TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 717

  1. Home
  2. Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
  3. Chương 717
Prev
Next

Đêm dần khuya.

Từ Thanh Sơn xuống ngựa, ném dây cương cho tiểu đồng bên cạnh. Mạch Tử tiến lên đón, hạ giọng nói: “Gia, linh đường có hai vị khách đang chờ.”

“Ai?”

“Một là Tô Thái phó, người còn lại…”

Mạch Tử ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt chủ tử: “Là Tiền Công tử.”

Từ Thanh Sơn lập tức dừng bước: “Bọn họ đến làm gì?”

“Tô đại nhân là phụng mệnh Hoàng thượng tới giảng binh pháp cho gia; còn Tiền Công tử… nói là đến cùng gia thủ linh.”

Nghe vậy, Từ Thanh Sơn im lặng một lát, rồi nói: “Mời Tô Thái phó vào thư phòng, ta tắm rửa thay áo quần rồi qua nghe giảng.”

Mạch Tử thấy hắn chẳng nhắc gì đến người kia, bèn vội hỏi: “Thế còn Tiền Công tử?”

“Không cần quan tâm.”

Mạch Tử ngẩn ra: “Dạ!”

…

Bị bỏ mặc lại trong linh đường, gương mặt Tiền Tam Nhất chẳng lộ chút giận dữ nào.

Y đã thay sang đồ tang, ngồi xếp bằng trên đệm cỏ, lấy ra một quyển sách, đọc vô cùng say mê.

Hai cỗ quan tài, một kẻ đọc sách nhìn sao cũng thấy kỳ quặc.

Một khắc sau giờ Hợi, Từ Thanh Sơn men ánh trăng đi tới.

Tiền Tam Nhất hé mắt nhìn, lại cúi đầu tiếp tục đọc.

Từ Thanh Sơn ngồi xổm xuống trước mặt y, mắt nhìn thẳng: “Ngươi đến làm gì?”

“Cùng ngươi thủ linh.”

“Ta không cần ai bầu bạn.”

“Ngươi đúng là nói lời nuốt lời đấy Từ Thanh Sơn, ai là người trước mặt bao nhiêu người lớn tiếng gào lên ‘các ngươi không ai được quay về’ hả? Là ai gào lên vậy?”

Tiền Tam Nhất ném quyển sách xuống, cười nhạt: “Tướng quân đại nhân mở miệng ra là phải giữ lời, không thể tự mình tát vào mặt mình được.”

Câu ấy đâm trúng tim đen Từ Thanh Sơn, mặt hắn lập tức sầm lại.

Tiền Tam Nhất coi như không thấy, trơ mặt nói tiếp: “Mà này, tránh xa ta ra một chút, toàn mùi đàn ông thô kệch, ta sợ bị hun chết.”

Thật ra là sợ bị đánh, bởi vì bàn tay đang buông bên người kia đã siết chặt lại thành nắm đấm rồi.

Cổ họng Từ Thanh Sơn lăn lên lăn xuống mấy lần, sau đó đứng dậy thắp hương, dâng hương, đốt giấy… rồi ngồi xuống đệm cỏ phía bên kia.

Nhắm mắt, hắn bắt đầu nghiền ngẫm lại từng lời Tô Thái phó vừa giảng lúc nãy.

Tới khi từng câu từng chữ đã thấm nhuần, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Tiền Tam Nhất đã tựa vào tường ngủ thiếp đi, mũi thở phì phò.

Quầng mắt y xanh đen cả một vòng.

Ánh mắt Từ Thanh Sơn bỗng dịu lại, không còn gai góc như khi nãy nữa. Hắn đứng dậy, bước vào phòng trong, lấy ra một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Tiền Tam Nhất.

“Gia…”

“Suỵt!”

Mạch Tử bị dọa giật mình, nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn xuống rồi lui ra ngoài canh giữ.

Từ Thanh Sơn mở hộp, ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Nếu lúc ấy hắn ngẩng đầu lên, ắt sẽ thấy không biết từ lúc nào, đôi mắt Tiền Tam Nhất đã hé mở một khe, lặng lẽ nhìn hắn ăn đến vội vã.

Trong ánh mắt ấy, là nỗi xót xa.

…

Trong Tĩnh phủ.

A Man nhìn chủ tử nhà mình đầy lo lắng: “Gia, đêm nay nghỉ sớm một chút đi, đừng thức khuya nữa.”

Tĩnh Bảo đặt quyển sách trong tay xuống: “Trong viện của Tiền Tam Nhất không có động tĩnh gì chứ?”

“Không ạ!”

“Vậy thì tốt rồi!”

Vậy nghĩa là, Từ Thanh Sơn chưa đuổi người ta đi, vẫn để y ở lại linh đường.

Tĩnh Bảo thở phào nhẹ nhõm, mặc cho A Man giúp mình xõa tóc thay áo quần thì đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Nàng vội khoác thêm áo ngoài.

“Ra xem là ai?”

A Man vén rèm ló đầu nhìn: “Là Cao công tử.”

Vừa dứt lời, Cao Triều đã hất A Man sang bên, xông thẳng vào: “Tĩnh Thất, vừa rồi bên gối ta có thêm một phong thư, ngươi mau xem đi!”

Tĩnh Bảo chột dạ: “Ai gửi?”

Cao Triều trả lời: “Ta đoán là Nhị gia để lại.”

Nghe đến tên Thịnh Nhị, Tĩnh Bảo lập tức mở thư.

Trong thư chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi:

Hôm nay, Cẩm Y vệ phái hai toán người, một đến Lâm An, một đến Dương Châu, phải cảnh giác.

Tĩnh Bảo nghẹn thở, ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt Cao Triều đang nhìn sang.

Trong mắt cả hai, đều là kinh hãi.

Căn phòng chợt lặng như tờ.

Cao Triều nghĩ ngợi một lúc lâu mới nói: “Lâm An thì ta đoán được, chắc lại là chuyện vận lương. Nhưng phủ Dương Châu… thì ta chịu.”

Tĩnh Bảo cũng đoán không ra.

Nhưng vào thời điểm nhạy cảm thế này, bất kỳ hành động nào của Cẩm Y vệ cũng đều mang hàm ý sâu xa, tuyệt đối không phải tùy tiện.

Sao lại là Dương Châu?

Đầu Tĩnh Bảo chợt loé lên: “Có phải liên quan đến Ôn lão đại không? Dương Châu từng là địa bàn của hắn mà.”

Đầu óc Cao Triều lập tức “nổ đùng” một tiếng: “Phía Bắc thiếu lương thực, Ôn Lư Dụ lại vừa hành động, chẳng lẽ bị Cẩm Y vệ để mắt rồi?”

Tĩnh Bảo: “Rất có khả năng. Giờ Ôn lão đại ở Lâm An, nhưng đại bản doanh của hắn vẫn ở Dương Châu.”

Cao Triều: “Vậy chắc chắn là nhắm vào hắn rồi!”

Tĩnh Bảo sốt ruột: “Phải nhanh chóng báo tin cho hắn.”

Cao Triều lập tức quyết định: “Mau, ngươi viết thư đi, ta sai Tiểu Cửu đưa tận tay!”

Tĩnh Bảo: “Không được! Tiểu Thất, Tiểu Cửu, A Nghiễn không ai trong số họ được rời thành, đều đang nằm dưới mí mắt của Cẩm Y vệ cả. Phải tìm người khác.”

Cao Triều: “Ngươi chỉ cần viết thư, người đưa thư để ta nghĩ cách.”

Tĩnh Bảo: “Bảo Ôn lão đại chạy thẳng lên Bắc phủ đi!”

“Chạy đâu cũng được, tóm lại chỉ có một chữ: chạy!”

Cao Triều nóng như lửa đốt.

Tìm ai đưa thư đây?

Vừa phải đáng tin, vừa phải chạy nhanh, lại không khiến người ta nghi ngờ?

Ai, ai, ai chứ?

Đầu hắn chợt hiện lên một cái tên…

Lục Hoài Kỳ!

…

Nửa canh giờ sau, trong Ôn đường vốn buôn bán ế ẩm, có hai công tử bước vào.

Hai người chọn bể tắm lớn nhất, rồi lại cùng nhau trần như nhộng.

Để tiện nói chuyện, cả hai phải ngồi sát vào nhau.

Cao Triều liếc nhìn bên dưới của đối phương, lại cúi đầu nhìn mình, hít vào một hơi rồi mới đè giọng nói: “Ngươi ở phủ Lâm An vẫn còn vài chuyện chưa thu dọn xong nhỉ?”

“Còn không phải tại ngươi viết thư cho Tiểu Thất à.”

“Chuyện cũ bỏ qua, mai sai tiểu đồng nhà ngươi tới phủ Lâm An một chuyến, giúp ta đưa thư.”

“Mẹ ngươi chứ, ngươi tính là cái thá gì…”

“Bức thư này là Tĩnh Thất viết.”

“…”

“Gửi cho Ôn Lư Dụ. Hắn bị Cẩm Y vệ theo dõi rồi, phải bảo hắn mau chạy đi.”

“…”

“Nhớ kỹ, xuất phát ngay lập tức, càng nhanh càng tốt, nhất định phải đi trước một bước trước khi Cẩm Y vệ ra tay.”

“…”

“Lý do đến Lâm An phải hợp tình hợp lý, không được để ai nghi ngờ.”

“…”

“Tốt nhất là ngươi đích thân đi luôn thì càng tốt.”

“Họ Cao kia, ngươi…”

“Họ Cao này chỉ truyền lời, có gì bất mãn thì về mắng Tiểu Thất nhà ngươi, đừng trút lên ta.”

“…”

“Chúng ta là châu chấu cùng thuyền cả thôi, Lục thiếu gia, ngươi nhanh nhận lời đi!”

“…”

“À còn nữa, lát nữa ngươi trả tiền, gia đây dạo này nghèo rớt mồng tơi, không có bạc.”

“…”

Lục Hoài Kỳ hừ một tiếng, đột nhiên từ dưới nước bò lên, ném lại một câu: “Ai hẹn người ấy trả tiền!”

“Này, ngươi đi đâu đấy?”

“Làm việc cho gia ngươi!”

Lục thiếu gia bước đi với hai chân dài, nghênh ngang mà rời khỏi.

Cao Triều tựa vào thành bể, chân mày giãn ra, đồng thời thở phào một hơi thật dài.

Chỉ có điều hắn không hề hay biết, hơi thở ấy… thở ra quá sớm.

Bởi vì sự thật hoàn toàn không giống những gì hắn và Tĩnh Bảo đã suy đoán.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 717"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull