TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 702

  1. Home
  2. Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
  3. Chương 702
Prev
Next

“Mũi tên đó là ta sai người bắn. Chính tay ta g**t ch*t con trai mình.”

Lần đầu tiên, Định Quốc Công bộc lộ nỗi đau không thể che giấu trước mặt người ngoài.

“Nếu không phải ngươi thuyết phục nó đầu hàng, nó đã không chết trong tay ta. Số mệnh của nó là chết trận, đó cũng là số mệnh của ta.”

Gân xanh trên trán Cố Trường Bình nổi lên: “Quốc Công gia, hổ còn chẳng ăn thịt con kia mà!”

Định Quốc Công nhìn y, trong mắt ánh lên hận ý, giọng nói cũng khản đặc, khó nghe: “Nhà họ Từ có thể có anh hùng, cũng có thể không. Nhưng tuyệt đối không thể có tướng quân đầu hàng.”

Người ta nói, hiểu con không ai bằng cha.

Con trẻ lớn lên trong nhung lụa, dù có khát khao làm tướng đến mấy, đến phút cuối vẫn sẽ có quá nhiều điều không nỡ buông bỏ.

Người có ràng buộc, tức là có nhược điểm. Mà nhược điểm, Từ Nhị Gia có thể có, Từ Tướng quân thì không.

Vì thế, trước khi xuất binh, ông đã âm thầm cài người thân tín vào quân Nam.

“Vì thể diện, vì vinh quang cả tộc, ngươi thà giết nó chứ không chịu để nó sống.”

“Chiến trường không có cha con, tình trường không có huynh đệ. Nó phải chết.”

Trong lòng Cố Trường Bình bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng hoang đường.

Những lời hoa mỹ như thế, ông ta lại có thể thốt ra một cách đường hoàng chính đáng như vậy?

Sao ông ta có thể nói ra với giọng điệu đầy lý lẽ như thế?

“Vinh quang của nhà họ Từ hôm nay là do bao thế hệ đổi lấy bằng sinh mệnh. Ta không cho phép bất kỳ ai hủy hoại nó, Từ Bình không được, Từ Thanh Sơn không được, ta càng không được.”

Gương mặt Định Quốc Công lạnh như nước đóng băng.

“Khi đã ở ngôi cao, chỉ có thể liều chết mà đứng vững. Một khi ngã xuống, hậu quả sẽ như nhà họ Cố. Không nói đâu xa, chỉ nói người treo xác trên tường thành…”

Định Quốc Công thoáng hiện vẻ không nỡ: “Nếu nhà họ Cố còn tồn tại, sao nàng ấy có thể rơi vào kết cục như vậy? Nàng vốn nên là nữ tử tôn quý nhất cõi trần này.”

Lồng ngực Cố Trường Bình chấn động mạnh, hoàn toàn không biết trả lời ra sao.

“Ngươi theo Hạo Vương tạo phản, đa phần là vì nhà họ Cố. Nhưng Cố gia đã diệt từ khi ngươi còn đỏ hỏn. Những nỗi đau, những vết thương của tổ tiên, ngươi chưa từng trải qua, chỉ là nghe người ta kể lại. Vậy tại sao ngươi thà mất đầu cũng phải tạo phản?”

Định Quốc Công nhìn y bằng ánh mắt vừa lạnh lẽo, vừa đầy thương hại.

“Là bởi vì, trong từng mạch máu trên người ngươi đang chảy dòng máu của nhà họ Cố. Người nhà họ Cố có dã tâm, có khí huyết, đó là gốc, là căn của ngươi.

Còn nhà họ Từ, gốc rễ là trung hiếu, là sắt thép kiên cường, là thà chết chứ không khuất phục.

Dòng họ Từ chúng ta, ai chẳng có vợ con, cha mẹ, huynh đệ tỷ muội? Nếu Từ Bình đầu hàng, sớm muộn gì cũng có một ngày, người bị treo trên thành sẽ là nữ nhân nhà họ Từ.”

Không thể phản bác nổi một chữ.

Từng câu gộp lại đều là đạo lý chính đáng.

Cố Trường Bình nhìn người đứng trước mặt, có cảm giác như giữa họ tồn tại một vực sâu cách biệt trời đất. Có lẽ chuyến đi này, y vốn không nên đến.

“Vừa rồi ngươi hỏi ta, nếu một ngày cái mạng này rơi xuống đầu Từ Thanh Sơn thì sao? Ta nói cho ngươi hay, nhà họ Từ nuôi nó hai mươi năm, cơm ngon áo đẹp, địa vị tôn quý. Trên đời này, làm gì có thứ gì không trả giá mà có được?”

Gương mặt Định Quốc Công chợt hiện lên một nụ cười lạnh thấu xương: “Nếu đó là mệnh thì nó phải chịu, cũng chỉ có thể chịu, bởi vì nó mang họ Từ.”

“Vậy thì!” Cố Trường Bình đột nhiên lên tiếng: “Ngài đã từng hỏi nó có cam tâm không?”

Định Quốc Công khựng lại.

“Nó có cam tâm sinh ra trong nhà họ Từ không?

Cam tâm từ nhỏ đã không cha không mẹ?

Cam tâm để các người nuôi nấng không công?

Cam tâm hy sinh Nhị thúc của nó vì vinh quang này không?

Cam tâm hy sinh người ông đã nuôi dưỡng nó khôn lớn?

Cam tâm… đến cuối cùng còn phải hy sinh cả bản thân mình không?”

Định Quốc Công ngẩn người, không sao trả lời nổi.

Cố Trường Bình bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta.

“Hoàng đế dùng máu của ngài và Từ Bình để mài thành một thanh kiếm mang tên Từ Thanh Sơn, đó là vì giang sơn. Ngài cam tâm, vì nhà họ Từ. Thế còn Từ Thanh Sơn thì sao?”

Cố Trường Bình ghé sát tai ông, thấp giọng: “Người ta nói tướng quân vô tâm. Nhưng thật sự là vô tâm sao? Không phải. Là trái tim đã bị các người ép chết rồi, moi mất rồi, nó phải đau đến nhường nào chứ!”

Định Quốc Công lạnh giọng: “Không cần nói nữa. Đạo bất đồng, không thể cùng đường.”

“Đúng là đạo bất đồng, không thể cùng đường.”

Ánh mắt Cố Trường Bình trào dâng sự châm biếm thấu xương, trong lòng tràn ngập bi thương thay Từ Thanh Sơn.

Cái gọi là thân tình chẳng qua chỉ đến thế.

“Lão tướng quân, nếu ngài nhất quyết làm vậy, ta thành toàn cho ngài!”

Cố Trường Bình thẳng người đứng dậy, cười khinh bỉ, quay người rời đi.

Phía hồ, Tề Lâm thấy gia đi tới, vội dắt hai con chiến mã đến. Cố Trường Bình nhảy lên ngựa, siết dây cương, ngoái đầu nhìn Định Quốc Công lần cuối.

“Đêm nay, giờ Sửu canh hai, quân Bắc tấn công thành. Lão tướng quân, chiến trường gặp lại!”

“Cuồng vọng đến cực điểm!”

Định Quốc Công nhìn bóng lưng ngang ngược của y, trong mắt bốc lên cơn giận.

…

Ngày hôm sau.

Giờ Sửu canh hai, quân Bắc phát động đợt công thành lần thứ ba vào Mạc Châu.

Hạo Vương thống lĩnh ba vạn quân Bắc, công phá cổng Nam;

Túc Vương dẫn ba vạn thân binh, tấn công hai cổng Đông và Tây;

Cố Trường Bình dẫn năm ngàn quân Huyền Thiết, đánh thẳng cổng Bắc.

Bốn cổng đồng loạt công kích, Định Quốc Công thân chinh khoác giáp, trấn thủ cổng Nam.

Ngoài cổng Nam, Lý Quân Tiện giương kính viễn vọng nhìn người tóc bạc phơ trên tường thành, tay cầm cờ vẫy nhẹ, thoáng chần chừ.

“Thập Nhị, ta muốn nhờ ngươi một chuyện.”

“Nói!”

“Nếu phá được thành, xin hãy để hắn ra đi một cách thể diện, chí ít giữ lại cho hắn toàn thây.”

“Đến nước này rồi, ngươi còn mẹ nó…”

“Ta chỉ muốn để Từ Thanh Sơn đỡ đau lòng một chút.”

“Hắn là tổ tông của ngươi chắc?”

“Không!”

“Vậy tại sao?”

“Ta đã từng nói với ngươi, ta có người trong lòng.”

“Ngươi từng nói.”

“Người đó và nàng là huynh đệ. Ta không muốn thấy nàng đau lòng.”

Tình cảm đàn bà!

Vì sắc quên bạn!

Thấy sắc quên nghĩa!

Lý Quân Tiện âm thầm rủa một tràng, rồi quay đầu hét lớn: “Các huynh đệ Bắc phủ, ai bắt sống được Định Quốc Công, thưởng ba vạn lượng bạc, bổ nhiệm làm Đại tướng quân!”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt toàn bộ quân Bắc sáng rực như lang sói giữa đêm đen.

Lý Quân Tiện vung cao đại kỳ, gọi lớn: “Công thành!!!”

…

Năm ngày sau.

Vùng biên cương, ánh đèn leo lét như hạt đậu.

Dưới ánh đèn.

Từ Thanh Sơn tháo giáp, ném cho Mạch Tử.

Mạch Tử đỡ lấy, quét mắt nhìn qua: “Gia, tay ngài…”

Lúc luyện binh, tay bị thương, lòng bàn tay bị kiếm rạch một đường lớn. Từ Thanh Sơn hờ hững: “Không sao. Đi lấy rượu.”

“Vâng!”

“Báo! Tướng quân, chiến báo từ Bắc phủ!”

“Đem tới mau!”

Sắc mặt Từ Thanh Sơn lập tức thay đổi.

Kể từ sau khi Nhị thúc tử trận, y không còn thỏa mãn với chiến báo do triều đình chuyển tới, mà tự cài người vào Bắc phủ.

Mở thư ra.

Chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Mạc Châu thất thủ. Lão tướng quân thà chết không hàng, đã chết.”

Đã chết?

Chết rồi!

Hai mắt Từ Thanh Sơn đờ đẫn, ngồi sụp xuống ghế. Đúng lúc đó, Mạch Tử mang rượu đến, đặt trước mặt y.

Từ Thanh Sơn vớ lấy vò rượu, dốc thẳng vào lòng bàn tay.

“Xèo” một tiếng, rồi cơn đau dữ dội từ khắp tứ phía ập đến.

“Gia, ngài…”

Từ Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn thẳng, ánh mắt khiến Mạch Tử sững sờ, câu định nói nghẹn lại nơi cổ họng.

Ánh mắt ấy, đầy máu, ngấn lệ, uất nghẹn, dữ dội, cuồng nộ, sát khí ngút trời.

Ngay sau đó, Mạch Tử nghe thấy chủ nhân mang ánh mắt như vậy, dùng giọng điệu lạnh nhạt, bình tĩnh đến rợn người, nhẹ nhàng ra lệnh: “Truyền lệnh ta, xuất binh đêm nay.”

Mạch Tử hoảng hốt: “Gia?”

Chủ nhân của y đứng lên, lưng thẳng như cây cột sắt không bao giờ ngã.

“Sáu bộ tộc, Biên Sa, ta muốn trong thời gian nhanh nhất, diệt ba bộ. Còn nữa…”

Giọng hắn chợt trầm xuống, nhưng từng chữ rõ ràng như khắc: “Nói với toàn Từ gia quân, lão tướng quân đã tử trận. Ông đang chờ chúng ta… báo thù cho ông!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 702"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull