“Người Thát Đát cũng đến góp vui à?” Thẩm Trường Canh tức đến phát điên: “Ta phỉ nhổ tổ bà hắn! Một đám súc sinh như thế, chắc là tính toán sẵn việc Hạo vương vắng mặt ở phong địa mới dám ngang ngược đến vậy!”
Tính toán sẵn?
Binh lính Thát Đát làm sao tính toán chuẩn xác đến thế?
Cố Trường Bình nhắm mắt rồi lại mở, mở rồi lại nhắm, cuối cùng lắc đầu thật mạnh.
Chắc không phải là Quốc công gia làm.
Tuy rằng hắn luôn mong thắng trận, nhưng chuyện điên rồ như thông đồng với ngoại địch, hắn tuyệt đối không làm ra được.
Vậy thì sẽ là ai?
“Có thể ước đoán được có bao nhiêu binh Thát Đát không?”
“Bẩm tiên sinh, hiện tại dự đoán có hơn vạn người, phía sau có viện binh hay không vẫn chưa rõ.”
Nghe đến đây, tim Cố Trường Bình đập thình thịch: “Người đâu!”
“Có mặt!”
Trong đôi mắt lạnh như băng của hắn không hề có lấy một tia ấm áp: “Truyền lời cho Chương Vũ, cho dù phải chiến đấu đến người cuối cùng, đổ giọt máu cuối cùng, cũng phải giữ cho bằng được cổng thành phía Bắc!”
“Rõ!”
…
“Báo! Lão tướng quân, cổng thành phía Bắc của phong địa xuất hiện quân Thát Đát, khoảng một vạn người, đang công thành!”
“Cái gì?”
Định Quốc công lập tức thấy rợn tóc gáy.
Đám Thát Đát sao lại xuất hiện lúc này?
Không đúng!
Không phải đến góp vui.
Mục đích xâm phạm Bắc phủ của bọn chúng là lương thực, chiến mã và đàn bà. Hơn nữa, trong mắt chúng, Lý Quân Tiện chẳng khác gì chiến thần.
Nếu chỉ là góp vui, sao chúng dám trực tiếp tấn công vào phong địa của Hạo Vương?
Mồ hôi lạnh theo chiếc mũ giáp trên đầu Định Quốc công nhỏ giọt.
Quân Bắc phủ ai nấy đều căm thù người Thát Đát đến tận xương tủy, bọn họ tuyệt đối không tự đào mồ chôn mình. Rõ ràng là có kẻ trong quân Nam lén truyền tin công thành cho Thát Đát, muốn giáp công trước sau.
Sao có thể vì thắng lợi mà lén thông đồng với Thát Đát?
Đây là b*n n**c!
b*n n**c đó!!!
Mắt Định Quốc công đỏ ngầu, ánh nhìn lướt qua bốn phía, toàn là phẫn nộ cùng tơ máu.
Là ai?
Là kẻ nào trong số mười vạn người này, khoác da người mà không làm chuyện người?
“Trời giúp tướng quân rồi!” Một vị thống lĩnh trẻ tuổi bên cạnh hưng phấn dị thường: “Tướng quân, giờ mà tăng thêm áp lực tấn công thành thì thắng lợi đã trong tầm tay!”
“Tướng quân, thêm hai vạn quân nữa đi!”
“Hai vạn chưa đủ, phải dốc toàn bộ lực lượng mới được!”
“Lão tướng quân, mau quyết định!”
“Lão tướng quân?”
Định Quốc công chỉ thấy những gương mặt vây quanh trước mắt đều đáng ghét, bên tai ong ong, trong lòng chỉ còn một ý niệm:
Đợi sau khi đại chiến kết thúc, ta nhất định phải tìm ra kẻ đó. Trong quân đội Đại Tần không thể chứa chấp loại người ăn cháo đá bát này, sớm muộn cũng sẽ là tai họa!
Định Quốc công nghiến chặt đầu lưỡi, cơn đau truyền đến giúp hắn lập tức tỉnh táo: “Truyền lệnh của ta! Lại dốc thêm hai vạn quân, tập trung hỏa lực, đánh vào cổng thành phía Nam!”
“Rõ!”
“Lão tướng quân, còn cổng Đông, cổng Tây có cần bố trí thêm binh lực không?”
Định Quốc công cười nhạt một tiếng: “Ngươi chỉ huy hay ta chỉ huy?”
Kẻ kia nhất thời chột dạ, không dám nói thêm lời nào.
…
“Bẩm tiên sinh, quân Nam dốc thêm hai vạn người công thành, thế tấn công vô cùng dữ dội, cổng thành phía Nam chịu áp lực rất lớn!”
“Ta biết rồi.” Cố Trường Bình hít sâu một hơi, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Tề Lâm, lấy cung tên của ta đến.”
Từ góc tường, Tề Lâm rụt cổ chạy đến, đưa mũi tên dài sau lưng ra: “Gia, cẩn thận một chút.”
“Cẩn thận gì?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Trường Bình hiện rõ vẻ khinh miệt. Trong mưa tên, hắn nhanh như chớp kéo căng đại cung, bắn lập tức ba mũi tên.
Mũi đầu tiên trúng ngay cột cờ, lá cờ lớn của quân Nam bị gãy đôi.
Mũi thứ hai xuyên thẳng đầu một kẻ đang trèo lên theo thang mây.
Mũi cuối cùng, Cố Trường Bình phóng tầm mắt xa xăm, vận hết sức mạnh cánh tay, mũi tên bay vút đến chỗ Định Quốc công.
“Lão tướng quân, cẩn thận!”
Lời vừa dứt, mũi tên “vút” một tiếng cắm thẳng xuống đất, cách chân Định Quốc công chưa đầy một thước.
Thân hình Định Quốc công loạng choạng, may mà có Vệ thống lĩnh bên cạnh đỡ kịp.
Trên tường thành, quân Huyền Thiết đồng loạt reo vang.
“Cố tiên sinh giỏi lắm!”
“Huynh đệ, thấy chưa? Cờ quân Nam đã gãy, chủ soái cũng chỉ là con rùa rụt cổ, điềm gở đấy, sợ quái gì chúng!”
“Giết mẹ nó!”
“Xông lên!”
“Đám khốn nạn, tới đây, ông đây liều mạng với tụi bây!”
Vừa rồi còn đang bị động chịu trận, quân Bắc như được tiếp thêm sức mạnh thần kỳ. Vài hiệp qua đi, đám quân Nam đã trèo lên được tường thành đều kẻ chết, người bị thương.
Sĩ khí vĩnh viễn là vũ khí mạnh nhất của một đội quân.
Định Quốc công đẩy Vệ thống lĩnh ra, nhìn về phía Cố Trường Bình trên tường thành, không khỏi sinh ra cảm giác rùng mình.
Ít ai biết, họ Cố sở trường nhất không phải binh pháp, không phải đao thuật, mà là thuật bắn cung, lại dùng là cung pháp Thát Đát.
Cố Trường Bình vậy mà đã học được tám phần!
“Người đâu, cổng Đông và cổng Tây, mỗi nơi dốc thêm một vạn quân, tấn công thành!”
“Rõ!”
Mười ngón tay đan chặt sau lưng Định Quốc công bất giác siết lại.
Mũi tên bắn về phía hắn kia, người thường không thể làm được. Cố Trường Bình chắc chắn đã vận toàn bộ chân khí trong người.
Đây là chiêu “tổn mình ngàn lần, giết địch tám trăm” của nhà họ Cố.
Không đến bước đường cùng, người Cố gia tuyệt đối không dùng đến chiêu này.
Hắn dùng chiêu ấy, ngoài mục đích khích lệ sĩ khí, còn là để thu hút sự chú ý của hắn. Có thể suy ra, hắn đã dồn toàn bộ binh lực vào cổng Nam và Bắc.
Còn cổng Đông, cổng Tây yếu!
“Tiên sinh, cổng Đông bị công kích rồi!”
“…”
“Tiên sinh, quân Bắc bắt đầu tấn công cổng Tây!”
“…”
Cố Trường Bình nghiến răng, cố nuốt xuống vị tanh nồng nơi cổ họng, trầm giọng quát: “Vẫn là câu ấy: thành mất, mang đầu tới gặp ta!”
“Rõ!”
…
Trên cao, đàn sói xám đứng lặng, chim kền kền lượn quanh gào rú, lá cờ dính đầy máu và bụi đất run rẩy trong gió.
Chương Vũ chống đao xuống đất, chạm tay lên ngực.
Máu đã nhuộm đỏ áo giáp, nỗi đau rách da xé thịt như lửa thiêu linh hồn hắn. Máu trào đến miệng không kịp nuốt, hắn ngậm lấy, mồ hôi lạnh vã đầy trán.
Tròn một ngày một đêm, quân Thát Đát liều mạng công thành, điên cuồng như phát rồ.
Hắn gắng sức nuốt một ngụm máu, hét lớn: “Người còn sống, tất cả báo danh cho ta!”
“Lưu Nhị, có mặt!”
“Đổng Thiên, có mặt!”
“Mã Kiến, có mặt!”
“…”
Chương Vũ âm thầm đếm trong lòng, đếm đến bảy mươi ba thì dừng lại.
Mẹ kiếp!
Bao giờ thì ông đây lại nghèo nàn đến mức chỉ còn có bảy mươi ba cây thương?
Nhưng mà vẫn còn bảy mươi ba cây!
Đánh suốt một ngày một đêm mà vẫn còn bảy mươi ba người, tiên sinh, ngài thấy không? Gia không chỉ dùng binh giỏi, mà còn anh minh thần dũng.
Chắc là nghĩ tới mức quá đắc ý, ngực hắn đau nhói, ho khan từng trận, ho đến khó chịu bèn há miệng nhổ ra một ngụm máu.
Hắn tiện tay quệt ngang mu bàn tay, lớn giọng: “Huynh đệ, ta đoán nghỉ thêm một khắc thôi là đám Thát Đát lại xông lên. Này, ai có di ngôn thì cứ nói, ta sai tiểu binh ghi lại, sau sẽ chuyển cho Vương gia.”
“Chương ca, ta muốn ngủ với một cô gái, đời này gia chưa từng chạm tay đàn bà, uổng quá!”
“Nhà ta còn mẹ già, bảo Vương gia lo liệu hậu sự cho bà là được.”
“Dưới ván giường ta giấu hai mươi lượng bạc, dùng số đó cưới vợ cho em trai ta.”
“Con trai ta ba tuổi, vợ ta hai mươi tròn, giữ không nổi, nếu có người đàn ông tốt, xin Vương gia giúp nàng tái giá. Ta chẳng cầu gì, chỉ cần người đó tốt với con ta là đủ.”
“…”
“…”
“Chương ca thì sao? Có gì muốn nói?”
Chương Vũ phì một ngụm đờm xuống đất, khoé môi khô khốc nhếch lên: “Cầu ông trời thương xót, kiếp sau đừng để ta đầu thai làm súc sinh, cho ta vẫn được làm một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Ta vẫn sẽ giữ thành vì Vương gia, đánh giang sơn!”
“Không xong rồi, quân Thát Đát lại công thành!”
Một tiểu binh hét toáng lên.
“Công thì công, Chương gia ta sợ tụi bây chắc!”
Chương Vũ giơ đao ngang trước ngực, oai phong lẫm liệt hét lớn: “Huynh đệ, theo ta xuất thành, giết sạch chúng nó!”
“Giết!”