“Gia!”
Giọng của Cố Dịch vang lên bên ngoài.
Tĩnh Bảo cảm thấy không khí khựng lại, liếc sang thấy sắc mặt Cố Trường Bình đã trở nên vô cùng khó coi.
“Chuyện gì?”
Sắc mặt đã khó coi, giọng nói cũng chẳng dịu dàng chút nào.
Cố Dịch cắn răng: “Vừa nhận được tin, một khắc trước, bên phủ Bảo Định truyền tin về, Tiền Công tử xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
“Hắn… tới thanh lâu mà không trả tiền, bị người ta áp giải đến nha môn.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Dù có dùng đầu ngón chân mà nghĩ, Cố Dịch cũng đoán được giờ phút này gia đang tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Về lại thành Tứ Cửu, gặp Nhị gia, gặp Hoàng thượng, gặp Tô đại gia…
Lo xong mọi chuyện vặt vãnh trong tay, canh chuẩn thời gian, coi như dâng bản thân làm quà, đến chúc thọ Thất gia, vốn nên hoa đẹp trăng tròn, kết quả lại bị một Tiền Tam Nhất phá đám.
Nghịch đồ!
Ngay lúc ấy, giọng Thất gia nhẹ nhàng vang lên: “Dù sao Tiền Tam Nhất cũng là một tiểu quan, rốt cuộc là thật sự không trả tiền hay còn có ẩn tình, chuyện này để Cẩm Y vệ bận tâm là được. Hay là để Nhị gia chạy một chuyến đến phủ Bảo Định đi, Cố Dịch!”
Cố Dịch nào dám động đậy, gia nhà mình còn chưa lên tiếng cơ mà!
“Ý của Thất gia, cũng là ý của ta.”
“Vâng!”
Cố Dịch đạp chân một cái, nhảy lên tường, không nhịn được quay đầu nhìn về phía phòng phía đông, trong lòng chỉ biết thở dài.
Còn chưa thành thân mà đã “ý của Thất gia cũng là ý của ta”, có nên nhắc nhở gia một tiếng, cần giữ chút quyền làm phu quân không đây!
Trong phòng phía đông, truyền ra tiếng thì thầm: “A Bảo, sao lại để Nhị gia đi?”
“…Cũng chẳng phải bí mật gì, nói thật lòng nhé, Nhị gia là người trong lòng của Tiền Tam Nhất.”
“…”
“Cố Trường Bình, chàng bày ra cái vẻ mặt gì thế?”
“… Không hợp nhau lắm.”
“Đúng là không hợp nhau, dù sao cũng đều là nam nhân.”
“…”
“Người như Tiền Tam Nhất, ngoài tiền ra thì mắt chẳng thấy gì, vậy mà lại có người khiến hắn động lòng, là chuyện tốt!”
“…”
“Cho hắn một cơ hội đi!”
“…”
“Tiên sinh, dù chàng không tin Tiền Tam Nhất, cũng nên tin vào mắt nhìn người của mình khi thu đồ đệ chứ. Hắn không phải kẻ không biết chừng mực, nếu Nhị gia không có lòng, hắn tuyệt đối sẽ không dây dưa quấn lấy.”
“A Bảo!”
“Hử?”
“Mắt nhìn người có tốt hay không… phải dùng rồi mới biết được…”
“…”
…
Thịnh Phủ.
Thịnh Nhị đột ngột ngắt lời Cố Dịch: “Sao lại là ta?”
Ta cũng muốn biết đây này!
Cố Dịch chỉ đành mơ hồ trả lời: “Có một số việc, gia không tiện ra mặt, chỉ có Nhị gia mới giải quyết được.”
“Biết rồi, việc này ta nhận!”
Thịnh Nhị “rầm” một tiếng đóng cửa, cởi ngoại bào, dùng khăn trắng buộc ngực lại, rồi khoác công phục lên, đeo thẻ bài bên hông, cuối cùng moi con dao găm từ dưới gối ra.
Đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa, nàng chỉ thích dùng dao găm.
Gọn nhẹ, lại không mất đi sự sắc bén.
Rời cửa, lên ngựa, thẳng đến phủ Cẩm Y vệ.
Giờ đã giới nghiêm, nhưng người của Cẩm Y vệ, ai dám cản? Huống hồ công phục trên người nàng là chức vị Tả Phủ Trấn của Cẩm Y vệ.
Một triều Hoàng đế, một triều thần.
Tân đế đăng cơ, Cẩm Y vệ thay máu toàn bộ, nàng vốn đã có ý rút lui, là Cố Trường Bình khuyên nàng ở lại thêm vài ngày.
Sau lưng có chỗ dựa, tất nhiên không sợ bị lộ thân phận, nàng cũng gật đầu đồng ý.
Chỉ là luôn cảm thấy con cáo già đó khuyên nàng ở lại là để mưu lợi riêng.
Ví dụ như!
Hiện tại!
…
Phủ Bảo Định.
Nha môn huyện Dung Thành.
Cửa ngục “két” một tiếng mở ra.
“Tiền Tam Nhất, có người đến bảo lãnh ngươi.”
Tiền Tam Nhất ngẩng đầu, lúc thấy rõ người đứng ngoài song sắt, tim run lên, lập tức cúi gằm xuống.
Xong rồi!
Sao lại là nàng!
Bộ dạng chật vật thế này… trời định diệt ta!!!
Trái lại tiểu đồng bên cạnh hắn Đồng Bản thì lao ra như bay, khóc trời kêu đất: “Nhị gia ơi, cuối cùng ngài cũng tới rồi, gia nhà ta là…”
“Bị oan uổng à?”
“Phải, phải, chúng ta đâu có quỵt tiền, chỉ là tiền bị người ta cuỗm mất rồi.”
“Cuỗm đúng là khéo thật đấy!”
Tiền Tam Nhất đột ngột ngẩng đầu lên: “Gì cơ, ngươi không tin ta à?”
Khóe môi Thịnh Nhị vốn luôn buông lơi tự nhiên, bất chợt hơi cong lên, rất nhẹ, gần như không nhìn ra.
Hừ!
Biểu cảm như vậy, là không tin rồi còn gì.
Lòng tự trọng của nam nhân bị chà đạp chưa từng thấy.
“Không phải!”
Tiền Tam Nhất đứng dậy bước tới, nghiêm túc giải thích với Thịnh Nhị: “Chúng ta là cố nhân, sao ngươi có thể không tin ta chút nào chứ? Tiền đúng là bị người ta cuỗm mất rồi!”
Tin tưởng?
Ánh mắt nàng lạnh như băng.
Nam nhân trước mặt tóc tai rối bời, mặt bị cào vài vết, vài vết dấu môi, hai tay áo bị xé rách, một chân đi giày, một chân tr*n tr**.
Thịnh Nhị: “Tới thanh lâu là thật chứ?”
Tiền Tam Nhất: “…”
“Ôm kỹ nữ ăn chơi trác táng là thật chứ?”
“…”
“Không có tiền trả định chuồn, bị bắt đánh có phải thật không?”
“…”
“Tiền công tử à, đêm hôm đào cả mộ tổ nhà người ta… đừng nói là ngươi mộng du nhé!”
Tiền Tam Nhất: “…”
Hắn mở miệng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tựa như có cơn gió nghẹn ở cổ họng, chẳng nói được lời nào.
Toàn là sự thật mẹ nó rồi còn gì!
“Nhưng mà…”
“Muốn ra ngoài thì theo ta.”
Thịnh Nhị quay người, sải bước rời đi: “Còn muốn ở lại trong ngục thì tùy ngươi!”
Ngực Tiền Tam Nhất phập phồng dữ dội.
Cái gì mà nữ nhân chứ?
Y như thổ phỉ ấy!
Ta làm sao lại đi thích một người như thế chứ!
“Đợi ta, ta đi với ngươi!”
Tiền Tam Nhất cúi người chui qua cửa ngục, khập khiễng chạy theo.
Thịnh Nhị liếc hắn một cái, ngay cả cười nhạt cũng không buồn ban phát.
Năm học trò của Cố Trường Bình, Thất gia và Từ Thanh Sơn thì không cần nói, Cao Triều cao ngạo thì cao ngạo thật, nhưng làm việc còn coi được; cái tên gọi là Uông Tần Sinh thì quý ở chỗ thật thà chất phác.
Chỉ có cái tên Tiền Tam Nhất này…
Nghịch đồ!
Ra khỏi nhà lao, Mã huyện lệnh của huyện Dung Thành đón ra, cười nịnh nọt: “Nhị gia, ngài xem chuyện này… hầy, đúng là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương. Tiền Công tử, thật thất lễ quá, chỗ quê mùa chúng ta kiến thức nông cạn, không biết ngài là bạn của Nhị gia. Nếu sớm nói ra, cũng đâu đến mức này… xin lượng thứ, xin lượng thứ!”
Mặt Tiền Tam Nhất lúc xanh lúc trắng.
“Hắn thiếu bao nhiêu bạc?”
“Không nhiều, không nhiều, một bàn tiệc, năm người rót rượu, hai người hát khúc, cũng chỉ trăm lượng thôi.”
Vì trăm lượng bạc?
Thịnh Nhị cũng không giấu nổi sự xấu hổ thay cho Tiền Tam Nhất, rút hai tờ ngân phiếu từ trong ngực ra: “Còn dư trăm lượng, cho huynh đệ các ngươi mua rượu uống.”
“Ôi chao, Nhị gia khách sáo quá!”
Mã Huyện lệnh cười đến nỗi mắt híp lại, ngũ quan dồn thành một đống.
“Buổi trưa Nhị gia có rảnh không? Chỗ nhỏ không có gì ngon, chẳng có gì vui, nhưng vịt quay ở lầu Thanh Phong cũng khá lắm, tiểu nhân xin mời Nhị gia tẩy trần, Tiền Công tử cùng đến nhé, cùng đến nhé!”
“Không đi!”
“Đi chứ!”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Người nói “không đi” là Thịnh Nhị, ánh mắt sắc như dao;
Người nói “đi chứ” là Tiền Tam Nhất, lông mày nhíu chặt.
Mã Huyện lệnh nhìn sắc mặt mà đoán ý, cười nói: “Nhị gia bận rộn công vụ, Tiền Công tử à, vậy để lần khác nhé!”
Ý ngoài lời: ngươi là cái thá gì, không có Nhị gia thì ai thèm mời ngươi chứ!
Lời này, còn khó nghe hơn một cái bạt tai tát thẳng vào mặt Tiền Tam Nhất.
Hắn lạnh lùng liếc vị huyện lệnh kia một cái, phất tay áo, ngẩng đầu, sải bước rời đi.
Đồng Bản vội vàng định đuổi theo, quay đầu thấy Thịnh Nhị vẫn đứng yên, cười gượng nói: “Nhị gia, chúng ta cũng đi thôi!”
Chẳng có bản lĩnh gì, chỉ được cái giỏi phát cáu!
Thịnh Nhị lắc đầu, chắp tay nói với Mã Huyện lệnh: “Mã đại nhân, làm phiền rồi!”
“Nhị gia đi thong thả!”
Mã Huyện lệnh tiễn ba người rời khỏi nha môn, mắt hơi nheo lại, trên mặt nào còn nửa phần nịnh nọt…