Chương 832
Ôn Lư Dụ nốc một ngụm rượu, thoáng lúng túng, không biết nên mở miệng thế nào.
“Ngươi cũng biết rồi đấy, ta vốn là kẻ phong lưu quen sống trong bể tình, lớn lên giữa đám đàn bà, từ mỹ nhân thổi tiêu, Quan Âm ngồi ngược… đủ mười tám kiểu ta đều từng thử qua.”
Ta: “…”
Mẹ nó chứ!
Vậy mà ta vẫn còn là xử nam à?
“Ta chưa bao giờ cảm thấy kiểu sống như vậy có vấn đề gì. Ta bỏ bạc, họ yêu bạc, không nói tình, không bàn yêu, chỉ hưởng vui vẻ một đêm.”
Ôn Lư Dụ tiếp lời: “Trời sáng, mỗi người đi một ngả, sòng phẳng rõ ràng!”
Ta lập tức thắc mắc: “Vậy mà ngươi còn phiền muộn cái gì?”
“Cho đến khi ta gặp Tĩnh Thất và Cố Trường Bình, đột nhiên ta cảm thấy những người phụ nữ kia thật vô vị, tầm thường hết mức.”
Lại thêm một người đàn ông bị Cố, Tĩnh hai vị kia k*ch th*ch đến mức muốn quay đầu làm lại cuộc đời.
Ta cười cợt, Cố Dịch hỏi: “Vô vị chỗ nào?”
Ôn Lư Dụ trả lời: “Nàng cười với ngươi, cũng cười với hắn, ngoài cái thân thể là thật thì chẳng có gì là thật cả.”
“Thì ra Ôn đại nhân muốn tìm một người phụ nữ mà bạc cũng không mua được?”
“Có thể nói như vậy!” Ôn Lư Dụ thở dài: “Nhưng đã không vì bạc thì nhất định sẽ vì cái khác.”
“Ừ, họ sẽ muốn chiếm lấy lòng ngươi trước, rồi là danh phận, cuối cùng biến thành cái lưới nhện, trói chặt cả con người ngươi.”
Ôn Lư Dụ rùng mình: “Nghe thôi đã thấy rợn tóc gáy.”
Giờ ta rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Cái tên họ Ôn này muốn tìm một tri kỷ, tâm sự yêu đương, lên giường một chút, nhưng tuyệt đối không cưới, không cho danh phận.
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ tột độ, cười nhạt nói: “Ôn đại nhân, ngươi vẫn nên cầm bạc mà sống giữa đám đàn bà đi, đừng hại đời con gái nhà lành nữa.”
“Ngươi vẫn chưa hiểu ý ta!” Ôn Lư Dụ lắc đầu: “Trên đời có mấy ai như Cố Trường Bình và Tĩnh Thất gia, sống chết không rời? Một khi thành thân, có danh phận, rồi dầu muối mắm dấm trà… ngày tháng lâu dần, cho dù vợ chồng có thương nhau đến mấy, cuối cùng cũng hóa xa lạ.”
Ta: “…”
Ôn Lư Dụ thở dài: “Ta thật sự sợ điều đó!”
“Vừa muốn tình yêu chân thật, lại không muốn gánh trách nhiệm, lại còn sợ cuối cùng trở thành người dưng, cái lý lẽ kỳ quặc này… hay là, Ôn đại nhân từng bị tổn thương tình cảm khi còn trẻ?”
Ôn Lư Dụ nâng chén rượu, nốc cạn, mỉm cười: “Khuya rồi, ngươi nghỉ sớm đi, hôm khác ta lại mời rượu.”
Cười thì cười, nhưng khóe môi vẫn co giật.
Xong rồi đấy!
Lại thêm một người đàn ông có chuyện xưa!
Ngay lúc ta tưởng Ôn Lư Dụ sẽ không còn nghĩ tới chuyện “tìm một người phụ nữ để ổn định cuộc sống” thì cái tên chết tiệt ấy lại làm một chuyện kinh thiên động địa.
Hắn bày một bàn tiệc bên ngoài lầu Ngoại Lâu, mời tiên sinh, Tĩnh Thất, Thẩm Trường Canh, còn có cả ta.
Khi rượu đã ngà ngà, hắn bỗng ho khan một tiếng, nói: “Đỗ sư gia, năm nay ta ba mươi lăm tuổi, đến giờ vẫn chưa lập gia thất. Trong nhà có cha mẹ huynh đệ, tuy không phải quyền quý nhưng cũng đủ đầy. Mấy ngày trước gặp mặt, ta sinh lòng ngưỡng mộ, hôm nay đặc biệt mời Cố Trường Bình và Thất gia tới đây làm chứng…”
Ôi trời đất ơi!
Ta kinh hãi trợn tròn mắt.
Đây đúng là hoàn toàn quay đầu làm lại cuộc đời rồi!
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên mặt Đỗ sư gia.
Đỗ sư gia vừa ngẩng đầu đã mỉm cười: “Ôn đại nhân, xin thứ lỗi. Ta không có chút hứng thú nào với chuyện nam nữ. Nói thẳng ra, cho dù là Cao công tử người được xem là rồng phượng trong đám người đến cầu hôn, ta cũng chẳng động lòng đâu.”
Ta âm thầm trợn trắng mắt.
Tự nhiên kéo ta vào làm gì?
Đỗ sư gia nói tiếp: “Ôn đại nhân là người tuổi trẻ tài cao, lại quyền cao chức trọng, đợi đến lúc duyên đến, nhất định sẽ cưới được mỹ nhân như hoa, sinh con đẻ cái, sống hạnh phúc cả đời.”
Ôn Lư Dụ không giận mà còn cười: “Trong mắt ta, mỹ nhân như hoa ấy là nàng!”
“E là để Ôn đại nhân thất vọng rồi.” Đỗ sư gia cúi đầu: “Ta chỉ muốn sống một đời trong sạch, không muốn vướng vào bất cứ người đàn ông nào nữa. Mong Ôn đại nhân lượng thứ!”
Lời này, rõ ràng có ẩn ý.
Ôn Lư Dụ sững người, rồi trầm giọng nói: “Nàng có biết, để mở miệng nói câu này, trong lòng ta đã phải giằng xé bao nhiêu? Đã lấy bao nhiêu can đảm không?”
Đỗ sư gia thoáng ngẩn ra, trầm ngâm hồi lâu rồi mới trả lời: “Ôn đại nhân đã nghĩ đến chưa, nếu ta đồng ý thì sự giằng xé này trong lòng ngài sẽ theo ngài đến chết. Mà ta cũng sẽ mang theo cảm giác tội lỗi đó đến hết đời, luôn thấy mình thấp hèn!”
Khoan đã!
Hai người này đang nói chuyện úp úp mở mở gì thế?
Sao ta nghe chẳng hiểu gì cả?
“Đã biết trước kết cục như thế thì thà đừng bắt đầu. Ôn đại nhân thấy sao?”
Đỗ sư gia quay sang mỉm cười với Tĩnh Bảo, nói tiếp: “Những năm gần đây ta cũng dành dụm được ít bạc, phiền Thất gia giúp ta tìm một ngôi nhà nhỏ khác, gần nha môn Thuận Thiên phủ, nhà hai gian là đủ.”
Tĩnh Bảo nhìn nàng, rồi lại nhìn Ôn Lư Dụ bên cạnh, gật đầu.
Đỗ sư gia nâng chén: “Ôn đại nhân, ta đã làm phiền phủ của ngài mấy ngày, chén rượu này xin kính ngài, chúc Ôn Đại nhân tiền đồ rạng rỡ, mọi sự như ý.”
Ta thấy tay Ôn Lư Dụ nâng chén rượu run lên, cũng thấy trên mặt Tĩnh Thất hiện lên nụ cười hờ hững.
Không được rồi, nghẹn chết ta mất, lát nữa ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ!
Sau khi tiệc rượu tan, ta giữ chặt Tĩnh Thất lại.
Cố Trường Bình bên cạnh lập tức sa sầm mặt, nhưng ta nghiến răng không quan tâm nữa.
Tĩnh Thất bất đắc dĩ nói: “Nhị phòng Tĩnh phủ năm xưa từng xảy ra một chuyện mờ ám, ngươi tự phái người tới phủ Lâm An điều tra đi. Những chuyện khác ta không thể nói nhiều.”
Ta lập tức sai Tiểu Cửu đi dò hỏi.
Nửa tháng sau, Tiểu Cửu quay lại. Sau khi nghe xong, ta ngẩn người hồi lâu, hoàn hồn lại thì chẳng còn lòng dạ nào ở nha môn nữa, lập tức chạy đến Đại Lý Tự.
Ôn Lư Dụ thấy ta đến, nhướng mày: “Ngươi tới làm gì?”
“Chuyện của Đỗ sư gia, ta đều đã biết cả rồi.”
Ta bước đến bên cạnh hắn, giơ ngón cái lên: “Lão Ôn, ngươi dám mở miệng với nàng, gan thật!”
Đàn ông trên đời này đều cùng một đức tính, bản thân thì chơi bời đủ kiểu cũng được, nhưng người phụ nữ mình thích thì nhất định phải trong sạch.
Người như Đỗ sư gia, nếu bị lộ quá khứ, đám đàn ông biết chuyện còn chẳng chạy càng xa càng tốt ấy chứ!
Sắc mặt Ôn Lư Dụ thay đổi mấy lượt, đóng cửa lại, đáy mắt phủ một lớp bóng tối dày đặc.
“Ta chỉ nghĩ mình vốn chẳng phải người tốt đẹp gì, lại thấy nàng là người có cốt khí, nên mới…”
“Ngươi biết từ bao giờ?”
“Còn nhớ Kỷ Cương chứ? Năm đó hắn đến phủ Lâm An điều tra chuyện của Tĩnh phủ, lúc ta đối đầu với hắn thì biết được việc này.” Ôn Lư Dụ nói tiếp: “Ban đầu ta nghĩ nàng chắc chắn sẽ mai danh ẩn tích, không bao giờ xuất hiện trước mặt người đời nữa, nào ngờ nàng lại dám bước ra ánh sáng.”
Đến lúc này, ta mới hoàn toàn hiểu ra.
Thì ra hôm ấy Ôn Lư Dụ hỏi “đọc được mấy năm sách”, không phải ý coi thường, mà là đang ngấm ngầm thăm dò.
Và chính lần thăm dò đó, đã khiến hắn tự sa vào.
“Cao Triều, ban đầu ta cứ nghĩ, người như ta, xuất thân thế này, có thể để mắt đến nàng, cho nàng một thân phận đã là phúc lớn của nàng rồi. Nào ngờ nàng lại từ chối.”
Ôn Lư Dụ cười khổ: “Ta thật sự đã đánh giá thấp nàng rồi!”
“Không phải ngươi đánh giá thấp nàng, mà là đánh giá thấp ảnh hưởng của Thất gia với nàng. Nhưng nếu không có Thất gia, nàng cũng chẳng lọt nổi vào mắt ngươi.”
“Cho nên ta vẫn phải cảm ơn Thất gia!”
Giọng Ôn Lư Dụ khàn đặc.
“Ít nhất nàng đã khiến thế gian này bớt đi một người phụ nữ bi lụy, oán thán, mà có thêm một Đỗ sư gia mạnh mẽ, tự lập!”