Site icon TruyenVnFull

Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm - Chương 44

Edit: Sweetie

 

Lý Thanh Lê lùi về sau, trừng mắt đề phòng mấy đứa Lý Đại Nha, “Mấy đứa muốn làm gì?”

 

Chẳng lẽ đám nhóc này nghe thấy cô và chị dâu nói chuyện, muốn làm thịt đống kẹo sữa đại bạch thỏ của cô?

 

Lý Đại Nha không nói lời nào, ngược lại đẩy em út Lý Lục Bảo ra.

 

Lý Lục Bảo trắng nõn như cục bột nếp, ngón tay núc ních thịt, mắt to chớp chớp, khát vọng mà nhìn Lý Thanh Lê, giọng cũng giống như người vừa mềm vừa nhẹ: “Cô út, cháu muốn ăn quả tháng tám nổ*…”

 

(*“八月炸” là cách gọi dân gian ở Trung Quốc cho quả cây Bầu hồng hay Cát đằng (tên khoa học: Holboellia latifolia), một loài dây leo họ Tiết dê (Lardizabalaceae).

 

Quả hình bầu dục, vỏ ngoài xanh, chín vào khoảng tháng 8 âm lịch thì tự nứt ra (“炸” = nổ/tách), để lộ phần thịt trắng trong, mềm, ăn ngọt dịu.)

 

Lý Thanh Lê được nhắc nhở, cuối cùng cũng nhớ ra loại quả này. Cô trời sinh thích ăn uống, từ khi còn nhỏ đã đi dạo xuyên rừng xuyên núi để tìm quả dại, núi rừng gần đội sản xuất không biết cô đã đi qua bao nhiêu lần, cho nên so với những người khác cô càng rõ trên núi có những loại quả dại nào, bao giờ sẽ chín.

 

Thời tiết này chính là lúc tháng tám nổ chín nứt vỏ, đổi lại là trước đây chỉ cần quả chín là cô sẽ lên núi càn quét một mình ăn hết, nhưng năm nay cô quá chăm chỉ, hết làm ruộng lại ở nhà quét dọn, mấy ngày nay còn bị ép xem mắt nên mới quên mất vụ này.

 

Nể tình Lý Lục Bảo ngoan ngoãn đáng yêu, còn có lòng nhắc nhở, Lý Thanh Lê dịu dàng xoa xoa cái đầu tròn vo của nó, nói: “Được rồi! Giờ cô út lên núi hái quả, khi nào về sẽ cho Tiểu Lục Bảo một quả nha.”

 

Lý Lục Bảo cười híp mắt.

 

Mắt Lý Đại Nha cũng phát sáng, “Cô út, còn bọn cháu thì sao?”

 

Lý Thanh Lê giây trước còn cười tươi như hoa, nghe vậy liền biến thành mẹ kế, “Cái gì mà bọn cháu bọn cô, muốn ăn thì tự lên núi mà hái. Đã 15 tuổi rồi mà còn không biết kính già yêu trẻ là gì, cô là trưởng bối, Lục Bảo là em, cháu còn không biết xấu hổ muốn cướp miếng ăn của một già một trẻ à?”

 

Lý Đại Nha cắn môi, dùng ánh mắt lên án: Cô thật vô tình lạnh nhạt, cô bắt nạt cháu!

 

Lý Thanh Lê hừ lạnh: Ai cướp đồ ăn của cô thì đều là kẻ địch, đối mặt với kẻ địch phải lãnh khốc vô tình, giống như gió thu cuốn hết lá vàng biết chưa!

 

Hất tóc ra sau, Lý Thanh Lê sải bước trên con đường núi quanh co.

 

Núi này cô leo từ nhỏ đến lớn, một mình vừa đi vừa ngâm nga, một chốc hái hai cái lá, một chốc lại quẹo vào bụi cỏ nào đó hái mấy bông hoa đỏ rực, ngựa quen đường cũ như đang ở nhà mình.

 

Đi đến giữa sườn núi, Lý Thanh Lê đột nhiên cảm thấy không ổn, cứ có cảm giác phía sau có người đi theo, tiếng nói chuyện như gần như xa, cô suy nghĩ vài giây sau đó nhanh chóng trốn vào một bụi cỏ rậm rạp, nín thở ngưng thần đánh giá bốn phía.

 

Kiên nhẫn đợi một lúc, hai chị em Lý Đại Nha, Lý Tam Nha dẫn theo Lý Ngũ Bảo và Lý Lục Bảo xuất hiện trong tầm mắt, tiếng nói chuyện cũng theo gió mà truyền đến tai cô.

 

“A, sao tự nhiên lại không thấy cô út đâu nữa rồi? Tam Nha, em có thấy cô út đi hướng nào không?” Lý Đại Nha nhìn xung quanh trái phải.

 

Lý Tam Nha nhìn loạn khắp nơi, chép chép miệng lắc đầu, “Không thấy, cứ như người đột nhiên bay đi mất ấy.”

 

Lý Đại Nha nạt Lý Lục Bảo, “Chỉ tại thằng nhóc quỷ nhà em cọ tới cọ lui đó, chân ngắn lại còn đòi đi theo làm gì, giờ thì hay rồi, bận một hồi cuối cùng không được cái gì! Giờ ngoài em ra thì chẳng ai được ăn!”

 

Lý Tam Nha nhăn mày, thở dài như bà cụ non, “Xem ra năm nay chúng ta lại vô duyên với tháng tám nổ rồi! Chị, đi về thôi, sang năm chọn hai người khác mắt tinh hơn đi theo cô út, chỉ cần chịu khó một tí, sớm muộn gì chúng ta cũng biết vị trí vườn trái cây bí mật kia thôi!”

 

Lý Tam Nha nắm chặt tay, tự mình cổ vũ.

 

Lý Thanh Lê cách đó không xa: (= =!)

 

Chỉ vì một miếng ăn mà mấy đứa này chơi cả đánh du kích luôn, thật đúng là hao tổn tâm huyết.

 

Nhưng mà bọn nó không tự lên núi tìm, ngược lại muốn ngồi mát ăn bát vàng đánh, cắp thành quả lao động của cô, ít ra cũng phải hỏi cô có đồng ý hay không đã chứ? Chờ cô ăn sạch tháng tám nổ, nhất định sẽ mang vỏ về k*ch th*ch bọn nó! Cho tức chết mấy nhãi ranh này luôn!

 

Lý Thanh Lê ngồi xổm đến khi mỏi chân, đám Lý Tam Nha mới hậm hực bỏ về, cô dứt khoát ngồi bệt xuống cỏ chậm rãi xoa chân, dù sao thời gian vẫn còn dài.

 

Chỉ là cô còn chưa đứng lên, đám Lý Tam Nha đã đi vòng trở lại.

 

Lý Đại Nha có vẻ rất bất mãn, mắng Lý Tam Nha, “Đã bảo là cô út đã sớm đi rồi, em lại cứ nói cô đang trốn ở đâu đó nhìn lén chúng ta, đợi lâu như vậy đến đống phân chim cũng không thấy, em hết hy vọng chưa?”

 

Lý Tam Nha ôm tay Lý Đại Nha vung vẩy, “Ai da, thì cũng tại em muốn chúng ta ai cũng được ăn mà, chị còn hung dữ với em.”

 

Lý Đại Nha chép miệng, “Về thôi, dù sao chúng ta cũng không tìm được đâu.”

 

Bốn chị em Lý gia lúc này mới không tình nguyện xuống núi.

 

Lý Thanh Lê ngây người chứng kiến toàn bộ quá trình, nếu không phải là cô trùng hợp xoa chân thì đúng là bị đám Lý Tam Nha bắt được rồi.

 

Con bé này lớn lên dưới ánh mắt ngờ vực à? Tuổi không lớn mà tâm tư thật đáng sợ, chẳng trách trong nguyên tác anh năm Lý Thành Dương không quá thích con bé, nhưng vẫn giữ nó lại xưởng làm việc. Đứa nhỏ này, một cái đầu của nó còn thông minh hơn cả chín đứa còn lại! Chỉ bằng chỉ số thông minh này, nó không phát tài thì ai phát tài?

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao hôm nay Tam Nha lại không đi học nhỉ?

 

Suy nghĩ quá hại não, Lý Thanh Lê lười nghĩ tiếp, đứng dậy vỗ vỗ quần áo tiếp tục lên núi, tìm hai nơi đã hái được mười mấy quả tháng tám nổ chín nứt vỏ.

 

Vỏ quả đỏ tím nứt toác, thịt quả bên trong màu trắng ngà mượt mà tươi mới, cắn một miếng thơm ngon ngọt nước, cắn hai miếng là có thể giải quyết một quả.

 

Ngoài tháng tám nổ và dâu rừng, trên núi còn có một cây đào dại Lý Thanh Lê khổ sở chờ đợi suốt 10 năm. Cây đào này mọc ở bên cạnh sườn núi chênh vênh, thời gian này vừa vặn ra quả, đào dại tuy nhỏ, ăn cũng vừa cứng vừa chua, nhưng chỉ cần ăn không ngừng thì vẫn nếm được một hai quả ngọt.

 

Ngọn núi này là địa bàn của Lý Thanh Lê, người trong thôn cũng thường xuyên lên núi cắt cỏ, nhặt củi đốt lò, hoặc là nhặt nấm tìm quả dại, cho nên một mình cô lên núi cũng không cảm thấy sợ hãi, dứt khoát ngồi luôn dưới cây đào, ăn xong mấy quả lại hái thêm, tuần hoàn lặp lại, chỉ chốc lát sau trên bãi cỏ đã xếp đầy hạt đào.

 

Ăn đến no căng bụng, Lý Thanh Lê mới cảm thấy mỹ mãn đứng lên, chuẩn bị hái thêm đào mang về cho cha mẹ, anh, chị dâu nếm thử.

 

Cây đào cành lá rậm rạp, Lý Thanh Lê hái quả còn phải chú ý trên cây có sâu róm hay không, nhất tâm nhị dụng nên cô cũng không phát hiện có một bóng người lặng lẽ đang tiến sát lại mình, chờ đến khi cô nhận ra thì đã quá muộn, người sau lưng dùng sức đẩy một cái làm cô mất thăng bằng, chân bước hụt cả người cứ thế lao thẳng xuống dưới.

 

“Á!”

 

Thời khắc nguy hiểm đầu óc không kịp phản ứng, nhưng bản năng cầu sinh làm tay Lý Thanh Lê khua khoắng lung tung, ý đồ bắt lấy thứ gì đó níu cơ thể lại, may mắn thay, cô đã tóm được một cành cây mọc chìa ra ngoài dốc núi.

 

Khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, Lý Thanh Lê ngẩng đầu nhìn lên trên, kết quả lại thấy một cái đầu người thò ra xem xét tình huống, người này đầu đội mũ rơm, mặt chùm khăn lông, toàn thân che kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn ngập ác ý.

 

Ánh mắt hai người va vào nhau, tia lửa văng tung tóe, Lý Thanh Lê là giận điếng người, còn gã là hận ý ngập trời.

 

“Tên khốn vô liêm sỉ, không dám lộ mặt mà cũng dám hại tao? Để tao biết mày là ai, xem tao có xé xác mày không!”

 

Lý Thanh Lê mới mắng một câu, cành cây nhỏ đột nhiên rung chuyển, cô sợ trắng mặt không dám tiếp tục chửi, hai mắt nhìn cành cây chằm chằm.

 

Chờ đến khi cô lần nữa ngửa mặt lên xem, người nọ không biết từ đâu tìm tới một cành cây dài thượt, giơ tay chọc mạnh vào bàn tay đang cố níu lấy cành cây của cô, ý đồ hôm nay không làm cô chết thề không bỏ qua.

 

Lý Thanh Lê rung rinh trong gió: “@#%*&……”

 

Dáng vẻ điên cuồng của gã ngược lại càng k*ch th*ch Lý Thanh Lê, gã chọc càng tàn nhẫn, cô càng không buông tay, dù khớp bàn tay bị chọc nở hoa, môi bị cắn nát, cô vẫn không bám chặt.

 

“Thằng ch* đ*! Hôm nay bà mày nhất định không buông tay!”

 

Người nọ cả giận mất khôn, dứt khoát ngồi xổm xuống, nắm chặt cành cây chọc thật mạnh xuống dưới, như vậy tiện dùng sức nhưng mà gã đã bị lửa giận thiêu sạch lý trí, một chân dẫm phải khoảng không, trực tiếp trượt xuống chỗ Lý Thanh Lê.

 

Lý Thanh Lê chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù từ trên trời giáng xuống, đầu cô nghiêng sang một bên, đầu tiên là cánh tay bị một luồng sức mạnh đá văng, ngay sau đó bả vai trái truyền đến cảm giác đau đớn, cả người cứ thế rơi xuống dưới.

 

“Thằng cha mày!!!”

 

Tiếng thét thê thảm của Lý Thanh Lê vang vọng khắp núi.

 

Trong lúc lăn xuống, Lý Thanh Lê cố gắng ôm lấy đầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Kiếp trước đỡ trăm người già đi qua đường, cứu nghìn chó mèo côn trùng, quyên góp cả vạn cân gạo mới tu được mỹ mạo như bây giờ, ngàn vạn lần không thể bị hủy!!!

 

Lăn mãi lăn mãi cuối cùng cũng chạm đất, Lý Thanh Lê nửa ngày không đứng dậy nổi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đau nhức, đặc biệt là các khớp xương, sau lưng cùng cánh tay, một đường cọ xát nóng rát đau đớn.

 

Đây vẫn chưa phải thảm nhất, thảm nhất chính là lúc cô lăn xuống một chân bị trật, tuy không quá đau nhưng không thể dùng sức, muốn đứng lên cũng không được.

 

Bất lực Lý Thanh Lê đành ngồi luôn tại ngồi, sau đó giương mắt đánh giá bốn phía, nơi này là khe nứt nằm giữa hai ngọn núi, lên xuống không dễ dàng, ngày thường gần như không có người qua lại.

 

Thật ra cô cũng không sợ lắm, hồi còn nhỏ cô nghịch ngợm, cha mẹ anh trai đều bận làm ruộng không có nhiều thời gian trông nom, cô chơi một mình va va đập đập là chuyện thường tình, nghiêm trọng nhất là một lần rơi xuống nước suýt chết đuối, cuối cùng vẫn là tự mình bò lên bờ, từ đó về sau lá gan cô càng lớn.

 

Huống chi vùng núi này cũng không có sài lang hổ báo, hiện tại là buổi sáng ban ngày ban mặt, cô mới vừa ăn một bụng hoa quả, có thể chống đỡ một thời gian, cha mẹ chắc sẽ sớm tìm được cô thôi.

 

Nghĩ như vậy, Lý Thanh Lê liền an lòng nằm xuống ngắm trời xanh mây trắng, nghỉ ngơi dưỡng sức.

 

Đáng tiếc duy nhất chính là địa điểm ngã xuống hơi kém, nắng chiếu mặt vào thật phiền phức.

 

———-

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lê Tử: Mỹ nhân đã vào chỗ, chỉ thiếu một anh hùng đạp mây ngũ sắc nữa thôi, nằm dưới đất chờ gấp. ( ̄▽ ̄)

Exit mobile version