Site icon TruyenVnFull

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng - Chương 712

Tĩnh Bảo cảm thấy bản thân như đang treo mình trên một sợi tơ nhện, chỉ cần lỡ một bước, bèn vạn kiếp bất phục.

Đúng vậy.

Hiện tại Từ Thanh Sơn đã hoàn toàn khác xưa, nói hắn là “dưới một người, trên vạn người” cũng không quá lời.

Hắn muốn cầu hôn với Hoàng đế, dễ như trở bàn tay;

Hắn muốn ép nàng gật đầu, dễ như trở bàn tay;

Thậm chí, nếu hắn muốn giam giữ nàng, cũng chỉ là một câu nói nhẹ tênh.

Ván cờ chết này, chưa giải được, đã rối loạn cả lên!

Cao Triều nhức cả đầu: “Giờ phải làm sao đây, Tam Nhất, mau nghĩ cách đi!”

Tiền Tam Nhất lại cực kỳ bình tĩnh: “Nếu hắn thật sự muốn làm thế, chúng ta chẳng có cách nào ngăn được. Có điều…”

“Có điều gì?”

Cao Triều sốt ruột muốn điên: “Ngươi nói đi chứ!”

Tiền Tam Nhất xoay đầu nhìn về phía Tĩnh Bảo, ánh mắt sâu thẳm.

Cao Triều vì lo mà loạn, Tĩnh Bảo lại là người trong cuộc. Chỉ có y là nhìn rõ nhất: mấu chốt của ván cờ chết này, là người đang đứng trước mặt.

“Gỡ chuông, vẫn phải do người buộc chuông, Tĩnh Thất.”

Lời nói ngắn gọn mà súc tích, song Tĩnh Bảo lập tức hiểu được ý trong đó.

Điều khiến Từ Thanh Sơn không cam lòng là nàng, điểm yếu cũng là nàng.

Tĩnh Bảo hít sâu một hơi: “Được, ta đi gặp hắn!”

*

Thuỷ Tích điện.

Tô Uyển Nhi đang đùa nghịch với đứa con mới vài tháng tuổi, bỗng nghe bên ngoài có tiếng hô: “Hoàng thượng giá đáo!”

Tô Uyển Nhi vội giao con lại cho nhũ mẫu, xoay người chỉnh lại áo quần trước gương đồng, vội vàng chạy ra ngoài đón.

Ánh mắt giao nhau, cả hai đều trầm mặc.

Lý Tòng Hậu thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của nàng, bất giác dâng lên một sự thương xót, bước lại gần.

Hai hàng lệ từ khoé mắt Tô Uyển Nhi chảy xuống bao ngày tháng rồi, cuối cùng hắn cũng chịu bước chân vào Thuỷ Tích điện một lần nữa.

“Hình như nàng tròn ra rồi đấy!” Lý Tòng Hậu cười nói.

Tô Uyển Nhi nghiêng mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng đất nhỏ dưới chân, lầm bầm: “Ai gặp cũng bảo thiếp gầy đi, chỉ có Hoàng thượng nhìn lại bảo là béo.”

Giọng nàng như giận mà lại như trách.

Lý Tòng Hậu quét mắt nhìn nhũ mẫu và cung nữ: “Đều lui xuống cả đi.”

“Tuân chỉ!”

Tô Uyển Nhi hoảng hốt: “Hoàng thượng, người vẫn chưa kịp xem…”

Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị hắn phủ lên. Nàng vùng vẫy đẩy ra, lại không dám dùng sức, đành nửa đẩy nửa chịu…

Lý Tòng Hậu bế ngang nàng lên, từng bước đi vào phòng…

Mây tan mưa tạnh, trong điện yên ắng như tờ.

Lý Tòng Hậu nhìn người phụ nữ đang áp mặt lên lồng ngực tr*n tr** của mình, nhẹ giọng nói: “Mấy hôm nay thiệt thòi cho nàng rồi…”

“Thiếp biết, Hoàng thượng là vì thiếp mà làm vậy.”

“Biết là tốt.”

Lý Tòng Hậu thở dài đầy vẻ hờ hững: “Thái phó đã xuất sơn, sau này nàng cũng không cần phải gò bó nữa, có thể ra ngoài dạo chơi. Trẫm rảnh cũng sẽ thường đến thăm nàng.”

“Hoàng thượng!”

Tô Uyển Nhi cảm động lộ rõ trên mặt, vươn tay ôm chặt lấy lồng ngực trước mặt.

Lý Tòng Hậu cảm nhận được sự lưu luyến trong vòng tay nàng, cúi đầu hôn lên mái tóc ướt của nàng, lại một lần nữa lật người, đè nàng xuống dưới…

Chỉ tiếng gọi của Vương Trung ngoài điện khiến Lý Tòng Hậu mới chịu rời giường. Tô Uyển Nhi cũng muốn dậy theo, lại bị hắn ấn xuống.

Giọng nói đầy cưng chiều: “Nàng đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi đi.”

Tô Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu, dõi mắt nhìn theo Hoàng đế ôm áo quần xộc xệch bước ra ngoài.

Trong lúc tiếng sột soạt mặc áo quần vang lên, cũng truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ.

“Việc tang sự lo liệu đến đâu rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, Lễ bộ đứng ra xử lý, mọi việc đều đâu vào đấy.”

“Ba người kia thì sao?”

“Vẫn đang giám sát chặt.”

“Còn chuyện kia, hắn nói thế nào?”

“Hắn nói trong lòng đã có người để ý.”

“Là ai?”

“Tướng quân không nói, chỉ bảo lão nô thay hắn tạ ơn.”

“…”

“Lão nô rời Từ phủ xong, theo ý chỉ Hoàng thượng, lại ghé qua đại doanh phía tây thành.”

“Thấy thế nào?”

“Hoàng thượng, không phải lão nô nịnh cao giẫm thấp, nhưng Từ gia quân thật sự khác hẳn đám binh lính trong kinh. Lão nô chỉ kể một chi tiết nhỏ thôi…”

Giọng dần nhỏ lại, trong ngoài điện, yên tĩnh lạ thường.

Trong linh đường, chỉ còn một người, một lò than.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Hắn không cần quay đầu, cũng biết là nàng.

Hắn đoán chắc nàng sẽ đến.

Tiếng bước chân của người này khác hẳn người khác, người khác là từng bước một, còn nàng lại có phần gấp gáp.

Trước đây chỉ nghĩ nàng nóng nảy, giờ mới hiểu, căn bản không phải.

Là vì vóc dáng nàng nhỏ nhắn, lại thường xuyên lẫn vào đám đàn ông, để không bị phát hiện, đôi chân nàng phải bước nhanh hơn người khác.

“Gia, Thất gia đến rồi!” Mạch Tử bước lên nói.

“Bảo nàng vào, ngươi với A Nghiễn lùi ra xa, không để ai lại gần. Ta và Thất gia có chuyện muốn nói.”

“Rõ!”

Mạch Tử quay lại bên Tĩnh Bảo: “Thất gia, gia nhà ta cho mời người vào.”

Tĩnh Bảo thấy Mạch Tử có vẻ muốn nói lại thôi, bèn trấn an: “Yên tâm, ta sẽ không giống hai người kia, chọc giận hắn đâu.”

Câu này, chắc là nói cho ta nghe đấy!

Từ Thanh Sơn nghe tiếng bước chân sau lưng ngày một gần, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười thê lương.

Tĩnh Bảo bước vào linh đường, trước tiên quỳ xuống dập đầu, rồi châm một nén hương, c*m v** lư hương.

Làm xong mọi thứ, nàng lấy một tấm đệm, quỳ ngồi trước lò than.

Ngẩng đầu, gương mặt Từ Thanh Sơn gần ngay trước mắt, từng sợi mi dài được ánh lửa chiếu rọi, che giấu bao tâm sự trong đôi mắt kia.

“Từ Thanh Sơn!”

Tĩnh Bảo đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi biết hết rồi đúng không?”

Từ Thanh Sơn không đáp, chỉ thả thêm một tờ vàng mã vào lò, giấy còn chưa rơi xuống đã bắt lửa giống hệt họ lúc này…

Vừa chạm đã cháy.

“Ngươi hẳn là trách ta vì đã giấu ngươi…”

“Tại sao lại giấu ta?”

Tĩnh Bảo cười: “Ta việc gì phải nói với ngươi?”

Từ Thanh Sơn bỗng ngẩng đầu.

“Ta chưa từng nói với ai cả, ngay cả cữu cữu ta Tuyên Bình hầu cũng không biết. Bí mật này, ít một người biết, ta càng thêm an toàn. Một nữ nhân vào Quốc Tử Giám, thi đậu Thám hoa, là tội chết.”

Tĩnh Bảo dừng lại một chút: “Không chỉ ta chịu tội, cả Tĩnh gia cũng không tránh khỏi, cho nên, không thể nói với ai đó là tự bảo vệ mình.”

“Vậy còn bọn họ thì sao?”

“Họ là tự mình phát hiện. Ta vừa vào Quốc Tử Giám, tiên sinh đã nhận ra; còn Mỹ nhân thì sau sự vụ Phác Chân Nhân mới phát hiện.”

Tĩnh Bảo ngẫm nghĩ, lại nói thêm: “Mỹ nhân nhìn thấu là vì trí tuệ, không nói ra là vì bao dung. Xét đến cùng, là hắn thương cho ta.”

Từ Thanh Sơn cau mày.

“Ngươi nói hắn không có ngươi trong lòng, vậy là oan cho hắn rồi. Mấy tháng nay, hắn ăn không ngon, ngủ không yên, tất cả là vì ngươi.”

Tĩnh Bảo nói tiếp: “Không chỉ có hắn, còn có Tam Nhất, còn có ta nữa!”

Từ Thanh Sơn không nói gì, sắc mặt cũng không biến đổi. Hàng mi rũ, chẳng thể nhìn ra là cảm động hay dửng dưng.

Tĩnh Bảo cũng không giục, cứ thế quỳ bất động.

Trong linh đường yên ắng đến quỷ dị.

“Vậy, ngươi biết thân phận ta từ đâu? Có thể nói cho ta biết không?” Tĩnh Bảo rốt cuộc nhịn không được hỏi.

Từ Thanh Sơn lại ngẩng đầu, chăm chú nhìn nàng.

Gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, trắng đến lạ, môi và mũi đều nhỏ nhắn, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt sáng rực cháy.

Exit mobile version