Cuối đường mật đạo.
Quân Huyền Thiết ôm quyền với Thẩm Trường Canh: “Thẩm tiên sinh, vượt qua hai ngọn núi phía trước, đi về hướng tây ba ngày nữa là tới phủ U Châu. Đến nơi đó, các ngài sẽ an toàn.”
“Tiểu huynh đệ vất vả rồi!” Thẩm Trường Canh cũng ôm quyền đáp lễ.
“Thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Trường Canh nhìn bóng lưng người kia, bỗng mở miệng hỏi: “Tề Lâm, ngươi từng lên giường với nữ nhân chưa?”
Tề Lâm: “…”
“Ngươi từng ăn tám mươi tám món ngự phẩm trong cung chưa?”
Tề Lâm: “…”
“Ngươi từng mặc xiêm y thêu chỉ vàng, chỉ một sợi đáng mấy lượng bạc chưa?”
Tề Lâm lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Thẩm tiên sinh, lúc này rồi mà ngài còn nói mấy chuyện vớ vẩn này làm gì?”
Trời ơi đất hỡi!
Thẩm Trường Canh trừng mắt nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Tên nhóc này sao ngốc thế, không biết ngầm hiểu ẩn ý trong lời người ta vậy?
“Nếu không có người ấy… thì dẫu mỹ nhân tuyệt sắc, sơn hào hải vị ăn hết, lụa là gấm vóc khoác đầy mình, có ý nghĩa gì đâu?”
Mắt Tề Lâm bỗng mở to, tròn như hạt châu: “Thẩm, Thẩm tiên sinh…”
“Nếu là một phong thư thì ta nhận. Thư ném vào lòng người ta, ta xoay người bỏ đi, khỏi phải thấy cho sạch mắt.”
Thẩm Trường Canh nói chuyện nghiêm trang mà nội dung thì chả ra làm sao: “Vậy mà hắn lại chỉ bảo ta truyền hai chữ, mẹ kiếp, chỉ có hai chữ, ngươi nói xem, chủ tử nhà ngươi có quá đáng không?”
Tề Lâm: “…”
Tề Lâm đảo mắt một vòng, gật đầu như gà mổ thóc: “Quá đáng, quá đáng lắm!”
Đứa nhỏ này có thể dạy được!
Thẩm Trường Canh hài lòng vỗ vai hắn: “Cho nên, cách đối phó kẻ quá đáng, là tuyệt đối không thể làm theo lời hắn. Ngươi đồng ý không?”
“Đồng ý, đồng ý!”
Thẩm Trường Canh sờ lớp râu mấy ngày chưa cạo, cười híp mắt: “Vậy còn chờ gì nữa?”
Tề Lâm mừng rỡ đến phát điên, giật lấy tay nải trên vai Thẩm Trường Canh: “Thẩm tiên sinh, nhanh lên, chậm nữa là không kịp rồi!”
Đi nạp mạng mà còn hăng hái vậy à?
Thẩm Trường Canh bật cười ha hả.
Trước đây sao hắn lại không phát hiện, tên nhóc này cũng đáng yêu ra phết?
…
Hai người theo mật đạo trở lại thành, nhặt được hai thanh trường kiếm giữa đống xác chết.
Thử qua, cũng khá vừa tay!
Chết thì cũng phải kéo theo vài tên Thát Đát làm đệm lưng, bằng không chết cũng không nhắm mắt được.
Thẩm Trường Canh: “Đi, đến cổng Bắc trước!”
Tề Lâm đẩy Thẩm Trường Canh ra phía sau: “Tiên sinh đi sau ta, nhỡ có chuyện thì…”
“Sao? Khinh thường ta à?”
“Kính già yêu trẻ!”
Đến nạp mạng mà cũng nạp một cách ‘kính già yêu trẻ?
Thẩm Trường Canh cười đến không ngậm được miệng. Có thằng ngốc này đi cùng trên đường xuống Hoàng tuyền, cũng không buồn!
Hai người lao nhanh đến cổng Bắc.
Cổng Bắc mở toang, xác chết chồng chất như núi, máu chảy thành sông, Thẩm Trường Canh nước mắt tuôn rơi: “Xong rồi, thành vỡ rồi!”
“Thẩm tiên sinh, đừng khóc nữa, đi giết Thát Đát thôi!”
Đúng lúc này, một binh sĩ Bắc phủ tuổi chừng mười sáu mười bảy lao tới như điên.
“Tiểu huynh đệ!” Tề Lâm kéo hắn lại: “Người thủ thành đâu rồi, chẳng lẽ chết sạch cả rồi?”
“Phì phì phì!” Tiểu binh lườm Tề Lâm một cái rõ to: “Ngươi không thể nói lời tốt đẹp sao? Đường đường là người đi theo bên Thẩm tiên sinh, mà miệng mồm tệ như vậy à?”
Tề Lâm: “…”
Tề Lâm vội hỏi: “Vậy… người trong thành đâu?”
“Đang đánh giặc chứ còn gì!”
Tiểu binh trưng bộ mặt coi thường: “Chẳng lẽ cũng như các ngươi, rảnh rỗi đi lang thang?”
Tề Lâm: “Đánh ở đâu? Thát Đát đâu?”
“Thát Đát bị Lăng tướng quân đánh chạy khỏi thành rồi. Lăng Tướng quân vừa tới, bọn súc sinh đó trợn trắng mắt, gào khóc tháo chạy như ma đuổi!”
Lăng Nguy?
Không nói hai lời, Tề Lâm vung tay tự tát mình một cái.
Mẹ kiếp!
Đau thật, không phải mơ!
“Ngươi, ngươi nói Vương gia mang viện binh trở về rồi?”
“Không nhảm thì là gì?” Tiểu binh nhìn Tề Lâm đầy chán ghét: “Đừng làm chậm trễ việc ta giết Thát Đát, mẹ nó, dám thừa lúc Vương gia ta vắng mặt mà đánh lén, xem gia ta làm thịt bọn chúng thế nào!”
Tề Lâm ngây ra như phỗng, xoay người tóm lấy cánh tay Thẩm Trường Canh: “Thẩm tiên sinh, gia được cứu rồi, gia không phải chết nữa, chúng ta cũng không chết nữa, hu hu…”
Khóc, lại khóc, chỉ biết khóc!
Tên nhóc con này, có thể khá hơn một chút được không?
Có thứ gì đó từ mặt Thẩm Trường Canh chảy xuống, lau một cái, là nước mắt.
Thẩm Trường Canh cứng miệng nghĩ: Ta đây là vì mừng quá nên khóc, không phải khóc thật, tuyệt đối không phải!
…
Cũng vì mừng mà rơi lệ, là Cố Trường Bình.
Y nhìn khuôn mặt phong sương như già đi mười tuổi của Lý Quân Tiện, nước mắt bỗng chốc tuôn trào.
Sáu ngày rưỡi. Thập Nhị chỉ mất có sáu ngày rưỡi đã từ Cam Châu trở về, hắn sao mà làm được thế?
Làm sao ư? Không ngừng phi ngựa chạy như điên mà thôi!
Nghĩ đến chuyện nếu mình chậm thêm chút nữa là không còn gặp được tên nhóc này… Lý Quân Tiện bất ngờ vung tay, tát Cố Trường Bình một cái thật mạnh, gào lên giận dữ: “Ngươi có thể tin bản vương một chút được không, hả?”
Máu từ khóe miệng Cố Trường Bình rỉ ra, Lý Quân Tiện đỏ hoe mắt, nghiến răng nói: “Người đâu! Mau bắt lão Kỳ, thần y đó về đây, nếu huynh đệ ta mất một cọng tóc, ta lột da, rút gân lão!”
Trên núi Trường Bạch, lão Kỳ đang hái thuốc thì đột nhiên hắt hơi ba cái liên tục: “Chậc, ai mà nhớ bản thần y dữ vậy trời!”
“Khoan đã, ngươi mang bao nhiêu binh về?” Cố Trường Bình đưa tay cản lại.
“Bao nhiêu à?”
Khóe môi Lý Quân Tiện nhếch lên, mắt lóe hàn quang: “Một vạn tinh kỵ đến trước, phía sau còn đại quân. Bản vương đi đây, chờ tin thắng trận của ta!”
Hắn nở nụ cười đắc ý, phóng ngựa như bay lao thẳng vào cuộc chiến ngoài thành.
“Vương gia đến rồi!”
“Báo thù cho huynh đệ đã chết!”
“Bắc phủ được cứu rồi!”
“Xông lên!”
Cố Trường Bình bước lên tường thành, nơi đó giờ không còn ai.
Ngẩng đầu nhìn ra xa.
Trong gió bụi mịt mù, hai phe đang liều chết chém giết, giáp bạc nhuộm máu, máu loang lổ rồi đổ xuống, cứ thế xoay vòng, bất tận.
Cố Trường Bình nhìn không chớp mắt, gương mặt lấm lem hiện rõ vẻ cô tịch và thê lương.
Giang sơn mỹ lệ, quyền thế như núi, khiến bao anh hùng liều mạng tranh đoạt.
Nhưng ai biết được, trên con đường đầy máu này, từng có những người tên Chương Vũ, Lưu Nhị, Đổng Thiên, Mã Kiến, Lữ Nhị Ngưu… đã vĩnh viễn nằm xuống trong cuộc chiến này.
Cố Trường Bình nhớ đến đôi mắt không nhắm nổi của Lữ Nhị Ngưu, trong ánh mắt có một nỗi đau không cách nào kiềm chế.
Nếu kẻ tên Từ Thanh Sơn kia cũng ngã xuống trước mặt y như vậy…
Y không cho phép!
…
Doanh trại chỉ huy của quân Nam, tin chiến sự phía trước liên tiếp truyền đến.
“Lão tướng quân, không ổn rồi! Hạo Vương dẫn một vạn kỵ binh quay về!”
“Lão tướng quân, vừa nhận được tin do thám báo về, đại quân phủ Cam Châu đang trên đường tiếp viện, do Túc Vương đích thân thống lĩnh, hắn phản rồi!”
“Lão tướng quân, quân Thát Đát thấy tình thế không ổn, đã rút lui!”
Sắc máu trên mặt Định Quốc Công như bị rút sạch trong chớp mắt, trắng bệch như tờ giấy.
Ông ta hít sâu một hơi: “Hai mươi vạn đại quân bắt vương ở Lưỡng Hồ, Lưỡng Quảng… hiện đang ở đâu?”