Site icon TruyenVnFull

Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm - Chương 37

Edit: Sweetie

 

Một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt tương tự bà Điêu ra mở cửa, tầm mắt lần lượt xẹt qua Lý Thanh Lê và Lý lão tam, sau đó lui vài bước, “Đều vào đi, nhìn hai đứa nhỏ này ngây người ra kìa, không biết gọi bác à?”

 

Lý lão tam nháy mắt mỉm cười, “Hóa ra là bác ạ, hơn nửa năm không gặp trông bác ngày càng có tinh thần, mới mở cửa cháu còn không nhận ra luôn đó ạ.”

 

Bác tư Điêu cười nhăn mặt nhăn mày, “Thành Cát dẻo miệng quá, phụ nữ thích kiểu như cháu lắm đấy, chỉ tiếc là mắt tìm vợ thì hơi kém.”

 

Mặt Lý lão tam vốn bị nắng phơi hồng nháy mắt đen thành than.

 

Lý Thanh Lê và mẹ ăn ý liếc nhau, thấy chưa, đã nói hôm nay xui xẻo rồi mà!

 

Tuy nhiên bà Điêu dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, lên tinh thần bước vào nhà nhanh như bay, giống như người vừa rồi bị mặt trời phơi uể oải căn bản không phải mình.

 

“Anh cả, hôm nay em đưa thằng ba và Tiểu Lục tới thăm anh này!”

 

Bác cả Điêu tóc muối tiêu, nước da ngăm đen, thịt trên mặt giống như vỏ quýt phơi khô từ trên ghế chạy nhanh ra đón, “Nghi Tú đấy à, sao em cũng tới? Hôm nay tới để mệt chết hả! Thật là, cũng sắp 60 tuổi rồi, tưởng mình còn trẻ lắm hay sao?”

 

Bác tư Điêu cười ha ha xen vào giữa hai người, nửa đùa nửa thật: “Anh cả từ nhỏ đã thương Nghi Tú nhất, em với Thư Đào cũng từ xa đến thăm anh, sao không thấy anh cũng đau lòng cho hai mẹ con em nhỉ?”

 

Bác cả Điêu còn chưa nói câu nào, bà Điêu đã ôm cánh tay liếc mắt:

 

“Chị tư, người không biết còn tưởng chị sống càng lâu càng trẻ ra đấy, có phải mười mấy tuổi đâu mà so đo chuyện này?”

 

“Em vẫn giống y như lúc nhỏ, chị nói đùa hai câu thôi mà em cứ một hai phải coi là thật, chịu em luôn đấy.”

 

“Tính em vốn thẳng, một là một, hai là hai, đâu giống như chị tư, chết có thể nói thành sống, sống có thể nói thành chết. Ngày nào đó chị có ra đi thì cái miệng chị vẫn có thể lưu truyền trăm năm.”

 

 

Bác cả Điêu bị kẹp ở giữa hai người, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, mỗi người một câu làm cho ông thấy cực kỳ sợ hãi, cảnh tượng bốn năm chục năm trước phải chứng kiến hai chị em cãi nhau hàng ngày bỗng ùa về.

 

Diện tích ý túc xá công nhân viên chức vốn không lớn, ba anh em bà Điêu chiếm gần hết chỗ trống, Lý lão tam phải cố gắng lắm mới nhét được đồ vào nhà.

 

Khoảnh khắc Lý Thanh Lê nhìn thấy bác tư Điêu là cô biết ngay sẽ có chuyện xảy ra, không đúng, hôm nay hẳn là còn rất nhiều chuyện cho nên cô liền từ bỏ giãy giụa, dựa vào ưu thế hình thể của bản thân mà chen qua đám người, cuối cùng cũng ngồi được xuống ghế, quen tay rót cho mình một ly nước sôi để nguội.

 

Đang chuẩn bị uống thì con gái bác tư – Chu Thư Đào đột nhiên che miệng kêu lên:

 

“Tiểu Lục, mới hơn nửa năm không gặp mà sao em gầy đi nhiều thế, nhìn em xem, cằm thì nhọn hoắt, mặt cũng hốc hác, là dạo này không ăn được hay là làm sao?”

 

Lý Thanh Lê từ tốn uống nước, sau đó mới lười biếng liếc cô ta một cái:

 

“Không làm sao cả, xuống ruộng làm công thôi mà.”

 

Chu Thư Đào lại lần nữa che miệng kêu lên, chỉ là giọng cũng to dần:

 

“Cái gì? Em còn phải xuống ruộng làm công á? Sao có thể như vậy được, để mấy người anh họ làm là được rồi mà, nhà thì đông người, sao cứ phải bắt một cô gái như em đi làm công làm gì cơ chứ? Nhìn em vất vả tụt cả cân rồi đây này…”

 

Lý Thanh Lê: “Không quan trọng, có thể nhìn ra trẻ hơn chị là được, dù sao thì cũng cần biết thứ tự lớn nhỏ mà.”

 

Chu Thư Đào cắn răng, nhìn Lý Thanh Lê băn khoăn: “Nhìn đi, da cũng bị phơi khô đen rồi.”

 

Lý Thanh Lê: “Không sao, dù thế nào cũng trắng trẻo xinh gái hơn những người khác.”

 

Chu Thư Đào đen hơn Lý Thanh Lê lập tức tức thành con cá nóc, cô ta vẫn không từ bỏ mà tiếp tục tỉ mỉ đánh giá, đến một sợi tóc cũng không buông tha, rất nhanh mắt cô ta đã sáng lên, “Tiểu Lục, bộ váy này của em giặt đến trắng bệch rồi mà vẫn còn mặc à?”

 

Cô ta ưỡn ngực kéo kéo váy hoa nhí trên người, cực kì đắc ý: “Con gái trên huyện hay mặc váy kiểu này cơ.”

 

Lý Thanh Lê hất bím tóc tết vừa dày vừa bóng mượt ra sau, cũng ra vẻ cao quý lãnh diễm: “Chỉ cần là người xinh đẹp, có trùm bao tải vẫn đẹp. Nhưng nếu ngoại hình xấu xí lại còn thích đua đòi, mặc mấy cái váy hoa thắm liễu xanh thì thật đúng là… đau cả mắt.”

 

Chu Thư Đào: “… Mày!”

 

Lý Thanh Lê ra vẻ kinh ngạc che miệng: “Sao chị có vẻ giận thế, chẳng lẽ là… chị cho rằng em đang đá xéo chị?”

 

Chu Thư Đào: “…” Tức quáaaaa!

 

Lý Thanh Lê VS Chu Thư Đào hiệp thứ nhất: Lý Thanh Lê thắng!

 

Bác tư của Lý Thanh Lê – Điêu Nghi Đông trời sinh đối nghịch với mẹ cô, hai chị em như thể đời trước đào phần mộ tổ tiên của nhau, mỗi lần gặp mặt đều phải đấu mấy chục hiệp, không đấu là ăn không ngon ngủ không yên.

 

Tính hiếu thắng của hai người lại di truyền một cách hoàn mỹ cho hai cô con gái, do đó Lý Thanh Lê và Chu Thư Đào từ nhỏ đã không ưa nhau, trước 1 tuổi hai đứa nhỏ nằm sấp moi răng chọc mũi nhau, 2 tuổi động thủ cướp đồ ăn của đối phương, 3 tuổi tình cảm mãnh liệt cãi mắng nhau cả ngày, 4 tuổi suýt chút nữa kéo đối phương trọc tóc, 10 tuổi một đứa sửa tên, đứa còn lại cũng không cam lòng yếu thế…

 

Tóm lại, hai nhà không ai nhường ai, ghét nhau như chó với mèo.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ con Chu Thư Đào, Lý Thanh Lê thầm nghĩ, cực phẩm là do trời sinh sao? Nếu gia đình mọi người cũng có thân thích khắc nghiệt, gặp mặt là trào phúng, gây chuyện đua đòi như vậy, có muốn thân thiện cũng không thân thiện nổi! Nhà bác tư và nhà cô quả thực chính là chất xúc tác cực phẩm mà!

 

Bên kia bà Điêu và chị gái đang chiến đấu bất phân thắng bại, bác tư Điêu phát hiện con gái nhà mình uất ức dẩu môi thì lập tức đổ thêm dầu vào lửa, giả bộ lơ đãng hỏi:

 

“Đúng rồi, Tiểu Lục nhà em đã có đối tượng chưa?”

 

Sắc mặt bà Điêu cũng thay đổi:

 

“Tiểu Lục nhà em mới 19 tuổi thôi, con bé xinh đẹp lại còn có học thức, muốn tìm người thì đơn giản, chỉ là em với ông già không lỡ gả con gái quá sớm.”

 

Lông mày bác tư lên như diều gặp gió xuân, nháy mắt bay lên tận trời, “Em nhầm rồi, em mà không sớm tìm đối tượng cho con bé thì những người tốt đều bị người khác chọn trước mất rồi, thừa lại chỉ toàn là dưa vẹo táo nứt thôi!”

 

“Như Thư Đào nhà chị đây này, lúc trước cũng nói không vội, hiện tại chỉ quen được một công nhân làm việc trong xưởng máy móc nông nghiệp trên huyện, nếu con bé nghe lời chị tìm đối tượng từ sớm, người ở cục nông nghiệp này kia thì thiếu gì! Đúng là hối hận chết đi được!”

 

Nói xong bà ta lại ra vẻ không để ý: “Nhưng mà người lần này cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận được, dù sao cũng là người trên huyện, lại còn được ăn lương thực hàng hoá, trên có bốn chị gái, chờ Thư Đào gả qua bên đó, mẹ cậu ta sẽ nhường vị trí quản gia cho Thư Đào, Thư Đào nhà chị đời này không cần sầu nữa rồi.”

 

Nói xong bà ta cầm tay bà Điêu, cực kì thân thiết nói tiếp: “Em cũng đừng có gấp, giống như lời em nói, Tiểu Lục đúng là trông rất có phúc khí, xinh đẹp lại còn có bằng cấp 3, công nhân nhà xưởng nào xứng với con bé? Theo chị thấy, nếu không phải là người có chức quan này kia thì đúng là…”

 

Tìm kiếm nửa ngày, rốt cuộc cũng nghĩ ra từ: “Ông trời không có mắt!”

 

Bà Điêu yên lặng nhìn con gái: Đột nhiên cảm thấy mông mình nóng nóng.

 

Lý Thanh Lê: Đó là bởi vì người ta đang đốt lửa nướng chúng ta đó mẹ!

 

Lại một phen đao quang kiếm ảnh, chị tới em lui.

 

Đây là chiến trường của bốn người phụ nữ, bác cả Điêu cùng Lý lão tam đều bị đẩy ra ngoài.

 

Lý lão tam nghe là thấy đau sọ, đành phải ra ngoài hành lang  cho dễ thở, một lát sau lại một người từ trong phòng đi ra.

 

“Anh ba, anh ra ngoài này làm gì vậy?” Lý Thanh Lê cười đi đến bên cạnh Lý lão tam.

 

“Anh ba, buổi chiều anh muốn đến bưu cục lấy tiền anh năm gửi đúng không, thuận tiện giúp em một việc nha.”

 

Lý lão tam dựa người vào tường, nghe xong buồn cười hỏi: “Em cũng đi chơi nhong nhong ngoài đường còn muốn anh giúp?”

 

“Chuyện này em không làm được, chỉ có thể nhờ anh ba làm thôi.” Lý Thanh Lê nói xong móc tiền từ trong túi ra, giải thích:

 

“Chị dâu muốn mua vải may quần áo cho Nhị Nha nhưng không có phiếu vải, làm phiền anh ba nha!”

 

Lý lão tam vốn không định cự tuyệt, nghe đến đây liền trở tay đẩy ra, người cũng đứng thẳng dậy, “Có ý gì? Là anh trai em giống phiếu vải hay sao? Thanh niên trí thức một năm cũng chỉ được nhận phiếu vải một trượng năm thước bảy tấc, anh lấy đâu ra cho em?”

 

Lý Thanh Lê nheo mắt, chờ anh nước miếng tung bay xong mới thong thả trả lời: “Anh ba, tiền riêng lần trước bị mẹ thu hết thật sao, đến một cắc cũng không còn à?”

 

Lý lão tam nhăn mày, sắc mặt cũng không quá tốt, “Em còn có mặt mũi hỏi anh? Anh với chị dâu em dạo này khổ như vậy còn không phải tại em hay sao!”

 

Lý Thanh Lê bật cười: “Anh ba không hổ là người thông minh nhất trong sáu anh em nhà mình, diễn trò giả ngu đúng là sở trường, nếu không phải em biết chân tướng thì thật đúng là bị anh lừa rồi.”

 

Lý lão tam nhìn cô như đứa bị thiểu năng trí tuệ, “Lý Tiểu Lục, đầu em bị lừa đá à? Nói mê sảng cái gì đó!”

 

Lý Thanh Lê cười càng ngọt ngào: “Anh ba, gỗ trên núi đại đội dễ bán không? Kiếm được bao nhiêu tiền?”

 

Đồng tử Lý lão tam chợt co rút, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê như chim ưng, ý đồ tìm kiếm thông tin từ nét mặt cô.

 

Cô không sợ ngược lại còn cười, dán sát vào người anh thì thầm:

 

“Anh đừng nhìn em như vậy, chúng ta là anh em ruột đó, chẳng lẽ em lại đi tố cáo anh đầu cơ trục lợi ở chợ đen? Em chỉ muốn anh giúp em chút xíu việc thôi.”

 

Nếu hỏi Lý Thanh Lê học được cái gì từ «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», thì đó chính là cách giải quyết vấn đề của anh năm Lý Thành Dương: Đừng bao giờ bại lộ con át chủ bài của bản thân.

 

Cô đã biết anh ba buôn bán kiếm tiền ở chợ đen từ lâu, nhưng lần đó họp gia đình cô không nói, chính là chờ ngày nào đó có cơ hội sẽ tặng cho vị tự xưng là người thông minh nhất nhà này một món quà siêu siêu bất ngờ!

 

Lý lão tam bị món quà bất ngờ này đánh trở tay không kịp, nhưng dù sao cũng là người ranh mãnh, anh không tỏ ra kinh hoảng thất thố, ngược lại còn cười: “Tiểu Lục, em là người thẳng tính, rốt cuộc muốn làm gì em nói luôn đi?”

 

Chuyện tới nước này, rối rắm vì sao em gái lại biết đã không còn quan trọng nữa.

 

Lý Thanh Lê cười hì hì, mắt lấp lánh cực kỳ giống chuột sa chĩnh gạo, “Em có định làm gì đâu, chỉ là muốn nhờ anh mua miếng vải cho Nhị Nha, nếu cho em đi theo anh kiếm chút tiền tiêu vặt thì càng tốt!”

 

Lý lão tam liếc em gái, “Em không sợ chuyện lộ ra bị người khác tố cáo đầu cơ trục lợi à?”

 

Lý Thanh Lê: “Sợ chứ, bị bắt thì em khai tất cả đều là anh làm là được rồi mà.”

 

Lý lão tam: “…”

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lý lão tam: Không ngờ trên đời lại có người mặt dày vô sỉ đến thế!

Exit mobile version