Màn đêm buông xuống, u ám nặng nề.
Tiếng hò hét giết chóc ngút trời dần dần yếu đi, Cố Trường Bình ngồi bệt xuống đất, một cánh tay trần lộ ra ngoài.
Bên cạnh, Tề Lâm nướng con dao găm trên lửa, nghiến răng một cái, nhẫn tâm móc xuống.
Con dao sắc bén đâm sâu vào thịt, rút mũi tên gãy bên trong ra như thể móc củ cải.
Máu bắn tung tóe.
Sắc mặt Cố Trường Bình không đổi, nhưng mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt to như hạt đậu rơi xuống.
“Gia, đau không?” Tề Lâm vừa rắc thuốc vừa cẩn thận băng bó.
“Không đau!”
Cố Trường Bình vỗ nhẹ vai Tề Lâm: “Đừng như đàn bà thế, tay chân nhanh lên.”
“Vâng!” Băng bó xong, Cố Trường Bình đứng dậy, nghiêng đầu nhổ ra một ngụm máu, lớn tiếng hỏi: “Cổng Đông, yên ổn chứ?”
“Bẩm tiên sinh, yên ổn!”
“Cổng Tây, yên ổn chứ?”
“Yên ổn!”
“Cổng Bắc, yên ổn chứ?”
“…”
“Cổng Bắc, yên ổn chứ?”
“…”
“Cổng Bắc, yên ổn chứ?!”
“…”
Ánh mắt Cố Trường Bình bỗng sắc lạnh: “Người đâu, đi xem!”
Vừa dứt lời, một tiểu binh gầy nhỏ, toàn thân bê bết máu chạy đến: “Tiên sinh! Cổng Bắc yên ổn!”
Cố Trường Bình vừa định thở phào một hơi…
Chỉ thấy vành mắt tiểu binh đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Bẩm tiên sinh, cổng Bắc giờ chỉ còn lại một mình tiểu nhân… xin tiên sinh phái thêm binh mã.”
Chỉ còn lại một mình hắn?
Chương Vũ…
Tim Cố Trường Bình thắt lại, đau đến mức lục phủ ngũ tạng như bị xé toạc, bàn tay bám lấy thành tường trắng bệch vì siết quá chặt.
Một lát sau, y nghe thấy giọng mình vô cùng lạnh tĩnh: “Ai sẽ trấn giữ cổng Bắc?”
“…”
“Ta hỏi lại một lần nữa: Ai sẽ trấn giữ cổng Bắc?”
“Ta!”
Tiểu binh kia bước lên một bước, ưỡn ngực ngẩng đầu: “Xin tiên sinh giao cho ta hai ngàn binh mã, ta trấn giữ!”
“Ngươi…”
Vừa định thốt ra hai chữ “Được không?” thì thấy tiểu binh ấy quệt tay lau mặt, nét bi thương quét sạch, thay vào đó là sát khí bừng bừng.
Sát khí ấy khiến khuôn mặt còn phảng phất nét trẻ con của hắn bỗng trở nên đáng sợ đến kỳ lạ.
Cố Trường Bình cười: “Ngươi có biết quy củ không?”
Tiểu binh ưỡn ngực: “Biết! Thành còn, ta còn; thành mất, ta chết!”
Trong mắt Cố Trường Bình lộ rõ vẻ xót xa, không hề che giấu, cũng chẳng muốn che giấu. Y dịu giọng nói: “Vậy thì, chúng ta gặp lại nhau khi còn sống!”
“Ta…”
“Gặp lại nhau khi còn sống!” Cố Trường Bình nhấn mạnh thêm một lần.
Tiểu binh há miệng, dậm mạnh chân nói: “Được, gặp lại nhau khi còn sống!”
“Người đâu, chia ra hai ngàn binh sĩ, theo…”
Cố Trường Bình bỗng khựng lại: “Ngươi tên gì?”
“Tiểu nhân tên Lữ Nhị Ngưu!”
“Chia hai ngàn binh sĩ, theo Lữ Nhị Ngưu trấn giữ cổng Bắc.”
“Rõ!”
Cố Trường Bình đưa mắt tiễn Lữ Nhị Ngưu rời đi, quay đầu lại lập tức thấy sắc mặt Tề Lâm trắng bệch, ngơ ngác nhìn về một hướng.
“Yên tâm, ta từng xem mệnh cho Tiểu Dịch rồi, ta chết, nó cũng sẽ không chết đâu!”
“Chết, chết, chết!” Tề Lâm bất chợt đá đổ chậu nước, tức giận nói: “Gia không thể nói mấy câu tốt đẹp, cát lợi, dễ nghe được à?!”
Cố Trường Bình chỉ mỉm cười, quay người đi về phía các tướng sĩ, bố trí chiến thuật phòng thủ cho đợt tấn công kế tiếp của quân Nam.
Tề Lâm nhìn đôi chân bước đi hơi khập khiễng của y, đập tay lên trán, thầm mắng: “Má nó, chắc ta bị quỷ nhập rồi mới dám nói kiểu đó với gia, tất cả là tại cái họ Cố kia!”
Họ Cố kia giờ đang rất ổn.
Nếu dùng hai chữ để miêu tả, “thống khoái”!
Nếu dùng bốn chữ, “thống khoái đến chết”!
Hắn dẫn theo năm trăm người, vừa đánh vừa lui, dụ một vạn quân địch rời khỏi phong địa. Đến khi quân Nam nhận ra thì đã bị dẫn tới bờ hồ La Na.
“La Na” nghĩa là “Thánh nữ”.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, từ trên xuống dưới quân Nam đều cảm thấy bất an tột độ.
Cảm giác bất an ấy đạt đến cực điểm khi năm trăm Huyền Thiết quân dàn trận, giương đao chắn trước mặt họ.
Năm trăm người!
Một vạn người!
Nếu không phải đầu óc năm trăm người kia có vấn đề thì… đây hẳn là năm trăm tinh binh mạnh nhất trong Huyền Thiết quân.
Quân Nam đoán đúng.
Đó là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, đao pháp, kỵ thuật, bố trận… không ai sánh bằng.
Chỉ thấy họ hai người một hàng, bất ngờ xông thẳng vào đội quân vạn người, tốc độ như chớp, vung đao như sấm, không tìm được từ nào để miêu tả.
“Huynh đệ, bên trái giao cho ngươi.”
“Yên tâm, chỉ cần ngươi giữ được bên phải.”
“Không khoác lác đâu, gia ta có thể giết năm trăm người!”
“Mẹ nó, mới năm trăm mà đã khoe à, coi thường ai thế?!”
Vừa dứt lời, đao lớn vung lên đồng loạt, hàn quang chớp loáng, năm trăm cái đầu bay lên không trung.
Khi rơi xuống, mắt bọn họ vẫn trợn trừng như chưa tin nổi mình đã đầu lìa khỏi cổ.
Tiếng gào thảm vang lên từng đợt, quân Nam lập tức rối loạn.
Đây là trận pháp gì?
Sao lại kỳ dị như thế?
Làm sao phản kích đây?
Còn chưa kịp phản kích, từ trên lưng ngựa, Cố Dịch gọi lớn: “Huynh đệ! Rút!”
Huyền Thiết quân chỉnh tề rút lui, như gió như mây, biến mất không dấu vết.
Rút thật rồi?
Có nên đuổi không?
Đuổi, sợ chết.
Không đuổi, không cách nào giao phó.
Một vạn người bắt không được năm trăm, nói ra ai tin?
“Huynh đệ quân Nam! Đuổi theo!”
Thế là vừa đuổi chưa được nửa dặm, năm trăm người kia đột ngột quay đầu ngựa, lại hai người một hàng, chém tới!
Lại vô số quân Nam ngã xuống, có kẻ thậm chí chưa kịp kêu thảm đã bị một đao chém đứt cổ.
Dàn trận, rút lui!
Rút lui, dàn trận!
Quân Nam trơ mắt nhìn đại quân một vạn người… hóa thành tám ngàn, sáu ngàn, ba ngàn…
Tất cả đều hoảng loạn, bối rối, cuống cuồng, Huyền Thiết quân thật sự lợi hại đến thế sao?!
“Các huynh đệ!” Cố Dịch gào to: “Đã đến lúc cho chúng thấy Huyền Thiết quân chân là thế nào!”
“Rõ!”
Năm trăm người đồng thanh gọi vang.
Dưới ánh trăng, đao sáng như tuyết, chiến mã tung vó, đó là những chiến sĩ thép do Lý Quân Tiện dùng hơn mười năm, bằng núi xác sông máu mà ta luyện thành.
Ngay cả ngựa dưới chân bọn họ cũng được nuôi dưỡng từ đồng cỏ phì nhiêu nhất của Bắc phủ.
Khi trời vừa rạng sáng, nước hồ La Na đã nhuốm đỏ màu máu.
Hai ngàn quân Nam còn sót lại vứt đao quỳ xuống, giữa sống nhục và chết oanh liệt, họ chọn sống.
Không còn tức giận, càng chẳng buồn đau.
Chỉ muốn, được sống.
Cố Dịch dùng nước hồ lạnh lẽo rửa tay, ăn nốt hai cái bánh trong lòng, sải bước đi vào giữa năm trăm huynh đệ: “Tất cả tụ lại đây!”
Năm trăm người nhai xong lương khô, đồng loạt bước tới.
“Trước khi xuất phát, tiên sinh dặn dò một chuyện. Tiên sinh nói quân Nam dám bất ngờ tấn công, chắc chắn phía sau có hậu thuẫn. Hậu thuẫn ấy chẳng gì ngoài đám quân Tần Vương ở Lưỡng Quảng, Lưỡng Hồ.”
Năm trăm người nín thở không dám thở mạnh.
“Tiên sinh nói, đám quân Tần Vương ấy còn chẳng bằng ngón út của quân Nam. hắn hy vọng chúng ta tiêu diệt xong quân Nam, có thể tìm cách chặn đám Tần Vương vài ngày.”
Ánh mắt Cố Dịch lóe lên tia phấn khích: “Còn lại, chỉ xem các ngươi có dám hay không!”
Năm trăm?
Hai mươi vạn?
Tù binh bên cạnh nghe thấy, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Đúng là nói mơ giữa ban ngày!
“Dám!”
Năm trăm người đồng thanh gọi vang, tiếng vọng vang vọng giữa núi non.
Dám!
Dám!
Dám!
“Giỏi lắm!” Cố Dịch hét lớn, vung đao chém rơi đầu chiến mã của quân Nam, ngựa còn giãy giụa chưa dứt.
Bầy ngựa còn lại thấy thế, lập tức hoảng loạn bỏ chạy.
Thú vật cũng biết giữ mạng.
“Xuất phát!”
Năm trăm Huyền Thiết quân phi thân lên ngựa, không một ai ngoái đầu nhìn đám tù binh, như ma quỷ mà biến mất giữa cõi trời mênh mông.