Nắm tay nhau ra khỏi thang máy, Hàn Đống ôm Giang Mi Ảnh từ phía sau như gấu, từng bước từng bước đi về phía trước.
Giang Mi Ảnh ưỡn vai, phàn nàn: “Anh nặng quá, tránh ra.”
“Không, anh chờ em mở cửa “nói sau”.” Hàn Đống làm nũng bằng giọng điệu nghiêm chỉnh.
Giang Mi Ảnh cười bất lực: “Anh dính người chết mất.”
Tuy ngoài miệng than thở vậy, nhưng cô vẫn mặc anh ôm. Hai người cùng chân đi tới cửa, Giang Mi Ảnh cắm chìa khóa vào ổ.
Vừa xoay chìa khóa, cô chợt nhận ra có chỗ không đúng lắm.
Giang Mi Ảnh cau mày, khó hiểu “hở” một tiếng.
“Sao vậy?” Hàn Đống hôn vành tai Giang Mi Ảnh.
“Lúc em ra ngoài rõ ràng đã khóa cửa rồi mà nhỉ? Anh khóa hay là em khóa? Bây giờ cửa không chốt này…” Giang Mi Ảnh ngẩng đầu hỏi anh.
Hàn Đống suy nghĩ: “Em khóa, sau đó còn cứ nhắc đi nhắc lại, dặn anh sau này phải vặn khóa cửa hai vòng.”
Hàn Đống vẫn luôn chỉ vặn khóa cửa một vòng là coi như đã khóa xong. Giang Mi Ảnh cảm thấy không an toàn, thường xuyên nhắc nhở anh.
Hàn Đống hỏi: “Hay là có ai tới?”
Trừ hai người bọn họ, còn có Phương Khả Khả, cả Phù Thành không còn ai có chìa khóa nhà cô nữa. Phương Khả Khả tuy có chìa khóa dự phòng, nhưng cô ấy cũng chưa từng dùng đến, tương tự, Giang Mi Ảnh cũng có chìa khóa nhà Phương Khả Khả, để phòng ngừa bất cứ tình huống nào thay đối phương.
Người còn lại…
Trong đầu Giang Mi Ảnh chỉ có thể xuất hiện hai người.
Nếu không phải kẻ bám đuôi như Tạ Hòa Kim, hay trộm… Vậy thì chỉ có thể là hai người kia.
Giang Mi Ảnh chọc chọc khuỷu tay về sau, nhỏ giọng nói với Hàn Đống: “Anh buông ra.”
“Không muốn.”
Giang Mi Ảnh trợn tròn mắt, giọng nói dịu dàng: “Ngoan, bây giờ buông ra sẽ chỉ tốt cho anh, không có hại gì.”
Giọng Giang Mi Ảnh tuy rất nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói kèm sự nghiêm túc, Hàn Đống biết điều thu tay lại.
Đứng thẳng người lên, Hàn Đống khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Mi Ảnh thở dài nhẹ nhõm, xua xua tay: “Anh đứng ra phía sau cách em hai bước chân.”
Hàn Đống bối rối làm theo.
Sắp xếp ổn thỏa, Giang Mi Ảnh sửa sang lại quần áo trên người, vuốt phẳng các nếp nhăn trên quần áo, sau đó tập thử vài lần, khuôn mặt nở nụ cười.
Cuối cùng, mở cửa ra, Giang Mi Ảnh mừng rỡ kêu vào trong phòng: “Bố mẹ, lâu lắm rồi không gặp, sao bố mẹ lại tới đây?”
Hàn Đống nghe được lời cô,
mắt anh mở to. Bố mẹ Giang Mi Ảnh? Tới đây từ bao
giờ vậy?
Anh đứng ngoài cửa, nghe thấy
giọng nói người phụ nữ trung niên dịu dàng trí thức, hiểu rõ nói:
“Đừng vờ vịt, mẹ với bố con ở trong này nghe thấy
hết rồi, không phải giấu.”
Giang Mi Ảnh xấu hổ gãi
gãi mặt, nhìn về phía khác gọi bố. Bố cô đang ở trong
bếp, mở tủ lạnh kiểm tra nguyên liệu nấu ăn.
Có lẽ thấy được ánh mắt
của Giang Mi Ảnh, bố Giang chắp tay sau lưng, đi tới ớ rước mặt
cô, đánh giá Giang Mi Ảnh từ đầu đến chân, vui
mừng nói: “Có béo lên, sắc mặt cũng ètốt, khỏe mạnh hơn.”
Giang Mi Ảnh gật gật đầu.¸
“Bố thấy trong tủ lạnh của
con rất nhiều đồ, dạo này có tiến bộ hử?”
“Ờm… Bố… Sao bố mẹ lại
đột nhiên tới vậy…” Giang Mi Ảnh muốn lảng sang chuyện khác.
“Con quản bọn ta tới làm gì.” Giọng điệu
mẹ Giang tuy ôn hòa, nhưng không chen được vào, bộ dáng
nữ cường cực kỳ, “Con đừng giấu nữa, mang ra đây bố mẹ nhìn
cái.”
Giang Mi Ảnh xấu hổ vạn phần, bàn
tay thò ra sau cửa, bắt được tay Hàn Đống, cô kéo anh ra phía
sau mình, mở toàn bộ cửa ra.
Mẹ Giang vừa ngước mắt
lên, ánh mắt đã lộ ra vẻ hài lòng.
“Chàng trai, mặt đẹp dáng thon, rất
có sức sống.” Mẹ Giang lớn lên ở thủ đô, tuy rằng đọc đủ thứ sách
thơ, nhưng thỉnh thoảng vẫn nói ra những lời khẩu vị lưu
manh thủ đô.
Khen Hàn Đống mặt đẹp
dáng thon, Giang Mi Ảnh tức khắc vui nở rộ.
“Mẹ khen anh dáng thon
kìa!” Giang Mi Ảnh vỗ vỗ cánh tay Hàn Đống.
Nhưng Hàn Đống không
cảm thấy chuyện này có gì vui vẻ cả, anh không giống
Giang Mi Ảnh sinh sống lớn lên ở phía Nam, chẳng nhẽ anh còn
không biết “dáng thon” là để khen cô gái nhỏ xinh đẹp chắc?
Bố Giang gọi Hàn Đống qua
hỏi chuyện, Giang Mi Ảnh bị mẹ kéo đi nói chuyện.
“Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy,
mà không nói với mẹ một tiếng?”
Giang Mi Ảnh cảm thấy vừa
tủi thân lại buồn sầu: “Sợ mọi người lo lắng… Bố mẹ bận
rộn như vậy.”
“Hơn nữa…” Cô liếc
mắtḻvề phía Hàn Đống, “Không phải còn có anh ấy sao…”
“Ồ, có bạn trai tuyệt nhỉ?”
Mẹ Giangịtức cười, “Cậu ấy sẽ giặt quần áo, nấu ăn, rửa
bát, bưng nước bưng trà hầu hạ con sao? Còn nghĩ có bạn
trai là ghê gớm lắm đấy, con nhóc con này…”
Giang Mi Ảnh mím môi, ánh mắt
sáng quắc nhìn mẹ Giang. Hình như… Hàn Đống đúng thật
giặt quần áo, nấu cơm, rửa bát, bưng nước bưng trà hầu
hạ cô, còn đưa đón cô đi làm, không tiếc lùi lại thời gian
mở quán mỳ của mình.
Vẻ mặt mẹ Giang cứng lại: “Không phải chứ?
Một người trâu bò đối tốt với con như vậy?”
Giang Mi Ảnh không biết Hàn
Đống trâu bò như nào. Thời gian cô sinh sống ở thủ đô không
dài, hơn nữa vẫn luôn sống ở trong trường học, không giống bố mẹ cô.
Bố mẹ nhà Giang đã làm việc ở
thủ đô nhiều năm, những chuyện thú vị về trụ sở chính
của Phường Tam Vị cũng giống như tứ tuyệt của thủ đô,
giống như tin tức tình yêu, là đề tài mọi người bàn tán
xôn xao sau bữa ăn.
Hàn Đống là thần đầu
bếp thiên tài của Phường Tam Vị, cũng là cậu chủ,
nên vẫn luôn được quan tâm.
Mẹ Giang vốn tưởng ằng, chàng
trai trốn nhà bỏ đi trong cơn giận dữ không xu dính túi, tính khí chắc
sẽ mạnh, không chừng còn gia trưởng, độc đoán với Giang Mi Ảnh, sẽ không
phải người săn sóc.
Hiện tại xem chừng hiểu nhầm rồi.
Đầu bên kia, bố Giang đã hỏi quá trình
hai người quen nhau, lòng cảm khái.
“Một tủ nguyên liệu
kia đều là cháu mua à?”
“Dạ.” Hàn Đống không
nói nhiều lắm, chỉ nói sự thật.
“Hiện tại Mi Ảnh có thể ăn nhiều
thứ vậy sao?”
“Rất nhiều ạ. Chỉ cần
là cháu nấu, cô ấy ít nhiều cũng ăn được mấy miếng, chỉ cần
thanh đạm ít dầu mỡ, gần như có thể ăn
sạch.” Nghĩ một lát, anh lấy thêm ví dụ, “Tuần trước, cháu
làm bát sủi cảo thập cẩm, cô ấy ăn được năm cái.”
Vừa nói lời này, bố Giang lập
tức cảm động không thôi.
“Mẹ con bé, lại nghe
này, Tiểu Ảnh nhà ta có thể ăn được năm cái sủi cảo!”
“Thật hay giả vậy?” Mẹ Giang
bất ngờ hô lên, bà đứng dậy, quay đầu nhìn anh, sau khi thấy
bố Giang cảm động rơi nước mắt, bà quay đầu lại nhìn Giang
Mi Ảnh với sự mong đợi.
Giang Mi Ảnh gãi gãi mặt, rầu
rĩ nói: “Nếu không… Con biểu diễn cho bố mẹ xem
chút?”
“Lại đây lại đây.”
Mẹ Giang hành động dứt khoát, muốn Giang Mi Ảnh thể hiện thật.
Giang Mi Ảnh đờ mặt ra, thấy
Hàn Đống ngoan ngoãn đến tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, anh lấy quyển
sổ《Nhật ký ẩm thực của Giang Mi Ảnh》 trong túi ra, tra nhân sủi cảo của mấy cái cô ăn
hết ngày đó.
Thao tác nấu ăn của Hàn Đống
rất có quy luật nhịp điệu độc đáo của riêng anh, giống một tác phẩm nghệ
thuật, cũng giống người diễn tấu dương cầm, đang duyên dáng đánh
bản ca.
Giang Mi Ảnh ngồi trên bàn cơm, chống
tay lên cằm, nghiêng đầu quan sát từng động tác của anh, ánh mắt
cô mang theo nét cười, khóe miệng hơi cong lên.
Bố mẹ Giang trông thấy
cảnh này thì liếc nhìn nhau, trong mắt cũng ngập tươi vui.
Cuối cùng, tắt bếp, sủi
cảo được vớt ra đặt lên bàn.
Hàn Đống đưa dĩa cho Giang Mi Ảnh, đối
diện với ánh mắt của cô, trong mắt anh chứ sự dịu dàng
vô tận.
Giọng nói anh tràn đầy ý cười:
“Em bắt đầu biểu diễn đi, quý cô Giang Mi Ảnh.”
“Được, quý ngài thần đầu
bếp.” Giang Mi Ảnh nhún vai, bất đắc dĩ cười cười.