Chương 699
Ở đâu?
Ở đâu?
Ngay cả bóng ma cũng chẳng thấy lấy một cái.
Vệ Thống Lĩnh mặt mày xám ngắt, lắc đầu. Nếu không nhờ bức mật tín kia thực sự tồn tại, hắn còn tưởng mình nghe nhầm.
“Lão tướng quân, đã cử hai nhóm thám tử đến đó, cả hai đều nói không thấy đại quân đâu cả.”
Định Quốc Công ngẩn người.
Tấn công thành liên tiếp vẫn không phá nổi, quân Nam dù là thể xác hay tinh thần đều đã mỏi mệt rã rời.
Lần này, hắn dốc toàn lực, vốn định phá nồi dìm thuyền, nào ngờ… Lý Quân Tiện lại tới trước một bước.
Người sao có thể tới nhanh như vậy? Định Quốc Công quả thật không sao hiểu nổi.
Nếu hai mươi vạn đại quân có thể đến kịp, hắn vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế; còn nếu không thì trận này…
“Báo… binh lính tấn công cửa Nam tổn thất nặng nề!”
“Báo… binh lính tấn công cửa Tây không trụ nổi nữa rồi!”
Thân hình Định Quốc Công bỗng chốc rũ xuống, một vị tanh ngắt bốc lên từ cổ họng. Không rõ từ khi nào, hắn đã tức đến mức cắn rách đầu lưỡi.
Chỉ thiếu một bước thôi!
Chỉ thiếu đúng một bước thôi!
“Lão tướng quân! Lão tướng quân!”
Một binh sĩ lảo đảo xông vào, quỳ sụp xuống đất.
“Ngươi là…”
“Bẩm lão tướng quân, tiểu nhân là người năm ngày trước được lệnh đuổi theo quân Huyền Thiết.”
Sắc mặt Định Quốc Công lập tức biến đổi, túm lấy y, giọng gần như gào lên: “Nói! Các ngươi đã đến đâu? Người đâu? Những người khác đâu?”
“Bẩm lão tướng quân, chúng ta bị dẫn dụ tới hồ Na Lạp, toàn bộ đều tử trận, chỉ còn không tới hai trăm người sống sót. Tiểu nhân chạy nhanh nên về báo tin trước.”
Vệ Thống Lĩnh giận dữ quát: “Sao lại chỉ còn hai trăm người? Quân Huyền Thiết thì sao? Tổn thất bao nhiêu?”
Binh sĩ kia cúi đầu, xấu hổ trả lời: “Quân Huyền Thiết có năm trăm người, không một ai thương vong.”
“Cái gì?!”
Mặt Định Quốc Công đỏ bừng, gân xanh nổi đầy cổ. Một lát sau, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi!
“Lão tướng quân!”
“Lão tướng quân!”
“Tránh ra!”
Định Quốc Công hất tay, không cho ai đỡ, nhắm mắt lại, gằn giọng khàn khàn đến khó nghe: “Truyền lệnh ta, rút quân, lui về giữ thành Trấn Định.”
“Tuân lệnh!”
…
Trời đất cuối cùng cũng yên ả trở lại.
Trong sự yên tĩnh ấy, Cố Trường Bình nằm vật ra ngủ một giấc trời đất đảo điên, ngày đêm đảo lộn.
Vừa mở mắt, câu đầu tiên y thốt ra theo bản năng là gọi một tiếng: “Tề Lâm.”
Cửa két một tiếng mở ra, Tề Lâm bưng thuốc bước vào.
Cố Trường Bình mở choàng mắt, bật dậy, mới phát hiện vết thương trên người đã được băng bó, áo quần cũng được thay sạch sẽ.
“Ngươi…”
Tề Lâm to gan hừ một tiếng: “Tuy rằng lời gia nói đều là đạo lý, nhưng đạo lý không thể thay gia thay đồ bưng thuốc, vẫn phải là ta.”
Cố Trường Bình bị câu này chọc đến mức vết thương đau nhói.
Tên nhãi con này rõ ràng còn đang giận chuyện mình đuổi nó đi.
“Thẩm Trường Canh đâu?”
“Ồ, giờ mới nhớ đến ta à!”
Bên cửa sổ, Thẩm Trường Canh đứng quay lưng lại, tay chắp sau lưng, chỉ để lại một bóng lưng ngang ngạnh cho Cố Trường Bình.
“Chỉ sống cùng, không chết cùng, người như vậy, ta đang cân nhắc xem có nên dứt khoát cắt đứt, cả đời không qua lại nữa không.”
Cố Trường Bình: “Kệ ngươi!”
Một lát sau, Thẩm Trường Canh giận đến nỗi đập cửa bỏ đi, ra đến cổng còn không quên quay đầu mắng lớn: “Họ Cố kia, ngươi đúng là thứ súc sinh vô tình vô nghĩa!”
Cố Trường Bình trong phòng nghe rõ mồn một, chỉ cười không đáp. Y tự cầm thuốc lên, một hơi uống cạn, rồi hỏi: “Hạo Vương ở đâu?”
Tề Lâm thấy cả Thẩm gia còn bị chọc giận bỏ đi, nào dám càn rỡ nữa, vội trả lời: “Ở thư phòng bàn việc với Túc Vương.”
“Hậu viện, Lý nương nương có bị gì không?”
“Bẩm gia, người Thát Đát không xông vào hậu viện, mọi người đều bình an.”
“Giúp ta thay áo quần.”
“Gia muốn đi đâu?”
“Đến thư phòng của Hạo Vương.”
“Gia nghỉ ngơi đã!” Tề Lâm cuống lên: “Vương gia có dặn, nếu gia có việc thì gọi một tiếng là được, thái y nói chân gia lại bị thương, mấy ngày này không được xuống đất. Nếu dưỡng không tốt, có thể sẽ thật sự thành tật đấy!”
…
Một vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời đêm.
Lý Quân Tiện mặc áo dài trắng bước vào phòng, phía sau còn có một người, là Túc Vương Lý Quân Sinh.
Túc Vương năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, thân hình không hề phát tướng, trái lại còn mang khí thế như hổ, ánh mắt sắc bén, tinh quang lấp lánh.
“Cố Trường Bình, huynh đệ tốt nhất của ta; Tử Hoài, đây là nhị ca của ta, Túc Vương.”
Cố Trường Bình vừa định đứng dậy hành lễ, đã nghe Túc Vương lạnh lùng nói: “Nghe nói, là ngươi đề nghị tiểu Thập Nhị lôi kéo ta?”
Cố Trường Bình nhíu mày, thẳng thắn trả lời: “Quả thực là ta.”
Túc Vương cười nhạt một tiếng: “Gan ngươi to thật.”
“Không to, sao dám cùng Thập Nhị làm phản!”
Cố Trường Bình ung dung trả lời: “Trái lại là vương gia, đã tới rồi, cớ sao còn canh cánh trong lòng? Hay là trong dạ vẫn còn khúc mắc?”
Túc Vương nghẹn họng.
“Vương gia là người thông minh, người thông minh làm chuyện thông minh, nói lời thông minh. Nếu Thập Nhị gặp chuyện, kẻ kế tiếp là ngài, chạy không thoát, cũng đừng mong thoát.”
Giọng Cố Trường Bình xưa nay vẫn ôn hòa, nhưng giờ phút này, từng chữ từng lời đều cuộn sóng ngầm, chẳng lưu chút tình.
“Nếu thật lòng trung quân ái quốc, dẫu có dao kề cổ, Thập Nhị cũng làm gì được ngài. Vương gia à, tâm đã động thì thân chẳng còn xa; thân đã động thì nên thuận theo, ngài nói có phải chăng?”
Túc Vương ngoảnh đầu nhìn Lý Quân Tiện: “Ngươi chưa từng nói miệng lưỡi hắn lợi hại như vậy.”
Lý Quân Tiện gãi mũi: “Còn tùy người, tùy chuyện. Khi hắn nổi cáu lên thì đến ta cũng bị mắng.”
Ta có sao?
Cố Trường Bình liếc lạnh Lý Quân Tiện một cái, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Chuyện khác để sau hãy nói, trước mắt trận chiến này phải thừa thắng xông lên. Năm trăm người giữ không nổi đại quân hai mươi vạn bao lâu nữa. Ta vẫn còn muốn Tiểu Dịch nhà ta sống.”
Lý Quân Tiện thất sắc: “Ngươi nói là Cố Dịch hắn…”
Cố Trường Bình gật đầu: “Đại quân chưa đến, xem ra hắn cản rất tốt.”
“Đẹp lắm!”
Lý Quân Tiện kích động vỗ bàn một cái, chén trà đổ nhào, nước tràn ra sàn, hắn chẳng thèm liếc một cái, ghé tai Túc Vương thì thầm mấy câu.
Túc Vương nhìn chằm chằm Cố Trường Bình, chấn động trong lòng khó mà diễn tả.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm chẳng chút che giấu, Cố Trường Bình hơi mất tự nhiên, nhíu mày một cái, rồi rất nhanh giãn ra.
“Kẻ ta phái đi là tinh nhuệ trong quân Huyền Thiết, nói cho cùng vẫn là nhờ bọn họ giỏi.”
Túc Vương thấy y chẳng hề nhận công, ánh mắt lại càng sâu hơn mấy phần.
Lý Quân Tiện đã thấy Cố Trường Bình có phần không thoải mái, vội đứng dậy nói: “Nhị ca, chuyện gấp thì nên bàn sớm, ta với huynh về thương nghị cách đánh thành.”
Túc Vương không để ý tới hắn, trái lại ngồi phịch xuống mép giường: “Cố Trường Bình, đánh thành thế nào, ngươi nói ta nghe thử?”
Cố Trường Bình nhướng mày: “Vương gia muốn nghe sao?”
Túc Vương: “Muốn!”
Cố Trường Bình: “Cản bước đại quân hai mươi vạn tiến về phương Bắc thì thành Trấn Định là cô thành.”
Túc Vương mắt sáng lên: “Vậy thì dễ thôi, tiểu Thập Nhị đi cản đại quân, ta đánh thành, ba ngày, nhất định lấy được.”
“Mười ngày còn chưa chắc!”
Cố Trường Bình dội thẳng một gáo nước lạnh.