Edit: Sweetie
Lý lão tứ lo lắng đề phòng nhìn sang, chỉ sợ em gái lại muốn thao thao bất tuyệt nói đạo lý, anh đương nhiên biết lười biếng là không tốt, nhưng là do anh không khống chế được bản thân đấy chứ!
Ngoài ý muốn là Lý Thanh Lê không nói thêm gì, trước khi đi còn nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Lý lão tứ còn tưởng là mình thoát được một kiếp, lúc quay lại làm công còn hí hửng hát mấy câu. Đến giữa trưa về nhà ăn cơm, anh tự xới cho mình một bát cơm lớn, lúc ngồi xuống chuẩn bị gắp đồ ăn lại bị cướp cả bát lẫn đũa.
Lý lão tứ: “Tiểu Lục, em làm gì vậy? Anh đang đói, đừng nghịch nữa!” Nói xong liền đưa tay muốn lấy lại bát cơm.
Lý Thanh Lê xoay người không đưa, đúng lý hợp tình giải thích: “Buổi sáng anh tư lười biếng, buổi trưa không cho ăn cơm!”
Lý lão tứ đứng thẳng dậy, tức đến bật cười, “Ai cho em cái quyền trừ cơm của anh! Con nhóc này, đừng có quá đáng!”
Lý tứ tẩu cũng xụ mặt không vui: “Tiểu Lục, đây là anh trai em đấy!”
Lý lão đại ôn tồn khuyên nhủ: “Tiểu Lục đừng đùa nữa.”
Lý Thanh Lê vẫn không dao động, “Ai đùa? Em rất nghiêm túc, hôm nay em không cho anh ấy ăn cơm đâu! Anh tư là kẻ lừa đảo, hôm trước còn nói về sau sẽ không để em bị đói, kiên trì chưa được hai ngày lại lười biếng, nói không giữ lời! Không cho kẻ lừa đảo ăn cơm!”
Lý lão nhị gắp một miếng thức ăn vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Tiểu Lục dạo này làm sao vậy? Tự nhiên lại thích quản mấy chuyện này thế? Em thích quản thì lấy chồng đi, nhanh nhanh gả cho người ta rồi thích làm gì thì làm!”
Bà Điêu không vui lườm con trai, “Sao, em gái ở nhà làm con chướng mắt à? Hay là ngày mai con đuổi luôn hai ông bà này ra ngoài đi, sống cho thoải mái!”
Lý lão nhị héo ngay lập tức, cười ha ha giả ngu giả ngơ, “Mẹ nói gì vậy ạ? Nhà ta thiếu ai cũng không thể thiếu cha mẹ! Bọn con còn chưa để cha mẹ được hưởng phúc mà! Em gái con cũng không thể thiếu, con bé là tâm can bảo bối của hai người, miệng con đúng là gợi đòn, nên đánh, nên đánh!”
Bà Điêu thu hồi vẻ mặt mẹ kế, “Nói thế còn nghe được!”
Quay đầu lại bà lại mắng Lý lão tứ: “Trợn mắt cái gì, có trợn cũng không to bằng mắt Tiểu Lục đâu! Mà chẳng lẽ Tiểu Lục cố ý làm phiền con chắc? Còn không phải do con làm anh trai mà không gương mẫu, đến em gái ruột cũng nhìn không nổi hay sao! Con xem em gái con đi, mấy ngày này đúng hạn làm công tan tầm, trộm lười một chút cũng không có, vất vả nhọn cả cằm rồi này! Còn nhìn sang con…! Cũng tại cha mẹ ngày xưa bận rộn làm việc không quan tâm con, làm con bị các anh trai nuông chiều ra cái tính lười biếng! Hiện tại con làm cha rồi, mẹ cũng quản không nổi, nhưng chỉ cần cha mẹ còn sống một ngày, đứa nào dám bắt nạt em gái, đánh gãy chân đứa đó!”
Lý Thanh Lê càng thêm tự tin, cô đi đến chỗ cha, hỏi: “Cha, cha nói xem anh tư lười biếng là đúng hay sai? Con phạt anh ấy không phải vì muốn tốt cho anh ấy hay sao?”
Ông Lý ngây người mất ba giây mới đáp lại: “Hả? Tiểu Lục hỏi cha hả?”
Lý Thanh Lê nhẹ giọng nói, “Cha là chủ gia đình, lại công chính hiểu đạo lý nhất, đương nhiên là phải hỏi cha rồi! Cha cảm thấy sao?”
Ông Lý theo bản năng nhìn bà Điêu.
“Tiểu Lục hỏi ông đấy, ông nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ mặt tôi có hoa? Động cái đầu óc rỉ sắt của ông đi, tự mình nghĩ!” Bà Điêu không khách khí mắng chồng.
Ông Lý cầm đũa nhìn ra xa, nửa phút sau mới thong thả ung dung trả lời:
“Thằng tư lười biếng là không đúng, ăn ít một bữa cũng không sao, lần sau đừng lười biếng là được…”
Lý Thanh Lê có cha mẹ chống lưng, Lý lão tứ tức đỏ mặt xoay người lướt ra ngoài như gió.
Bình thường gặp chuyện thế này Lý tam tẩu nhất định sẽ ngứa miệng nói mấy câu, nhưng ngại hôm qua mới bị mắng, trong lòng chị ta vẫn có chút sợ hãi, hơn nữa cô em chồng kiêu ngạo ngang ngược này đến anh trai ruột còn không tha, các chị dâu không cần nghĩ cũng biết sẽ bị chỉnh thảm!
Cho nên một cái miệng bằng cả ngàn con vịt của Lý tam tẩu hiếm khi yên tĩnh như hôm nay.
Vợ chồng Lý lão đại chỉ có thể thở dài, Lý lão nhị may mắn thoát được một kiếp bị mẹ đánh, Lý nhị tẩu không hề có cảm giác tồn tại, vợ chồng Lý lão tam cũng không mở miệng, đám cháu trai cháu gái càng không dám chen vào, thậm chí thầm nhắc mình ngàn vạn chớ chọc cô út, nếu không sẽ rước họa vào thân!
Cả nhà chỉ có Lý tứ tẩu vẫn cứ lườm Lý Thanh Lê không chút che giấu.
“Tiểu Lục, Thành Thụy là anh trai em nên mới nhường em, là đàn ông nhà khác thì không tốt tính như vậy đâu.”
Lý Thanh Lê nghiêng đầu giải thích, “Chị dâu, anh tư cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi một khuyết điểm là lười, nếu anh ấy sửa được thì càng hoàn mỹ! Anh ấy tốt hơn, người được lợi nhiều nhất không phải là chị hay sao?”
Lý tứ tẩu á khẩu không thể trả lời, nhớ lại lúc mới kết hôn chị ta cũng muốn chồng thay đổi chăm chỉ hơn, nhưng cả gia đình ăn chung mâm, chồng lười một chút cũng không ảnh hưởng, thậm chí chị ta muốn chồng thong dong rảnh rỗi hơn nên dứt khoát mặc kệ luôn.
Lý tứ tẩu chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào, Lý Thanh Lê ngồi đối diện lại đột nhiên đứng lên, chén đũa cũng không lấy, nói: “Hôm nay con cũng không ăn. Mọi người ăn đi, không cần để ý đến con.”
Nói xong không đợi những người khác đáp lại, cô đã đi ra khỏi nhà chính.
Mọi người kinh ngạc không thua gì ban ngày nhìn thấy quỷ!
Cái gì? Con gái/em gái/cô út cũng có ngày không ăn cơm á?
Lý Thanh Lê ra ngoài sân, liếc mắt thấy Lý lão tứ ngồi dưới bóng râm ở chân tường, cô nhấc chân đi qua, ngồi xuống bên cạnh dựa vào người anh.
Dù sao cũng ở ngoài đồng cả ngày, quần áo đều dính bùn đất, không cần phải bận tâm quá nhiều.
Lý lão tứ thấy là cô đi ra, nghiêng người sang hướng khác.
Lý Thanh Lê nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy hàm dưới anh căng chặt, mí mắt nhắm hờ, hiển nhiên là đang không vui.
Cô vươn ngón tay chọc chọc cánh tay anh, cười lấy lòng: “Anh tư, giận em thật à?”
Lý lão tứ liếc liếc cô một cái, “Không ăn cơm ra đây làm gì? Chê cười anh?”
Lý Thanh Lê nghiêng người, mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng thương.
“Anh tư lười biếng bị phạt không được ăn cơm. Em không cho anh ăn cơm nên em cũng không ăn, ăn vào cũng thấy không vui, chi bằng ra đây ngồi với anh! Ít ra em cũng không cảm thấy mình phạt anh là quá đáng.”
“Em!” Lý lão tứ nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, “Em có ngốc không! Không cho anh cơm ăn, chính mình cũng không ăn, lăn lộn một hồi lại kéo cả mình vào, cuối cùng em được cái gì? Hả?”
“Thì trong lòng anh được xả giận, không giận em nhiều lắm! Có phải không?”
“Không hề, anh càng giận hơn!”
Lý Thanh Lê: “Ể?”
“Bởi vì em quá ngốc! Thật mất mặt anh đây!”
Lý Thanh Lê: “…”
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Lê: Dỗi (╥╯^╰╥)