mạt tướng thề chết giữ thành.”

“Mạt tướng cũng vậy!” Tần Uyên tay phải đặt lên kiếm bên hông, nghiêm giọng: “Thành vỡ, ta chết, không còn gì để nói.”

“Tốt lắm!” Cố Trường Bình hét lớn: “Tề Lâm, mang rượu tới!”

Chén lớn rượu mạnh,

Ngoài cửa gió rít,

Một trận chém giết sắp ập đến, khiến ai nấy đều nghiêm trọng.

Cố Trường Bình đưa bát rượu ra: “Một khi thân vong, sẽ âm dương cách biệt, huynh đệ, chúng ta còn sống thì gặp lại.”

“Còn sống gặp lại!”

“Còn sống gặp lại!”

“Còn sống gặp lại!”

Bốn chén rượu va vào nhau vang dội, uống cạn, ném bát, ba người rời đi.

Cố Trường Bình lau rượu bên mép, ánh mắt nhìn về phía Cố Dịch.

Cố Dịch tiến lên: “Gia?”

“Tiểu Dịch, ngươi chọn trong Huyền Thiết quân năm trăm kỵ binh tinh nhuệ nhất, vòng ra phía sau quân Nam, nghĩ cách dụ một hai vạn binh lực của chúng.”

Cố Dịch lập tức hiểu ra: “Rồi để một hai vạn người đó đuổi theo chúng ta, kéo dài thể lực chúng.”

Thông minh!

Cố Trường Bình quay đầu nói với Tề Lâm: “Mang giáp của ta tới, để hắn mặc vào.”

Tề Lâm không nói gì, quay sang phòng bên cạnh bê giáp ra, nghiến răng nói: “Họ Cố kia, ngươi làm ơn cẩn thận chút.”

“Không nỡ xa ta sao?”

“Ai mà không nỡ!” Tề Lâm giậm chân: “Ta sợ ngươi làm hỏng giáp của gia, không có tiền đền!”

“Vịt chết vẫn cứng mồm!” Cố Dịch dí trán y: “Yên tâm đi, ta sao có thể để ngươi một mình đẹp đẽ trước mặt gia chứ.”

“Ngươi…”

Tề Lâm giơ nắm đấm đấm một cái: “Cút cho ta!”

Exit mobile version