Edit: Sweetie
Ngay lúc xúc cơm vào miệng, Lý Thanh Lê đột nhiên nhớ ra kết cục của Lưu Ngọc Hân trong tiểu thuyết!
Trong tiểu thuyết, Lưu Ngọc Hân không đi học đại học Công Nông Binh, mà nhường suất của mình cho Lương Lỗi. Tuy nhiên Lương Lỗi vừa lên đại học liền viết thư chia tay cô ấy, khi đó vị trí giáo viên cũng đã bị Hoàng Quảng Linh chiếm, chịu đủ đả kích, Lưu Ngọc Hân nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà nhảy sông tự tử!
Trước đó Lý Thanh Lê không nhớ ra chi tiết này là bởi vì, trong tiểu thuyết chỉ viết ít ỏi vài câu, hôm nay cô có thể nhớ lại đều là do những người trên huyện người tới bắt Vương Húc Đông và Từ Tự Cường, khiến cô cảm thấy mình đã từng thấy cảnh này được miêu tả trong tiểu thuyết.
Hiện tại cô mới biết, hoá ra sau khi Lưu Ngọc Hân chết, bên trên cũng phái không ít người đến đại đội điều tra, dù sao thì người chết cũng là một thanh niên trí thức.
Tối hôm qua nhờ Lưu Ngọc Hân muốn tranh thủ cơ hội cho Nhị Nha đi học, cô mới có cớ để xử lí bà chị dâu hai, quan trọng nhất là cô ấy còn thật lòng thật dạ khen ngợi cô. Cô và ấy cũng coi như đồng bệnh tương liên, đều gặp phải hai tên bạn trai đáng chết, sống chưa đến 30 tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn.
Vương Húc Đông đã thành công khơi mào sự chán ghét của Lý Thanh Lê đối với đám đàn ông bội bạc, cô quyết định việc này mình phải quản, tuyệt đối không thể để tên khốn Lương Lỗi được như ý nguyện!
Trừ tra diệt súc là trách nhiệm của mỗi người!
Lý Thanh Lê đột nhiên cảm thấy vai mình thật nặng nề, chẳng những phải cải tạo mười mấy cực phẩm nhà mình, còn phải ở giữa gây khó dễ, không cho Hoàng Quảng Linh lên làm giáo viên, đồng thời còn phải nghĩ ra cách làm Lưu Ngọc Hân nhìn thấu bộ mặt thật của Lương Lỗi, để Lương khốn nạn bị phỉ nhổ, bị khinh bỉ, bị người người chửi mắng!
Cô càng nghĩ càng thấy có ý chí hừng hực, một vai ác cực phẩm không thể xuống ruộng làm việc, nhưng đánh nhau, mắng chửi người, làm khùng làm điên ai thắng được cô?
Mọi người thấy Lý Thanh Lê đang bê bát cơm nheo mắt, khóe miệng treo nụ cười xấu xa, không hẹn mà cảm thấy da đầu tê dại.
Kẻ xui xẻo nào bị con gái/em gái/cô út theo dõi rồi?
Mỹ mãn ăn xong cơm trưa, Lý Thanh Lê không giống như mọi ngày kéo ông Lý đi bộ tiêu thực, mà lấy vở từ chỗ bà Điêu, tùy ý lật xem một lượt, xác nhận bên trong không có chữ mới vác rổ đi ra ngoài, rất nhanh đã tới ký túc xá thanh niên trí thức.
Có câu, ở đâu có người, ở đó có tranh chấp, mà đám thanh niên trí thức từ khắp nơi đổ về đây tất nhiên không đoàn kết hữu ái như vẻ bề ngoài, ai cũng có tâm tư, mâu thuẫn nhỏ, chỉ cần nhìn nhà bếp có tận 7-8 cái bệ đất nấu ăn là biết.
Lý Thanh Lê đứng ngoài cửa ký túc xá nam, liếc mắt liền thấy Phó Bạch ngồi trên bàn, ăn uống như gió cuốn mây tan, cũng may là không khó coi lắm.
Ký túc xá đột nhiên ít đi hai người, hai thanh niên trí thức khác ở cùng phòng là Ngưu Kiến Quốc và Lưu Lực cũng vừa khéo không có mặt nên hiện tại trong phòng cực kì yên tĩnh.
Lý Thanh Lê lập tức đi vào, để rổ lên bàn, bĩu môi nói với Phó Bạch, “Này, tôi mang vở đến cho anh.”
Phó Bạch buông chén đũa, lấy toàn bộ vở ra, đưa mắt nhìn cô, “Cảm ơn đồng chí Lý Thanh Lê. Chuyện kia cô cứ yên tâm.”
Cô tùy ý “Ừm” một tiếng, sau đó xoay người lại đánh giá ký túc xá, chỉ thấy có hai cái giường ngủ lộn xộn, quần áo giày dép vứt tứ tung, bên trên còn in rất nhiều dấu chân, ngay cả đệm chăn phía dưới cỏ tranh cũng bị lật lên, tóm lại rất bừa bãi.
Vừa rồi Phó Bạch ngồi đối diện hai cái giường này ăn cơm mà không chút dao động, đến ánh mắt dư thừa cũng không có, đúng là một kẻ tàn nhẫn.
Lý Thanh Lê lẳng lặng thưởng thức trong chốc lát, lại nhớ đến thảm trạng của Vương Húc Đông lúc bị bắt, trong lòng thấy rất thoải mái dễ chịu.
Ừm, chỉ cần Vương Húc Đông sống không tốt, tâm trạng của cô càng vui.
Một lát sau cô mới dời mắt đi đánh giá giường Phó Bạch. Thật ra thì lúc cô đi làm công cũng thời thường xuyên nghe thấy các cô gái khác thảo luận về anh, có người khen anh cao ráo đẹp trai, có người khen anh trình độ văn hoá cao, chữ viết đẹp, còn có người khen anh thích sạch sẽ,… Ngay cả mấy người phụ nữ đã có chồng cũng bàn tán không ít, chỉ là nội dung có chút… Khụ khụ…
Mà lời bọn họ nói cũng không phải là vô căn cứ, Phó Bạch đúng là rất thích sạch sẽ, buổi sáng làm công, đến trưa tan làm đều sẽ ra sông tắm rửa, trước sau sạch sẽ ngăn nắp, chăn đệm được khâu vá cũng rất chỉnh tề.
Đồ của Phó Bạch không nhiều lắm, đều được sắp xếp gọn gàng, đầu giường có một chồng sách, Lý Thanh Lê nhìn thoáng qua, có mấy quyển sách của Lỗ Tấn như «AQ chính truyện», «Khổng Ất Minh», còn có «Áo bột lạc ma phu», «Bang tư cữu cữu»,…
Anh cứ quang minh chính đại mà để trên đầu giường như vậy, hẳn là mấy quyển sách này không có vấn đề gì.
Đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, với kiến thức của Phó Bạch, làm giáo viên tiểu học hay giáo viên cấp 2không phải là dư dả hay sao?
Cô nhanh chóng quay người lại, mắt lấp lánh hỏi: “Phó Bạch, anh có hứng thú làm giáo viên đại đội chúng ta không?”
Phó Bạch cất vở xuống ngăn bàn, nghe vậy liền ngẩng đầu, sau đó lại dùng ánh mắt tìm tòi nghiên nhìn cô, mặt mày lãnh đạm: “Tôi không thích hợp.”
Lý Thanh Lê tiến lên hai bước nhìn anh không chớp mắt, từng câu từng chữ nói rõ ràng:
“Mùa đông đã tới rồi, mùa xuân còn xa sao? Con đường tuy gập ghềnh, nhưng tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng, mà anh sớm hay muộn cũng bay lên trời cao. Cho nên, là người trẻ tuổi thì đừng nản lòng thoái chí, tin tưởng mùa xuân thuộc về bản thân sẽ sớm đến!”
Lời này cô nói cực kì tự tin chắc chắn, dõng dạc hùng hồn, cộng thêm vẻ mặt kiên định, quả là bài phát biểu có sức hút.
Đôi mắt màu hổ phách của Phó Bạch nửa ngày không chớp lấy một cái.
Lý Thanh Lê bật cười, hai lúm đồng tiền cũng hiện ra.
Phó Bạch lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt trêu trọc của cô, mặt anh cũng xuất hiện vài phần mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nhanh đến mức cô suýt nữa cho rằng mình hoa mắt.
“Vì sao lại muốn giúp tôi?” Phó Bạch hỏi.
Lý Thanh Lê buột miệng trả lời: “Nhiều bạn nhiều đường lui, nhiều đàn ông nhiều…”
Phó Bạch: ???
“Không phải!” Lý Thanh Lê đánh vào miệng mình, “Ý tôi là con người anh khá tốt, làm bạn cũng không tồi.”
Mục đích chính là đánh nát giấc mộng đẹp làm giáo viên của Hoàng Quảng Linh, thuận tiện kết thêm bạn, một công đôi việc, chỉ là lời này không tiện nói thẳng ra.
“Là vậy à? Nếu được tôi đương nhiên là vô cùng cảm kích, sẽ tranh thủ làm cô vừa lòng.”
Lý Thanh Lê: Lại là vừa lòng? Đột nhiên không muốn nghe đến hai chữ này nữa.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Lê: Không cẩn thận nói ra lời trong lòng (/ω·\*)