Edit: Sweetie
Sáng hôm nay, Hoàng Quảng Linh cố ý dậy thật sớm, lấy cơm thừa đang ngâm trong giếng nước từ tối hôm qua ra, lại đun thêm một chén nước, đây chính bữa sáng của cô ta.
Ăn xong, cô ta tùy tiện buộc tóc rồi vội vàng chạy đến rừng trúc, đứng đợi gần 1 tiếng mới thấy Lý Tam Nha tới.
Lý Tam Nha thấy Hoàng Quảng Linh muốn đi về phía mình đề phòng cảnh lui về sau, “Chị đừng có đến gần như vậy, chị đến gần tôi sẽ sợ.”
Hoàng Quảng Linh tươi cười, “Được được, Tam Nha đừng lo, em giúp chị Quảng Linh việc này, chị thích em còn không kịp ấy chứ, mà chị cũng không bắt nạt trẻ con đâu.”
Hoá ra từ ngày Lý Thanh Lê lấy nhật ký của Hoàng Quảng Linh, cô ta ngày đêm khó ngủ, thường xuyên lo lắng sợ một ngày nào đó nhật ký bị báo lên công xã, thậm chí là Cách Ủy Hội, cho nên cô ta nằm mơ cũng muốn trộm nhật ký về, chỉ là bất hạnh không tìm được cơ hội.
Mấy ngày gần đây cô ta biết được Lý Nhị Nha cùng Lý Tam Nha đều ngủ trong phòng Lý Thanh Lê, cảm thấy đây là cơ hội hiếm có. Mấy đứa nhóc nhà họ Lý cô ta đều quen, Lý Nhị Nha gan nhỏ thành thật, Lý Tam Nha tinh ranh lanh lợi, rất thích hợp để làm việc này, vì thế cô ta mới tìm cách dụ dỗ.
Để suôn sẻ, lúc nói chuyện Hoàng Quảng Linh phải bịa một lý do thích hợp, nói mình để quên một quyển sổ ở chỗ Lý Thanh Lê, nhưng hiện tại hai người đã cạch mặt, cô ta không còn cách nào khác nên mới nhờ Lý Tam Nha giúp đỡ.
Đương nhiên, Lý Tam Nha sẽ không phải làm không công, xong việc cô ta sẽ trả nó một chút thù lao.
Lý Tam Nha đúng là rất ranh mãnh, nó nói mình phải mạo hiểm đắc tội cô út để giúp đỡ, cho nên Hoàng Quảng Linh phải đưa trước một nửa thù lao, mà nó cũng không hài lòng với 2 mao, phải trả nó 1 đồng mới được.
Hoàng Quảng Linh thầm nghĩ cơ hội này rất khó có được, lại thấy Lý Tam Nha là trẻ con nên đành nhịn đau lấy ra 5 mao từ 15 đồng cha mẹ mới gửi tới đưa cho nó.
Lấy lại được sổ nhật ký cô ta định sẽ đốt ngay lập tức, mặc kệ Lý Tam Nha đọc được nhật ký, mặc kệ hai cô cháu Lý Thanh Lê nói hươu nói vượn với người trong thôn, bọn họ nói miệng không bằng chứng, cô ta lại vờ bán thảm thì còn mấy ai tin?
Thậm chí nếu Lý Thanh Lê dám nói ra, cô ta vừa hay lại có lý do để đến công xã tố cáo Lý Thanh Lê ăn nói linh tinh, chửi bới xúc phạm danh dự của thanh niên trí thức đang dấn thân vào sự nghiệp xây dựng tổ quốc, phá hoại tình đoàn kết nhân dân, châm ngòi ly gián tình cảm quần chúng!
Đến lúc đó chưa biết ai mới là người xui xẻo đâu!
Còn về con nhóc Lý Tam Nha nhân lúc cháy nhà mà đi hôi này, dạy dỗ nó không phải càng đơn giản hơn sao?
Hoàng Quảng Linh lăn qua lộn lại cả một đêm, trời vừa sáng liền gấp không chờ nổi đi đến rừng trúc chờ, cuối cùng cũng đợi được người đến. Lúc thấy rõ ràng Lý Tam Nha đang ôm một quyển sổ nhật ký quen mắt, ngoài bìa còn viết tên cô ta, thế này bảo sao cô ta không hưng phấn cho được?
Hoàng Quảng Linh chủ động moi ra từ trong túi một tờ tiền màu vàng, hai tờ tiền màu xanh lục, vẫy vẫy tay dụ dỗ:
“Tam Nha, chị còn chưa ăn sáng nữa, chúng ta tiền trao cháo múc luôn đi?”
Mắt Lý Tam Nha đảo quanh bốn phía, lúc quay đầu lại thì thấy Hoàng Quảng Linh đã âm thầm tiến sát lại gần mình, nó vội vàng lui ra sau, mặt tối sầm, ra vẻ hung ác: “Bảo chị không được tới gần chị không nghe thấy à? Gần nữa là tôi đi về đấy!”
Hoàng Quảng Linh thấy con nhóc này cẩn thận như vậy, trong lòng càng chắc chắn nó không lừa mình.
“Được được. Nhưng không tới gần thì chị đưa tiền kiểu gì?”
Lý Tam Nha liền chỉ chỉ vào bãi đất trống cách đó không xa, “Chị để tiền ở chỗ kia trước, sau đó tôi ném quyển nhật ký qua bên kia, đôi ta ai lấy đồ của người ấy, nước sông không phạm nước giếng!”
Trong lòng Hoàng Quảng Linh thầm mắng Lý Tam Nha còn nhỏ đã khôn lỏi thế này, nhưng mặt ngoài vẫn phải cười tươi đồng ý.
5 mao để vào vị trí chỉ định, sổ nhật ký cũng bị ném ra ngoài, ánh mắt Hoàng Quảng Linh vẫn luôn dõi theo đường bay, nhưng nhật ký còn chưa rơi xuống đất, Lý Tam Nha đã nhanh nhẹn như một con thỏ chạy vụt lên trên, nhặt tiền rồi trốn đi trong tích tắc.
Hoàng Quảng Linh bỗng có dự cảm không lành, cô ta vội vàng nhặt nhật ký lên, khi mở ra thì thấy bên trong là quyển vở đã viết hết, chỉ có trang đầu tiên là trang giấy mới tinh, cùng mười một chữ như rồng bay phượng múa: Cha tặng quà sinh nhật sớm cho con nè! Thích không?
Phía sau bụi cỏ ngoài rừng trúc, Lý Thanh Lê đang ôm cánh tay ngủ gà ngủ gật thì bị một tiếng hét như xé ruột xé gan đánh thức: LÝ THANH LÊ!!!
Cô bình tĩnh ngoáy ngoáy lỗ tai, thổi thổi tay sau đó nhếch mép cười, má lúm đồng tiền cũng không che lấp được vẻ gian tà.
Cô nhảy từ trên cây xuống, ngâm nga mấy câu hát xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước thì lại thấy một bóng người, nhìn kĩ mới nhận ra đó là Phó Bạch.
Chỉ thấy Phó Bạch ngồi dựa lưng vào một thân cây, một chân cong một chân duỗi, trên đùi là quyển sách cũ đang mở, nghe có tiếng bước chân tới gần vẫn không thèm ngước mắt lên nhìn.
Lý Thanh Lê nhìn anh, lại nhìn rừng trúc, hỏi: “Anh tới từ lúc nào?”
Con ngươi đen láy của Phó Bạch không xê dịch mà nhìn thẳng vào mắt cô, khoé môi cong lên thản nhiên trả lời: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì… tôi đến trước hai cô cháu cô nửa tiếng.”
Mắt Lý Thanh Lê trợn tròn, “Vậy là chuyện tôi nói với Tam Nha, anh đều nghe thấy hết rồi à?”
Phó Bạch áy náy mỉm cười, “Thấy hai người nói chuyện hăng say quá, tôi cũng ngại quấy rầy. Đúng rồi, lần trước quên nói cho cô biết, ngày Tô Nhân xảy ra chuyện tôi không lên huyện, lúc cô nói chuyện cùng Lưu Ngọc Hân đúng lúc tôi đang ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe được vài câu…”
Lý Thanh Lê lui ra sau, trong mắt ngoài cảnh giác còn có hung dữ:
“Anh nói chuyện này với tôi là có ý gì? Tôi nói cho anh biết, tôi có tận 5 anh trai ruột, 10 đứa cháu trai cháu gái, anh họ có tới 20 người, anh em nhà bà con họ hàng 20 người, cháu họ 4-50 đứa, cộng lại cũng phải hơn 100 người, trước khi anh nói chuyện phải cân nhắc cho kĩ nha!”
Phó Bạch giống như không nhận ra sự uy h**p trong lời nói của cô, ung dung nói: “Không phải cô nói, nhiều bạn nhiều đường sao…”
Dừng lại một lát, anh hỏi ngược lại:
“Tôi chỉ là cảm thấy giữa bạn bè với nhau nên thẳng thắn thành khẩn, chẳng lẽ lần trước cô nói làm bạn chỉ là nói khách sáo, trên thực tế thì…”
Lý Thanh Lê vội ngăn anh nói tiếp, nhờ kế thừa gen ưu tú biến đổi sắc mặt của mẹ, mặt cô giây trước vẫn còn là hung thần ác sát, giây sau lập tức đổi thành mưa thuận gió hoà, thân thiết giải thích:
“Không hề khách sáo chút nào luôn! Chúng ta chính là bạn bè! Được làm bạn với một thanh niên trí thức ưu tú như anh chính là vinh hạnh của tôi.”
Phó Bạch không biết nghĩ đến chuyện gì mà cười khẽ ra tiếng.
Bỗng lúc này từ ký túc xá thanh niên trí thức truyền ra tiếng khắc khẩu, Lý Thanh Lê dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy giọng Lưu Ngọc Hân thanh thì lập tức chạy vào trong.
“… Chuyện đến nước này rồi mà anh còn muốn tôi tiến cử anh đi học đại học Công Nông Binh? Lương Lỗi, anh không biết xấu hổ là gì à?”
Lý Thanh Lê bước qua cổng ký túc xá, chỉ thấy Lưu Ngọc Hân cùng Lương Lỗi đang giằng co trong nhà bếp, Lưu Ngọc Hân nước mắt lưng tròng mặc kệ kính mắt đang đeo bị xô lệch.
Lương Lỗi thấy trong sân một đống người tụ tập hóng chuyện liền làm ra vẻ rất bất đắc dĩ:
“Ngọc Hân, nhà em xảy ra chuyện, em không vui anh có thể hiểu được, nhưng em cũng không thể nói hươu nói vượn chứ, anh chỉ muốn mượn em quyển sách thôi, sao lại lôi cả chuyện đại học Công Nông Binh vào rồi?”
Hắn xua xua tay muốn bỏ đi: “Thôi, anh là đàn ông không so đo với em.”
Lý Thanh Lê xông lên hung hăng huých vào cánh tay Lương Lỗi, kéo tay Lưu Ngọc Hân cười hì hì:
“Sao cô giáo Lưu lại không vui nhỉ? Cô giáo Lưu, tôi nghe anh họ tôi nói, trên huyện đã chính thức chốt danh sách đi học Đại học Công Nông Binh rồi, trong đó có tên cô đó nha! Cô chỉ cần kiểm tra sức khoẻ thêm một lần nữa, điền bảng biểu chính thức, không bao lâu nữa là có thể đi báo danh rồi! Trên đời này làm gì còn chuyện nào đáng mừng hơn chuyện này nữa?”
Lời này lập tức khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Đường Nhã tóc tai gọn gàng, mặc một chiếc áo liền váy màu đỏ, chân đi tất trắng cùng giày xăng đan ôm cánh tay dựa lưng vào tường, nhìn Lưu Ngọc Hân rồi lại nhìn Lương Lỗi, trong mắt tràn ngập hứng thú.
Vương Tĩnh Vân là người đầu tiên tiến lên kéo tay Lưu Ngọc Hân, kích động hỏi: “Thật không Ngọc Hân? Chúc mừng nhé!”
Lưu Ngọc Hân muốn cười lại cười không nổi, Lý Thanh Lê liền giúp cô ấy trả lời: “Đương nhiên là thật rồi, thật ra chuyện của anh trai cô ấy chỉ là hiểu lầm, việc vào đại học tất nhiên là không thay đổi.”
Vương Tĩnh Vân vui mừng ôm Lưu Ngọc Hân nhảy nhảy, “Thật tốt quá Ngọc Hân! Chúc mừng cô!”
Lương Lỗi quay lưng về phía Lưu Ngọc Hân, đứng im bất động như bị sét đánh, ánh mắt tan rã, sắc mặt xanh trắng đan xen, khó coi đến cực điểm.
Lý Thanh Lê nhìn bóng lưng hắn, không quên châm chọc: “Cho nên mới nói, của mình thì chắc chắn sẽ thuộc về mình, có dù dùng trăm phương ngàn kế cũng không chiếm được đâu!”
Lương Lỗi siết chặt tay, xoay người lại, ánh mắt như là muốn ăn thịt người, “Lưu Ngọc Hân, tất cả những chuyện này đều là do cô lừa tôi đúng không?!”
Lưu Ngọc Hân phản ứng chậm nửa nhịp, mặt càng thêm buồn bã, cô ấy trào phúng, “Là tôi lừa anh hay anh lừa tôi?? So với những hành động của anh, chuyện này có tính là gì?”
Mắt Lương Lỗi bỗng dưng trợn to, mặt tái mét như đang nghĩ đến chuyện gì đó, tuy nhiên hắn vẫn cố phản bác: “Anh không biết em đang nói cái gì nữa.”
Lưu Ngọc Hân đang định nói thì Tô Nhân đầu quấn lấy băng vải, sắc mặt tái nhợt cũng đi ra, đứng ở cửa bếp nhìn mọi người với ánh mắt kỳ dị, Lưu Ngọc Hân cong môi cười khẽ:
“Anh không biết thật à, có cần tôi nói thẳng ra trước mặt mọi người không?”
Ánh mắt Lưu Ngọc Hân quá có tính ám chỉ, Lương Lỗi không khỏi quay đầu lại nhìn, một cái liếc này vừa vặn mắt đối mắt với Tô Nhân, cảm giác tức giận nghẹn ở ngực đột nhiên tiêu tán, cuối cùng hắn một chữ cũng không dám nói, chật vật đi xuyên qua đám người rời khỏi đại viện.
Lý Thanh Lê nhìn bóng dáng kia, nghiêm túc đánh giá: “Xem cái dáng vẻ hoảng sợ chạy trốn của hắn kìa, giống như chó vậy!”
Những người khác không biết ngọn nguồn, dù Lý Thanh Lê mắng khó nghe cũng không có phản ứng gì, chỉ có Phó Bạch ôm cánh tay đứng ở bên cạnh cong khóe miệng cười thầm.
Lưu Ngọc Hân nhìn chằm chằm vào cửa đại viện thanh niên trí thức mà ngẩn ngơ, không ngoài dự liệu mà rơi nước mắt.
Lý Thanh Lê tức giận mắng: “Vì một tên chó má mà rớt nước mắt, đúng là lãng phí!”
Vương Tĩnh Vân nhìn Lưu Ngọc Hân rồi lại nhìn Lý Thanh Lê, không hiểu ra sao, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngày vui thế này sao lại khóc?”
Mọi người giải tán, Tô Nhân tiến lên vài bước, khuôn mặt cô gái này vốn đã hơi gầy, hiện tại cơ thể vì bệnh tật mà càng thêm mảnh mai, giọng nói cũng rất dịu dàng:
“Ngọc Hân, giữa cô và anh Lương rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Lưu Ngọc Hân quay mặt đi, “Tiểu Nhân, tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa.”
Tô Nhân bi thương, “Tôi còn tưởng chúng ta thân như chị em, không giấu nhau chuyện gì cơ.”
Lưu Ngọc Hân có chút không đành lòng, “Tiểu Nhân… Tóm lại Lương Lỗi không phải thứ gì tốt đẹp, đừng để hắn lừa!”
Trong lúc Tô Nhân nói chuyện, Lý Thanh Lê cũng dùng mắt đánh giá cô ta.
Nữ chính này cánh tay nhỏ gầy, cằm nhọn đến mức có thể xiên chết người, đặc biệt ‘vòng eo thon thả một tay là có thể ôm được hết’ được nhắc đi nhắc lại trong tiểu thuyết, ôm một cái không phải chỉ sờ thấy toàn xương hay sao? Mảnh mai như vậy, rốt cuộc anh trai cô thích cô ta ở điểm gì nào?
Đương nhiên, nói thế nào thì người ta cũng là nữ chính, dù tứ chi hơi gầy, hừm, nhưng cũng có ngực cong mông vểnh, cũng quyến rũ đấy!
Tô Nhân chú ý tới ánh mắt của Lý Thanh Lê, liếc xéo một cái rồi cảnh cáo:
“Dạy dỗ Tam Nha nhà cô cho tốt!”
Nói xong cô ta liền kéo Lưu Ngọc Hân về ký túc xá, “Ngọc Hân, chị Tĩnh Vân, chúng ta về phòng nói chuyện đi.”
Lý Thanh Lê bị tẩy chay công khai: Hừ! Xấu tính chưa kìa!
Người ta đã tỏ vẻ không thích mình như vậy, Lý Thanh Lê cũng sẽ không mặt dày mà bám lấy, huống chi đối phương còn là thiên địch của cô, nữ chính này cô thật sự rất không có hứng thú.
Lý Thanh Lê khó chịu ra về, kết quả oan gia ngõ hẹp, vừa ra sân đã gặp ngay Hoàng Quảng Linh.
Tâm trạng Hoàng Quảng Linh vốn đã không tốt, thấy Lý Thanh Lê thì càng như muốn ăn tươi nuốt sống, lúc đi ngang qua cô còn nghe được tiếng cô ta cười lạnh.
Lý Thanh Lê chẳng thèm để ý, có cô ở giữa làm khó dễ, Hoàng Quảng Linh đã mất tư cách làm giáo viên của đại đội, cho nên cô quyết định, ân oán giữa hai người coi như xí xóa, nếu lần này Hoàng Quảng Linh không dụ dỗ Tam Nha trộm sổ nhật ký, chuyện bị nhục nhã trong rừng trúc sẽ không xảy ra.
Nói tóm lại, tất cả đều là do cô ta tự mình chuốc lấy, bị vậy là xứng đáng!
Trên đường về nhà, Lý Thanh Lê lại cân nhắc về nội dung quyển tiểu thuyết, Tô Nhân ngã vỡ đầu rồi, ngày anh năm xuất ngũ về quê còn xa sao?
Một khi anh về nhà, cốt truyện «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70» sẽ chính thức bắt đầu, do có ký ức đời trước, chắc chắn Tô Nhân sẽ có định kiến với các thành viên trong gia đình cô. Nếu gai người họ đến với nhau, gia đình cô có tan vỡ không?
Đáp án là rất có khả năng, uy lực của chiêu thổi gió bên gối không phải là nhỏ, trong tiểu thuyết Tô Nhân nói gì anh trai cô nghe đó, cô ta bảo nhảy hồ anh liền nhảy hồ, bảo anh giết người anh không dám không nghe.
Đây không còn là vì yêu cứ đâm đầu nữa rồi, cô nghi não anh trai mình bị đã người ta trộm mất.
Tuy quan hệ giữa cô và người nhà, trừ cha mẹ, không quá gần gũi, nhưng người nhà chính là người nhà, máu mủ tình thâm, cô đương nhiên không thể trơ mắt nhìn gia đình mình chia năm xẻ bảy, cũng không thể nhìn bốn anh trai rơi vào kết cục thê thảm!
Lại nói gia huấn Lý gia là gì? Chính là đối nội có thể có tâm tư, nhưng đối ngoại tuyệt đối phải đoàn kết, lúc không có chuyện gì mọi người đánh nhau ầm ĩ cũng được, nhưng nếu thật gặp chuyện, nhất định phải đứng cùng một chiến tuyến.
Cho dù sau này cô lấy chồng, cô cũng phải nhờ cậy vào cha mẹ và các anh trai chống lưng, nếu họ đều thê thảm thì lấy ai lo lắng cho cô?
Cho nên nói đến cùng, cô đương nhiên là hy vọng năm anh trai có thể sống chung hòa hợp, ngàn vạn lần đừng như những gì tiểu thuyết viết, anh em biến thành kẻ thù, không ai muốn đối phương sống tốt.
Nhìn nhận theo một hướng khác, nếu gia đình cô có thể sửa được cái bản tính cực phẩm kia, vậy mấu chốt còn lại không phải ở chỗ Tô Nhân sao? Nếu Tô Nhân không gả cho anh trai cô, không có người đổ thêm dầu vào lửa, gia đình cô sẽ không chia năm xẻ bảy, đúng không?
Tô Nhân có ký ức đời trước nên mới có thành kiến, nhưng đối với người nhà cô mà nói, tương lai là tương lai, chuyện trong tương lai căn bản chưa xảy ra, gia đình cô cũng chưa làm chuyện gì tổn thương đến anh năm, vậy thì cô ta dựa vào đâu mà lên mặt phán xét?
Tuy biết rằng nội dung tiểu thuyết là thật, cô cũng tận lực khuyên nhủ bản thân: Tô Nhân là nữ chính, không thể chọc, về sau nhất định phải tránh cô ta và anh năm thật xa, đừng trêu chọc bọn họ, nhưng càng gặp Tô Nhân cô càng không vừa mắt.
Theo cốt truyện, đời trước Tô Nhân yêu người khác nên cự tuyệt Lý Thành Dương theo đuổi, sau này trải qua đủ chuyện trắc trở bị phản bội, cuối cùng người nguyện ý đưa tay giúp đỡ cô ta chỉ có Lý Thành Dương, cho nên sống lại một đời, cô ta mới quyết định sinh sống thật hạnh phúc với anh ấy.
Lý Thanh Lê: ???
Gì vậy má, anh trai tôi giúp cô nửa đời người còn chưa đủ, còn phải hy sinh hạnh phúc cả đời mình cô mới vừa lòng sao? Cô muốn cùng anh trai tôi sống hạnh phúc, thế cô đã hỏi anh ấy – người không có ký ức đời trước chưa, anh ấy có đồng ý không?
Sau khi trọng sinh, Tô Nhân quyết định ở bên Lý Thành Dương là vì cô ta yêu anh ấy sao?
Không phải! Cô ta chỉ muốn tìm một người yêu mình, để hưởng thụ cái cảm giác được nuông chiều mà thôi, nói đến cùng người cô ta yêu chỉ có bản thân! Còn anh trai cô chỉ là công cụ hình người để cô ta được thoả mãn sống hạnh phúc!
Tô Nhân mang theo ý đồ cố ý tiếp cận, tình cảm ngay từ đầu đã không đơn thuần, liệu có xứng với anh ấy không?
Lý Thanh Lê càng nghĩ càng căm phẫn, chỉ là, người ta dù sao cũng là nữ chính, nếu đắc tội, nhẹ thì bỏ mạng, nặng thì yêu cô ta luôn, cứu mạng!
Cho nên chuyện của Tô Nhân và anh năm, cô có nên quản không đây?
Vấn đề này Lý Thanh Lê về đến nhà vẫn chưa nghĩ ra đáp án, vậy thì thôi không nghĩ nữa, dù sao anh năm cũng chưa trở về, Tô Nhân lợi hại đến mấy cũng không gây ra được sóng gió gì.
Lúc Lý Thanh Lê về nhà, Tam Nha đã đi học, cô về phòng thì thấy ba tờ tiền giấy để trên bàn, tổng cộng là một đồng.
Cô khá vừa lòng.
Một là vừa lòng thái độ của Tam Nha, rất biết điều, chủ động nộp toàn bộ tiền lên trên, vậy thì cô không thể phạt nặng nó được rồi.
Hai là vừa lòng Lý Nhị Bảo, gần đây ngoan ngoãn hơn hẳn, phải biết rằng trước kia đồ ăn vặt cất trong ngăn tủ của cô không hiểu sao luôn bị hao hụt, thế mà ba tờ tiền lần này vẫn còn nguyên vẹn.
Mùa hè mặt trời lên sớm, tuy buổi sáng đã xảy ra rất nhiều chuyện đặc sắc, nhưng thời gian thật ra vẫn còn khá nhiều.
Lý Thanh Lê cầm tiền đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn một mình Lý nhị tẩu đang ngồi dưới hiên nhà bếp giặt đồ, cô vươn người, nói:
“Chị dâu, sau bữa cơm sáng em cùng mẹ và anh ba lên huyện thành thăm bác trai, chị muốn mua vải may quần áo cho Nhị Nha còn gì, đưa tiền và phiếu đây em mua giúp cho, dù sao em cũng muốn đi dạo Cung Tiêu Xã.”
Tốc độ giặt quần áo của Lý nhị tẩu dần chậm lại, mặt lộ vẻ khó xử:
“Xui quá, Chị Cam cần dùng phiếu vải gấp, chị cho người ta mượn mất rồi… Chỉ sợ phải chờ mấy ngày nữa mới trả.”
Lý Thanh Lê như chim ưng nhìn thấy con mồi, dáng vẻ lười nhác nháy mắt trở nên sắc bén, lời này nếu là trước đây thì cô còn tin, bởi vì cô đã từng cho rằng chị dâu hai là người thành thật nhất nhà, giờ thì sao, ai ngu mới tin chị ta!
Cô cười tủm tỉm:
“Chị dâu, chị đưa thêm tiền cho em là được, em có cách giúp chị lấy được phiếu vải! Đều là người một nhà, chị cũng không cần quá biết ơn em đâu.”
Nụ cười trên mặt Lý nhị tẩu tắt ngấm.
Đáng tiếc Lý Thanh Lê không nghe được tiếng chửi rủa trong lòng Lý nhị tẩu, vẫn cười thúc giục:
“Trông chị vui mừng chưa kìa, không ngờ đến phải không? Đừng đứng ngây người nữa, chị về phòng lấy tiền đi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó nha!”
Lý nhị tẩu: Tôi vui mừng cái quần què! Không thích còn phải giả vờ cảm động, tức chết!
Lý nhị tẩu lề mề trong phòng một lúc lâu mới mang tiền ra, còn chưa cầm nóng tay đã bị Lý Thanh Lê rút mất.
Đếm xong cô nói: “Chị dâu, chút tiền này sao đủ mua vải dệt? Phải thêm nữa, ít nhất là gấp đôi chỗ này.”
Lý nhị tẩu ôm ngực, lông mày cũng bị doạ suýt bay mất:
“Còn phải thêm gấp đôi á? Vải gì mà đắt thế! Nhị Nha… mỗi ngày đều làm việc va chỗ này đập chỗ kia, mặc quần áo tốt cũng rách thôi, chị thấy quần áo mặc được là tốt rồi, không cần phải chú trọng đến vậy đâu.”
Lý Thanh Lê đã sớm chờ cơ hội lần này, trên mặt cười càng tươi, “Chị dâu, xem chị nói gì kìa, Nhị Nha cũng 14 tuổi rồi, thời cổ đại là lấy chồng được rồi đấy, may cho con bé một bộ quần áo đẹp không phải là chuyện nên làm sao. Mà chị nhìn bộ quần áo Nhị Nha mặc hàng ngày đi, áo trên khom lưng một cái là lộ eo lộ rốn, bên dưới là quần dài mà lại cao đến tận đầu gối, mụn vá còn nhiều hơn cả tổ ong, mặc bộ này ra đường lỡ người ta nói cha mẹ nó không yêu thương con cái thì sao, lời này đến em còn nghe không nổi! Cũng chỉ có chị dâu là nhìn quen mới không đau lòng thôi.”
Lý Thanh Lê không hề nói dối, cô thật sự nhìn không nổi, chỉ lo động tác của Nhị Nha quá mạnh làm bộ quần áo kia lìa đời. Đương nhiên cũng có thể sửa quần áo cũ của cô cho Nhị Nha mặc, nhưng Nhị Nha vẫn còn cha mẹ mà, loại chuyện này đương nhiên là phải để cha mẹ nó làm trước, sau đó mới đến phiên những người khác, chứ không nó cần cha mẹ làm gì?
Lý nhị tẩu cứng họng, mặt lúc đỏ lúc trắng, da mặt không dày bằng người ta, mồm mép cũng nói không lại người ta, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ về phòng lấy thêm tiền.
Bà Điêu cùng Lý lão tam gánh gạo từ đại đội trở về nhà, thấy bầu không khí trong nhà khác thường, bà nhìn xung quanh một vòng, sau đó sai Lý nhị tẩu:
“Vợ thằng hai, con ra sau vườn hái thêm ít rau dưa đi, nhớ là phải hái mấy cây đẹp đẹp đấy, chỗ rau này mẹ định đưa cho nhà bác cả ăn. Còn nữa, đậu que già thì hái nhiều một chút, ông ấy con thích ăn cơm với đậu ngâm lắm.”
Lý nhị tẩu muốn khóc nhưng không thể, đành buông cái chổi xuống, vác giỏ rau đi ra ngoài, Lý lão tam cũng đi cất gạo, bà Điêu lúc này mới cầm quạt hương bồ không nặng không nhẹ đập vào lưng Lý Thanh Lê.
“Con giỏi nhỉ, khi không đi chọc đứa sao chổi kia làm gì, nhìn cái mặt nhăn nhó của nó kìa, mẹ nhìn thôi cũng thấy xui xẻo cả ngày, huyện thành cũng không muốn đi nữa!”
Lý Thanh Lê nhận quạt quạt cho bà, cười hì hì: “Mẹ, tại con không ưa cái dáng vẻ nói không giữ lời của chị ta đấy chứ, bao nhiêu lần nói là may quần áo mới cho Nhị Nha, nói thì dễ nghe lắm, lúc làm thật thì lại nói cho người khác mượn phiếu vải rồi, anh hai mặc kệ chị ta, con thì còn lâu!”
Bà Điêu thở dài, “Cha mẹ già rồi, sau này con còn phải dựa vào mấy anh trai, con đắc tội với các chị dâu như thế, về sau mấy đứa nó thổi gió bên gối con biết phải làm sao?”
Lý Thanh Lê cười khoe khoang, “Về sau ai dựa ai còn chưa biết đâu!”
Bà Điêu cũng cười, “Mẹ thấy con gái mẹ không có gì hơn người, chỉ có tự tin là đặc biệt nhiều, rất có phong thái của mẹ năm đó!”
Lý Thanh Lê: “…Mẹ đang khen con hay là mắng con vậy?”
Mẹ con hai người nói chuyện một lúc, Lý nhị tẩu đã hái rau trở lại, Lý lão tam dọn ra cái hai sọt, một cái đựng mười mấy cân gạo mới, một cái khác đựng rau dưa. Bà Điêu về phòng lấy ra mười ba quả trứng gà, cẩn thận để vào sọt gạo, số trứng gà này đều là trứng mới đẻ, trời nóng để cũng không được bao lâu.
Bà nghĩ nghĩ, lại sai con trai vào chuồng gà, trừ con gà trống, tất cả những con gà khác đều bị mang ra tra xét, cuối cùng trong mười mấy con gà, bà chọn ra một con đẻ trứng kém nhất, dùng rơm buộc chặt chân rồi cũng ném vào sọt.
Lý Thanh Lê, Lý lão tam, Lý nhị tẩu vừa khiếp sợ vừa khó hiểu, như thể người trước mặt không phải là mẹ già vắt cổ chày ra nước.
Mặt bà Điêu tối sầm, “Nhìn cái gì, hôm nay là sinh nhật bác mấy đứa, đưa ông ấy một con gà mái già tẩm bổ không được à? Mẹ các con cũng đâu phải là loại người keo kiệt!”
Mọi người: Đây còn là mẹ tôi, người xem gà như con trai ruột, xem con trai ruột như gà sao?
Đồ đạc chuẩn bị thỏa đáng, Lý lão tam khiêng đòn gánh, Lý Thanh Lê kéo bà Điêu, ba người đội mũ rơm xuất phát.
Từ đội sản xuất đến huyện thành cũng không gần, ba người đi hơn một tiếng mới đến công xã, may mắn vừa tới công xã không bao lâu thì gặp được một chiếc xe buýt, tuy bà Điêu hơi tiết kiệm nhưng không phải là người có phúc không biết hưởng, hào phóng bỏ tiền mua vé xe.
Hiện tại đi ra ngoài cần giấy chứng minh, thuê nhà khách cần giấy chứng minh, đi đâu làm gì đều phải có giấy chứng minh, ra ngoài một chuyến rất phiền toái, mà bà Điêu lại có tuổi cho nên mấy năm nay rất ít khi đi đâu, lần lên huyện thành gần đây nhất cũng là từ 3-4 năm trước.
Còn Lý Thanh Lê thì là lười ra ngoài, dù sao mỗi lần mua quần áo đồ ăn vặt đều có anh ba giúp, ở phương diện giao hàng hóa anh vẫn rất đáng tin cậy, lần này cô ra ngoài là vì có chuyện.
Hai mẹ con hai đều lâu rồi không tới huyện thành, nhìn khung cảnh thay đổi thì mở to mắt, chỉ sợ sợ bỏ lỡ cái gì.
Huyện thành mấy năm nay đúng là phát triển rất khá, cầu nối liền nam bắc, đường nhựa, cửa hàng bách hóa, bệnh viện, rạp chiếu phim, bưu cục, nhà khách, tiệm chụp ảnh, cửa hàng, tiệm cắt tóc… Cái gì cần có đều có.
Tuy nhiên nhà bác cả Điêu không nằm ở nơi phồn hoa nhất huyện thành, mà là ở ký túc xá công nhân viên chức phía sau con phố cũ.
Bác cả Điêu nguyên danh Điêu Nghi Xuân, lớn hơn bà Điêu mười mấy tuổi, vốn cũng là nông dân kiếm ăn dưới ruộng, nhưng con trai ông biết cố gắng, dựa vào chính mình mà xin được vào nhà máy phân hóa học của huyện, gần đây còn đưa cả nhà già trẻ vào xưởng, tuy chỉ là làm việc tạm thời nhưng đây cũng được coi là thay hình đổi dạng, thay đổi vận mệnh!
Nói ra có ai mà không hâm mộ đỏ mắt, nước mắt không biết cố gắng chảy ra từ khóe miệng cơ chứ?
Ba mẹ con đội mặt trời chói chang đi gần 50 phút mới tới đích – tầng 2 ký túc xá công nhân viên chức nhà máy phân hóa học.
Bà Điêu hoan hỉ gõ cửa nhà anh trai, sau khi thấy rõ người mở cửa, mặt bà lộ rõ vẻ suy sụp, Lý Thanh Lê thò đầu vào nhìn một cái, tâm trạng cũng trở nên không vui, ngay cả gương mặt tuấn tú của Lý lão tam cũng hiện ra vẻ đau xót.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Tử nhăn mày, phát hiện mọi chuyện không đơn giản!