Chương 830
Vào một buổi chiều xuân, Tô Bỉnh Văn và Tạ Lan rời kinh thành.
Họ không cho ai tiễn, cứ lặng lẽ mà đi. Sau khi ra khỏi thành, mới cho người gửi thư báo cho Cố Trường Bình.
Suốt mấy ngày liền, trên mặt Cố Trường Bình chẳng có lấy một nụ cười. Gặp ngay trời mưa dầm dề, bệnh cũ lại tái phát, khiến hắn chỉ ru rú trong phòng, chẳng buồn nhúc nhích.
Ta nhìn rất biết thời cơ, bèn báo tin cho Thất gia, nhờ nàng ấy đến dỗ dành.
Thất gia nghe tin lập tức đến, phía sau còn dẫn theo một người, là quân sư của nàng ấy là Đỗ Ngọc Mai.
Tối hôm đó, ta đang ngủ ngon lành thì bỗng bị đánh thức bởi một người vén màn trướng, ló mặt vào.
Ánh mắt của người đó mới gọi là u oán, còn đáng thương hơn cả mấy cô gái bị lưu manh trêu ghẹo ngoài đường.
Hắn nói: “Cao Triều, ngươi nói thật lòng xem, ta đối xử với ngươi thế nào?”
“…”
“Nhìn kìa, xúc động đến mức không nói nên lời rồi!”
“…”
“Ta muốn hỏi thăm một người.”
“…”
“Cô gái đi cùng Thất gia là ai vậy? Thân thế ra sao? Bao nhiêu tuổi rồi? Đã thành thân chưa?”
Ta giật bắn cả người, bật dậy khỏi giường: “Lão Kỳ, ông muốn “trâu già gặm cỏ non” hả?”
Ông ta vội vàng bịt miệng ta: “Hoàng đế ban cho ta hai củ nhân sâm trăm năm, có lấy khôở”
Ta cười nhạt.
Con trai của Trưởng công chúa đường đường lại bán đứng Thất gia chỉ vì hai củ sâm già, đúng là hết thuốc chữa.
“Thêm một cây tuyết liên Thiên Sơn nữa!”
“Mấy năm tuổi?”
“Ba năm!”
Ta âm thầm tính toán, tuyết liên ba năm ít nhất cũng bán được nghìn lượng bạc.
“Người đó là bạn của Thất gia. Ta hỏi thân phận nhiều lần mà Thất gia không nói; hỏi tiên sinh thì tiên sinh cũng không nói, còn cảnh cáo ta đừng có nhiều chuyện. Nhìn dáng đi thì chắc chắn không phải khuê nữ chưa gả.”
Ta chuyển giọng: “Này lão Kỳ, ông thích nàng ấy ở điểm nào thế? Là vì nàng ấy cải nam trang hả?”
Đồ dê già!
Chút áy náy trong lòng ta lập tức bay sạch, ta thề, sau này ông ta mà còn moi thông tin gì nữa, ta sẽ hét giá tận trời.
Từ hôm đó trở đi, lão Kỳ bỗng chẳng thiết gì nhà nữa, suốt ngày chạy sang nha môn phủ Thuận Thiên.
Đi nhiều đến mức ngay cả Thất gia cũng nghi ngờ, len lén hỏi ta: “Ông ta phải lòng quân sư của ta rồi à?
Ta gật đầu.
Sắc mặt Thất gia lập tức thay đổi, định gọi người tính sổ thì bị ta chặn lại: “Tĩnh Thất, nghĩ đến món nợ của nàng đi.”
Tĩnh Bảo đành nghiến răng nuốt cục tức vào bụng.
Cũng chẳng trách nàng ấy giận.
Quân sư kia nhiều lắm cũng chưa đến ba mươi tuổi, còn lão Kỳ? Hai cái răng đã rụng rồi mà trong đầu vẫn toàn ý nghĩ bậy bạ.
Đúng là chẳng ra gì!
Hôm đó về Cố phủ, Cố Trường Bình gọi ta đến, hỏi mấy câu về lão Kỳ.
Ta nghĩ bụng, chắc Thất gia đi méc rồi; nghĩ tiếp, lão Kỳ ấy mà, e chỉ có tiên sinh mới trị được. Thế là ta khai sạch như trút đậu.
Cố Trường Bình nghe xong cũng chẳng giận cũng chẳng cười, chỉ cười mỉm chi rồi bỏ đi.
Ta ngẩn người nhìn bóng dáng gầy gò của hắn, trong đầu hiện lên bốn chữ: Hắn tính gì đây?
Tối hôm đó, Cố Trường Bình mời lão Kỳ đến lầu Thanh Phong, gọi hai ả kỹ nữ ngực to tiếp đãi, còn trả tiền ngủ lại trước.
Kết quả là chưa đến canh hai, lão Kỳ đã cụp đuôi quay về, từ đó chẳng bén mảng đến nha môn Thuận Thiên nữa.
Ta tò mò quá, bèn sai Tiểu Thất đến lầu Thanh Phong thám thính.
Mới biết, hai ả kỹ nữ kia xoay sở nửa ngày mà ông ta vẫn như đống bùn nhão, người ta không nói ra miệng nhưng trên mặt đầy vẻ chán ghét.
Cố Trường Bình dùng sự thật phũ phàng để ông ta hiểu một điều: ông ta bất lực rồi.
Cũng đồng thời ngầm truyền đạt một hàm ý: đừng có mơ tưởng nữa!
Chuyện vui này ta ghi vào thư gửi cho Tiền Tam Nhất.
Vài ngày sau, Tiền Tam Nhất hồi âm một câu: “Thay ta dập đầu tạ ơn tiên sinh, bày tỏ lòng khâm phục!”
Còn chưa kịp dập đầu thì lão Kỳ đã vào cung xin gặp tân đế, nói hùng hồn muốn làm một chức lớn.
Tân đế hỏi: “Muốn làm quan gì?”
Ông ta trả lời: “Dưới một người, trên vạn người!”
Tân đế toát mồ hôi hột: “Sao đổi ý rồi?”
Ông ta e thẹn như thiếu nữ: “Nghe nói, quyền lực là xuân dược tốt nhất của đàn ông…”
Tân đế phun thẳng ngụm trà nóng, quát một chữ: “Cút!”
Tối hôm đó.
Lão Kỳ lại vén màn trướng của ta, giọng đầy nghiêm túc: “Tiểu Cao à, có những thứ phải biết tiết chế, đều có giới hạn, dùng một lần là mất đi một lần.
Ta: “…”
“Đừng như ta, hồi trẻ không biết tiết độ.
Ta cố kìm cơn giận, lạnh lùng trả lời: “Yên tâm, lần đầu của Cao gia ta vẫn còn đấy!”
Ông ta chớp mắt, rồi rú lên thảm thiết ba chữ: “Trời ơi ta!”
…
Lão Kỳ rời kinh vào một đêm không trăng, gió lớn.
Ông nói với tiên sinh rằng mình muốn đi du sơn ngoạn thủy, tìm linh dược giúp đàn ông “tái xuất giang hồ”.
Tối hôm đó, ông ta để lại cho ta hết mấy viên “Thập Toàn Đại Bổ Hoàn” còn sót.
“Tiểu Cao à, ta nhìn nhầm ngươi rồi. Không ngờ ngươi lại là một thanh niên biết giữ mình, ưu tú đến thế!”
Ta suýt nữa ném hết thuốc bổ vào đầu ông ta.
Giữ mình cái con khỉ! ông đây là không ai xứng đáng cả!
…
Hôm đó tan sở, từ xa ta đã nghe thấy tiếng cười trong thư phòng, đẩy cửa bước vào thì thấy Ôn Lư Dụ đang ngồi bên trong.
Vẫn cái kiểu mặt dày xưa cũ, đang khoác lác về những “mối nợ đào hoa” mới gánh thêm.
Ta len lén lườm một cái.
Đúng là thời buổi này, kẻ khô hạn thì chết khô, người dư nước lại sắp chết đuối.
Ôn Lư Dụ vào kinh lần này, một là để dự hôn lễ của Cố Trường Bình, hai là vì việc công.
Tân đế bổ nhiệm hắn làm Thiếu khanh Đại Lý Tự, chức chính tứ phẩm, là vị trí cực kỳ tốt, khiến bao người đỏ mắt, chẳng biết vì sao lại rơi trúng đầu hắn.
Tiệc tiếp đãi được tổ chức tại lầu Ngoại Lâu, Thẩm Trường Canh đến, Thất gia và quân sư của nàng ấy cũng đến.
Ta tranh thủ ánh sáng đèn sừng dê, lén đánh giá quân sư một lượt.
Trắng trẻo nõn nà, mắt khói mơ màng, ngực đầy đặn phập phồng đúng là da thịt ngon lành, chẳng trách lão Kỳ ngày nhớ đêm mong.
Ta cúi đầu uống rượu, khóe mắt liếc thấy ngoài ta ra, ánh mắt của Ôn Lư Dụ cũng đang dán lên người nàng ấy.
Làm sao thế, giờ đàn ông đều thích “phụ nữ đứng tuổi” à?
Lúc này, chỉ nghe Tĩnh Bảo hỏi: “Ôn đại ca, lần này ngươi vào kinh chắc sẽ ở lại lâu, có tính mua nhà mới không?
Ôn Lư Dụ trả lời: “Cũng có ý định đó, nhà kia hơi chật.
Tĩnh Bảo cười nói: “Thế để ta nhờ đại tỷ giúp ngươi tìm xem có căn nào phù hợp không.
Ôn Lư Dụ ho một tiếng, cười nói: “Tĩnh Đại nhân đây nhiệt tình quá, khiến người ta có phần ngại ngùng.”
Tĩnh Bảo đáp thẳng: “Ngại gì chứ, người sáng không nói lời úp mở, ta đang nhắm căn nhà nhỏ của ngươi đó.”
“Bán cho quân sư nhà ta đi, nàng ấy đang cần dùng.”
Tác giả:
Ngoại truyện của Cao mỹ nhân được viết ở ngôi thứ nhất, là để qua góc nhìn của hắn, khép lại toàn bộ kết cục của mọi nhân vật.