Trên quan đạo cách ngàn dặm, hai cỗ xe ngựa đang lao nhanh. Cổng thành thành Tứ Cửu chưa đầy hai canh giờ nữa sẽ đóng.
“A Nghiễn, chúng ta còn bao lâu nữa thì đến?”
“Gia, thêm một khắc nữa sẽ đến đình Phong Ba, có muốn xuống xe nghỉ ngơi một chút không?”
Tĩnh Bảo nghe đến đình Phong Ba thì lòng đã có tính toán. Từ đình Phong Ba đến cổng thành, cùng lắm chỉ nửa canh giờ là tới.
“Không nghỉ, đi thẳng.”
Nơi đó là nơi nàng và Cố Trường Bình lần đầu gặp nhau. Cảnh cũ người xưa, nhìn vật nhớ người, cớ chi lại tự chuốc lấy không vui?
Thế nhưng, đến gần Đình Phong Ba, xe ngựa vẫn bị ép phải dừng lại.
Người ngăn xe lại là Tiểu Đồng bên cạnh Tiền Tam Nhất tên là Đồng Bản.
Đồng Bản chỉ về phía đình không xa: “Thất gia, mọi người đều ở đó, đợi cả nửa ngày rồi.”
Lúc này, sắc trời đã sẫm tối, có lẽ Kinh thành vừa trải qua một trận mưa, trong không khí thoảng mùi đất ẩm.
Đình vốn không treo đèn, nhưng vì có người nên nơi góc đình treo một ngọn đèn.
Đèn không sáng rõ, bị gió thổi lắc lư xiêu vẹo, trông như ma trơi. Nhưng với Tĩnh Bảo, đó lại là ngọn đèn khiến nàng cảm thấy ấm lòng nhất trong suốt nửa năm qua.
Nàng vén áo chạy như bay tới.
“Ta đã nói mà, nhóc con này nhất định sẽ cảm động đến phát khóc cho coi!”
Tiền Tam Nhất đứng bật dậy, dang tay định ôm lấy Tĩnh Thất một cái thật lớn, nào ngờ lại bị Cao Mỹ Nhân túm lưng áo kéo mạnh về sau.
“Tránh ra!”
Dám ôm sư nương nhà ta, còn biết quy củ hay không?
Đ* c*m th*!
Khóe môi Cao Mỹ Nhân nhếch lên, đang định nở nụ cười rạng rỡ và nhiệt tình nhất chào đón Tĩnh Thất, đang chạy ào tới thì đuôi mắt chợt liếc thấy có người từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Nụ cười kia bèn đông cứng trên mặt hắn.
Mẹ kiếp!
Tên cầm thú kia cũng theo về rồi!
“Mỹ Nhân, Tam Nhất, ta về rồi!”
Tĩnh Bảo chạy đến, hưng phấn không giấu được: “Mau nói đi, có vui không, có nhớ ta không?”
Ủa?
Sao không ai trả lời nàng?
Ngẩng đầu lên, Mỹ Nhân đang ngây người nhìn về phía nào đó, trông như bị điểm huyệt.
Quay đầu lại, Tiền Tam Nhất thì vừa từ dưới đất bò dậy, vừa phủi bụi trên người vừa k** r*n: “Cao Triều, bộ trường sam này của ta hai lượng bạc một bộ, mới mặc lần đầu đấy, ngươi phải đền cho ta.”
Đền?
Cao Mỹ Nhân nhìn người đang bước tới, nghiến răng rủa: “Ta đền cho bà nội ngươi!”
Tiền Tam Nhất lập tức biến sắc: “Ngươi con mẹ nó…”
Tĩnh Bảo sợ hai người lại đánh nhau, vội chen vào: “Ta đền, ta đền gấp đôi.”
Cái sự biết điều này khiến lòng Tiền Tam Nhất nghẹn một cái.
Vẫn là Tĩnh Thất nhà ta dễ thương!
“Ồ, Lục công tử cũng về kinh rồi à?”
Lục Hoài Kỳ hừ một tiếng, cười nhạt với Tiền Tam Nhất: “Ta mà không về kinh, nàng về được sao?”
Ngụ ý rõ ràng: Tĩnh Thất có thể quay về kinh, là công lao của Lục gia ta. Còn không mau cảm ơn?
“Thế thì cảm ơn nhiều nha!” Tiền Tam Nhất cười toe toét.
Đến lượt Cao Triều hừ một tiếng, mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói với Tiền Tam Nhất: “Đến lượt ngươi cảm ơn à, đồ ngốc.”
Tiền Tam Nhất lập tức biến sắc.
Họ Cao này bị thần kinh à?
Vừa rồi còn đối với hắn nhẹ nhàng như gió xuân, chớp mắt đã như chó điên cắn lung tung!
“Không được thì hai ngươi đánh nhau đi, Tam Nhất, chúng ta tránh ra một chút.”
Tĩnh Bảo thông minh lắm, rõ ràng vừa rồi còn thấy Mỹ Nhân mỉm cười dịu dàng với nàng, phần nhiều là vì Lục biểu ca kia.
Tiền Tam Nhất vỗ trán, suýt quên mất hai người này là tử địch, lúc ở phủ Kim Lăng còn từng đánh nhau cơ mà.
Lục Hoài Kỳ suýt không nhịn nổi muốn đánh Tĩnh Bảo, than thở: “Tiểu Thất à, đánh nhau là chuyện của kẻ thô lỗ thôi.”
Cao Mỹ Nhân cười khẩy: “Thôi đi, thô lỗ ngươi cũng làm rồi còn gì?”
Tĩnh Bảo: “…”
Tiền Tam Nhất: “…”
Mắng gia là kẻ thô lỗ hả?
Lục Hoài Kỳ hừ một tiếng đầy rộng lượng, thôi đi, đàn ông không nên chấp nhặt với loại mặt trắng giống phụ nữ, mất giá làm người.
Bên Lục Hoài Kỳ đã im tiếng, còn một mình Cao Triều hát tuồng thì cũng chẳng có khán giả.
Tĩnh Bảo làm người hòa giải, kéo hai người ngồi xuống: “Tam Nhất, mau kể xem, tình hình phía Bắc bây giờ ra sao?”
Tiền Tam Nhất cười khổ: “Huynh đệ à, nay không bằng xưa, giờ ta với Mỹ Nhân, giống như rùa…”
Dùng chữ rùa để hình dung mình nghe nó chướng tai, Tiền Tam Nhất bèn lái sang chỗ khác: “…chim, chẳng khác gì cả.”
Tĩnh Bảo lại hỏi: “Thế triều đình giờ ra sao? Nhà họ Từ thế nào rồi?”
“Nhà họ Từ bọn ta đã đi viếng, Phí nhị thẩm được phong làm phu nhân tam phẩm, thi thể nhị thúc hình như đang trên đường đưa về.”
Tiền Tam Nhất ho nhẹ một tiếng: “Tình hình triều đình, ta hỏi cha ta, ông không nói; Mỹ Nhân cũng hỏi cha mẹ hắn, cũng không nói, đoán chừng là sợ bọn ta gây họa.”
Tĩnh Bảo: “Thế còn Thịnh Nhị gia? Sao không hỏi Nhị gia?”
Vừa nghe hai chữ “Thịnh Nhị gia”, mặt Tiền Tam Nhất như bị nhét cục băng, vừa lạnh vừa nghẹn.
“Hắn bị giáng khỏi chức Phủ Trấn, giờ cũng chỉ là một Cẩm Y vệ bình thường.”
Vài câu đã nắm được đại khái tình hình.
Tĩnh Bảo ngồi trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tin tức trong tay chúng ta quá ít, quá lạc hậu. Tiền Tam Nhất?”
“Có!”
“Ngươi đi gặp Nhị gia!”
Tiền Tam Nhất gần như phát điên: “Ta, ta đi gặp hắn làm gì?”
Tĩnh Bảo nhìn vẻ hoảng hốt của hắn, trong lòng bỗng sinh lòng thương cảm.
Con người ấy mà, trước người mình để tâm nhất thì luôn sợ hãi rụt rè, sợ bị người đó xem thường.
“Ngươi đi nói với hắn, Thất gia đã về, muốn gặp hắn một lần.”
“Cái… cái việc này để Tiểu Thất, Tiểu Cửu hoặc A Nghiễn nhà ngươi đi là được rồi, sao lại là ta?”
Trong lòng Tiền Tam Nhất rối như tơ vò.
Hắn muốn gặp nàng ấy, không sai, nhưng gặp rồi thì nói gì?
Làm gì?
Tay để đâu?
Chân để đâu?
Lỡ bị nàng ấy nhìn thấu tâm tư thì sao?
“Được, vậy để A Nghiễn đi!”
Tiền Tam Nhất vừa nghe Tĩnh Thất thật sự định cho A Nghiễn đi, cái lòng vốn đang rối bèn thành hụt hẫng.
Xem ngươi kìa, có cần phải thế không? Gặp một lần thì làm sao? Ngươi không phải còn mơ thấy nàng ta đấy à?
“A Nghiễn vừa vượt ngàn núi vạn sông trở về, để hắn nghỉ ngơi đi, ta tủi thân đi một chuyện vậy.”
A Nghiễn: “…”
Khi nào Tiền Công tử lại chu đáo thế này?
Tĩnh Bảo thấy Tiền Tam Nhất miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, cũng không vạch trần hắn: “Lục biểu ca có việc gì cần làm không?”
Lục Hoài Kỳ đáp gọn: “Bảo ta chạy vặt thì được; bảo ta dò hỏi cơ mật triều đình hay quân sự thì miễn bàn, ta còn muốn sống thêm hai năm nữa.”
“Sống tốn lương thực, chết tốn quan tài.”
Lục Hoài Kỳ tức đến ngực suýt nhảy lên: “Họ Cao kia, ngươi có gan thì nói lại lần nữa?”
“Ta nói ngươi à?”
Cao Mỹ Nhân “bốp” một tiếng mở quạt giấy, phong độ tao nhã phe phẩy mấy cái, rồi hất cằm về phía Tiền Tam Nhất: “Ta nói hắn đấy, nhát như thỏ!”
Tiền Tam Nhất: “…”
Sao lại vòng về mình rồi?
Lục Hoài Kỳ vừa nghĩ đến chuyện Tĩnh Thất bị một kẻ như vậy gọi quay về kinh, ngực phập phồng hai cái, đang định nói lại thì…
Tĩnh Bảo vỗ mạnh lên bàn đá, giận dữ nói: “Các ngươi có thể nể mặt ta, đừng đấu nữa được không? Ta đường xa ngàn dặm quay về là để xem hai người các ngươi đấu gà à?”