Chương 697
Tóc búi cao, trên mặt Lý Mẫn Trí là vẻ nghiêm túc khác hẳn ngày thường: “Xin tiên sinh giao nhiệm vụ cho chúng ta.”
Cố Trường Bình hỏi: “Các ngươi biết làm gì?”
Lý Mẫn Trí: “Ta biết băng bó!”
“Tiểu tỳ biết một chút quyền cước.”
“Nô tài biết bắn tên!”
“Nô tài chạy nhanh, có thể cõng thương binh.”
“Tiểu tỳ biết may vá…”
“Lão nô cả đời chỉ biết hầu hạ người, tay còn có chút sức, có thể giúp chống cửa thành.”
“Tiểu tỳ…”
Tất cả quân Bắc phủ đang nghỉ ngơi đều lần lượt đứng lên.
Bọn họ nhìn những cung nữ, thái giám da trắng thịt mềm ấy, bỗng thấy thành trì mà mình liều mạng bảo vệ này lại mang đầy hơi ấm.
Đồng thời, một luồng hân hoan mãnh liệt, đủ để cuốn phăng mọi đau thương cùng khổ sở, dâng trào trong lòng Cố Trường Bình.
Khoảnh khắc ấy, hắn chợt nhớ đến tổ phụ và thúc phụ mình.
Trong cuộc đời chinh chiến dài dằng dặc của họ, những thời khắc công thành thủ thành gian nan, chắc hẳn cũng từng có niềm vui như vậy.
Hắn nhớ tới Cố Thái hậu, trong hai ba mươi năm mẫu tử với tiên đế, chắc hẳn cũng từng có lúc chân thành đối xử, vui vẻ thật lòng.
Hắn cũng nhớ đến người phụ nữ đã mang thai mười tháng cho hắn sinh mệnh, một lần sinh nở, khoảnh khắc hắn cất tiếng khóc chào đời, bà nhất định đã rất vui mừng.
Cố Trường Bình từ từ đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi, cất giọng vang: “Phong địa này, chúng ta đã thủ suốt năm ngày, thêm ba ngày nữa là có thể chờ được Hạo Vương và viện binh. Trương Ngọc!”
“Có thuộc hạ!”
“Cho ngươi một nghìn người, giữ được cổng tây không?”
“Chắc chắn giữ được!”
“Đàm Uyên!”
“Có thuộc hạ!”
“Một nghìn người, giữ được cổng Đông không?”
“Sống chết giữ lấy!”
“Triệu Tĩnh Hảo!”
“Có thuộc hạ!”
“Ngươi giữ cổng Bắc!”
“Ông đây giữ được!”
Cố Trường Bình quay sang nhìn Lý Mẫn Trí: “Những thương binh, tàn binh kia giao cho ngươi, chăm sóc giúp ta. Còn nữa, lập tức tổ chức người nấu cơm canh nóng, trong vòng một canh giờ nữa, quân Nam chắc chắn sẽ công thành.”
Lý Mẫn Trí gật mạnh đầu: “Vâng, tiên sinh!”
“Còn một việc nữa!” Cố Trường Bình đột nhiên cúi thấp đầu, hạ giọng chỉ để Lý Mẫn Trí nghe thấy: “Nếu quân Nam và giặc Thát Đát tràn vào hoàng cung, hãy giết Vương phi và những nữ nhân kia thay ta, bao gồm… cả ngươi.”
Ngực Lý Mẫn Trí chợt siết lại.
Với những nữ nhân xinh đẹp mà nói, chết là cách giải thoát nhanh gọn nhất; còn rơi vào tay địch… thì đến chết cũng không thoát nổi ô nhục.
Cố Trường Bình đứng thẳng người, trầm giọng: “Làm được không?”
Lý Mẫn Trí hơi do dự, giọng run run: “Tiên sinh, được!”
Cố Trường Bình cười: “Huynh đệ các ngươi còn một canh giờ, ăn cơm cho đàng hoàng, nghỉ ngơi cho tử tế, sống tiếp cho ra hồn cho ta!”
“Rõ!”
“Rõ!”
“Rõ!”
Trong tiếng gọi vang, Cố Trường Bình tập tễnh rời khỏi tầm mắt mọi người.
Hắn quá mệt rồi.
Năm ngày năm đêm, chỉ trong lúc tạm ngừng chiến mới được chợp mắt, nhưng giấc mơ lại toàn là chém giết vô tận, cùng hình bóng người đã nắm lấy trái tim hắn.
Trong phòng, ánh đèn le lói như hạt đậu.
Thẩm Trường Canh ngồi nghiêm trang, sắc mặt không đổi, bên cạnh là hai bọc hành lý.
Đó là Cố Trường Bình ép hắn phải thu dọn. Lý do rất đơn giản, Trường Canh, giữa chúng ta, nhất định phải có một người sống tiếp.
Thấy Cố Trường Bình bước vào, hắn lập tức đứng bật dậy: “Bên ngoài thế nào rồi?”
“Suỵt, đừng nói gì cả!”
Cố Trường Bình làm động tác im lặng, ngồi xuống bên bàn: “Đợi một chút rồi nói.”
Hắn trải giấy ra, cầm bút, thấm mực, nhưng rồi phát hiện chẳng biết phải viết gì?
Sống lại một đời, cuối cùng vẫn bước đến ranh giới sinh tử. Vậy còn nàng ấy thì sao?
Một giọt mực rơi từ đầu bút xuống, Cố Trường Bình dứt khoát ném bút.
“Không viết nữa. Ngươi thay ta nhắn một câu với nàng, chỉ cần nói… xin lỗi.”
“Chỉ hai chữ ấy thôi à?” Thẩm Trường Canh tròn mắt kinh ngạc.
“Chỉ hai chữ ấy, nàng sẽ hiểu.”
Cố Trường Bình đứng dậy, nụ cười ấm áp: “Chuẩn bị lên đường đi, ta sẽ cho người đưa các ngươi rời khỏi đây.”
Thẩm Trường Canh nhìn hắn với vẻ đáng thương: “Cố Trường Bình, cho ta ở lại, được không?”
“Không được!”
Giọng Cố Trường Bình kiên quyết chưa từng có: “Ngươi nhất định phải truyền lời giúp ta.”
“Cố Trường Bình, ngươi… mẹ kiếp…”
“Trường Canh, coi như ta cầu xin ngươi!”
Thẩm Trường Canh nghẹn lời.
Người này nhìn thì ôn hòa, nhưng lòng kiêu ngạo đã hòa vào xương tủy, từ trước đến nay chưa từng cầu xin ai.
Hắn nhìn hốc mắt hõm sâu của Cố Trường Bình, đau lòng đến tột cùng: “Ừm!”
Thân thể luôn căng cứng của Cố Trường Bình lúc nghe được chữ “Ừ” ấy, cuối cùng cũng giãn ra. Hắn quay đầu, gọi lớn: “Tề Lâm!”
“…”
“Tề Lâm?”
“…”
“Gọi ngươi lần cuối, nếu còn trốn không ra sao…”
“Gia, ta không đi đâu hết!”
Tề Lâm bước ra từ trong bóng tối, mắt đỏ hoe: “Dù chết ta cũng không đi! Người đừng phí lời nữa!”
“Sao? Ngươi cũng không nghe lời ta nữa rồi à?”
“Gia!” Tề Lâm quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng hét: “Làm gì có chuyện chủ tử thủ thành, còn người hầu lén bỏ trốn! Cái lý đó, trên đời này không tồn tại!”
“Lời ta nói là đạo lý!” Giọng Cố Trường Bình không cao, trái lại rất bình thản: “Nếu trong lòng ngươi vẫn còn ta là chủ tử thì ngoan ngoãn đi theo Thẩm tiên sinh. Bằng không, chủ tớ chúng ta từ đây đoạn tuyệt.”
Tề Lâm nhìn hắn chằm chằm, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hồi lâu sau, hắn cúi rạp xuống đất dập đầu ba cái thật mạnh, lau nước mắt, quay sang Thẩm Trường Canh: “Thẩm tiên sinh, chúng ta đi.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi!
Cố Trường Bình xem lại giờ, ngồi xuống trước bàn, từ từ nhắm mắt.
Vẫn còn một chút thời gian, đủ để hắn hồi tưởng kỹ càng lần đầu tiên gặp cô nương ấy.
Lúc đó đang trên đường lén đi gặp Thập Nhị lang.
Là ở đình Phong Ba.
Nàng nằm sấp trong xe ngựa, nha hoàn A Man ngồi trên người nàng. Khi rèm xe bị vén lên, đôi mắt hoảng loạn và sợ hãi ấy nhìn về phía hắn.
Không ai biết, tim hắn lúc đó đập nhanh đến nhường nào…
…
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Tiếng trống trận vang lên, Cố Trường Bình lập tức mở mắt, rút kiếm dài, dứt khoát bước ra khỏi phòng.
“Tiên sinh! Tất cả quân Nam và giặc Thát Đát đều xông lên rồi!”
“Tiên sinh! Chúng đang dùng cọc gỗ đập cổng!”
“Tiên sinh! Cổng sắp không trụ nổi nữa rồi!”
Cố Trường Bình rút kiếm, ánh mắt sáng rực đầy sát khí: “Tất cả chuẩn bị xuất thành nghênh chiến!”
“Rõ…”
Cộc! Cộc! Cộc!
Rầm rầm rầm…
Cánh cổng thành phía Nam cũ kỹ loang lổ rầm một tiếng sụp đổ. Quân Nam ào ào tràn vào như thủy triều.
“Cổng thành đông vỡ!”
“Cổng thành tây vỡ!”
“Cổng thành bắc vỡ!”
“Cổng thành bắc vỡ!”
Bảy trăm binh sĩ lao ra khỏi thành, giao chiến ác liệt với quân Nam.
Tiếng chém giết rung chuyển đất trời, người gục xuống từng lớp, từng lớp…
Một cơn đau nhói truyền đến từ chân, cái chân tàn của Cố Trường Bình bị một nhát đâm trúng, thân thể run lên, ngã vật xuống.
Máu chảy dưới đất vẫn còn nóng.
Nóng đến vậy!
Khắp nơi đều là máu!
Cố Trường Bình nghiến răng, muốn gắng gượng đứng dậy, nhưng cơn đau nơi chân khiến hắn chẳng thể nhúc nhích nổi.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy bảy tám tên lính Nam đang vung đao lao tới.
Sống lại một đời, cuối cùng vẫn chết thảm. Có hối hận không?
Không hối!
Có điều gì không nỡ không?
Có!
“A Bảo…”
Một tiếng thì thầm khàng thoát ra từ đôi môi khô nứt. Hắn vung đao chém về phía cổ mình: “Kiếp sau lại…”
“Cố Trường Bình, ngươi mẹ kiếp dám chết thử xem?!”
Một tiếng hét gần như điên dại vang lên như sấm nổ trên đầu.