Edit: Sweetie
Qua một hồi, mọi người lại trở về bàn ăn, không khí náo nhiệt hơn hẳn vừa rồi, vừa ăn vừa hỏi Lý Thành Dương vì sao lại bị thương, nằm viện bao lâu, bác sĩ nói thế nào, có để lại di chứng gì không.
Dưới ánh đèn yên tĩnh ấm áp, Lý gia 22 người hoặc ít hoặc nhiều đều được ánh sáng chiếu rọi, Lý Thanh Lê lần lượt nhìn qua cha mẹ, anh trai, chị dâu, cháu trai, cháu gái… Mặc kệ trong tiểu thuyết miêu tả thế nào, ít nhất là hiện tại cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất ấm áp.
Trước kia lúc kiểm nghiệm tính chân thực của quyển tiểu thuyết, nội tâm cô cũng không phải hoàn toàn bình tĩnh như nước.
Dù có nghĩ nát óc cô cũng không nghĩ ra, vì sao gia đình mình lại chia năm xẻ bảy, vì sao cha mẹ tuổi già một người mất sớm một người sống trong đau khổ, anh trai chị dâu sống bi thảm chưa nói, sao ngay cả cháu trai cháu gái cũng không có đứa nào được sống yên, nói tóm lại ngoại trừ anh năm Lý Thành Dương, những người khác trong gia đình đều giống như bị nguyền rủa vậy.
Sau này cô mới thông suốt, tiểu thuyết là tiểu thuyết, cuộc sống của mình do mình làm chủ, cô không thể nào bởi vì mấy chữ trên quyển tiểu thuyết kia mà hận anh trai chị dâu, cũng không thể bởi vì tiểu thuyết miêu tả người nhà cô quá xấu xa mà mặc kệ họ, bởi vì con người chỉ có thể sống cho hiện tại, hoặc ít nhất là hiện tại cô thấy gia đình mình tuy có nhiều tật xấu nhưng cũng không đến nỗi anh em tương tàn, khoảng cách để trở thành cực phẩm tìm đường chết vẫn còn khá xa, vẫn miễn cưỡng cứu vớt được một chút.
Trong thâm tâm Lý Thanh Lê, người nhà cô ai ai cũng tốt, dù ồn ào nhốn nháo nhưng trung thu ăn tết vẫn có thể tụ lại một bàn nói nói cười cười, dù mâu thuẫn cãi nhau, dù nói ghét nhau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn sẽ hy vọng đối phương luôn luôn mạnh khỏe, chứ không phải hy vọng người ấy sống trong bi thảm.
Cô hy vọng gia đình mình sẽ luôn vui vẻ khỏe mạnh……
Cô hy vọng buổi tối ngày hôm nay sẽ là một khởi đầu tốt đẹp.
Vì không muốn phá hỏng bầu không khí này, Lý Thanh Lê đành tạm gác suy nghĩ giáo huấn Lý Tam Nha lại.
Thẳng cho đến buổi sáng ngày hôm sau, lúc cả gia đình đang ăn cơm sáng, Lý Tam Nha bưng chén đứng một bên ăn cơm thì Lý Thanh Lê mới xuất kích.
Trên bàn vuông vốn không có ai nói chuyện, Lý Thanh Lê bất thình lình lên tiếng:
“Tam Nha, cháu cũng có đi học đâu, ăn nhanh như vậy làm gì?”
“Khụ khụ…”
Buổi sáng nhờ phúc của chú năm mới được ăn một miếng trứng gà rán hành thơm ngon, Lý Tam Nha đang vùi đầu ăn vui vẻ lại bị Lý Thanh Lê dọa sợ, cháo sặc lên đến mũi, mắt cũng đỏ quạch khó chịu, nó ngẩng đầu nước mắt lưng tròng, vô tội nhìn cô.
Lý đại tẩu vội buông chén đũa vỗ vỗ lưng Lý Tam Nha, “Tiểu Lục, có phải em nhìn nhầm hay không, Tam Nha ngày nào cũng cùng mấy đứa Nhị Nha đi học tan học mà, nó không có trốn học đâu.”
Lý lão đại cũng nói: “Đúng vậy, Tam Nha nhà anh là đứa ngoan ngoãn nghe lời nhất trong bốn anh chị em, sao mà nó trốn học được?”
Lý tam tẩu: “Nói Nhị Bảo, Tam Bảo trốn học còn thấy có lý, Tam Nha vừa giỏi lại vừa nghe lời, ngoan hơn mấy đứa còn lại nhiều.”
Ngay cả Điêu bà tử cũng không tin:
“Tiểu Lục, hay là Tam Nha lại đắc tội con rồi, con không muốn động thủ thì cứ nói thẳng với mẹ, mẹ dạy dỗ nó giúp con!”
Vợ chồng Lý lão đại: “…”
Lý Thanh Lê giận dỗi, khẽ nhíu mày:
“Mẹ nói gì vậy chứ, con đã dặn mẹ lớn tuổi rồi thì đừng cứ suốt ngày đánh đánh giết giết cơ mà, nếu Tam Nha chọc con thật, con còn khách khí với nó làm gì? Khách khí không phải là phong cách của con.”
Lý Đại Bảo cúi đầu lẩm bẩm: “Hóa ra cô út cũng tự hiểu lấy mình đấy chứ.”
Lý Thanh Lê không có chỗ nào hơn người, chỉ có mắt cực tinh tai cực thính, người khác nghe không rõ, cô lại chuẩn xác nhìn qua:
“Lý Đại Bảo, nói cái gì đó?”
Đầu óc Lý Đại Bảo chấn động, ý chí cầu sinh trong một giây liền lên tới đỉnh điểm, nó cười nịnh nọt hết cỡ:
“Cô út, cháu đang nói cô là người công bằng, có lý nhất nhà chúng ta, cô nói Tam Nha trốn học thì chắc chắn là nó trốn học, cháu hoàn toàn ủng hộ cô. Nếu lát nữa cô muốn dạy dỗ Tam Nha, cháu, Lý Chính Quốc, cam tâm tình nguyện thay cô làm việc, cháu cũng lấy tóc mình ra thề, tuyệt đối làm việc công minh, nên mắng thì mắng, nên đánh thì đánh, nên cạo trọc đầu thì cạo trọc đầu, tất cả đều nghe cô út chỉ huy!”
Lúc nghe đến ba chữ cạo trọc đầu, đám trẻ con Lý gia đều không khỏi rùng mình căng thẳng.
Nếu cạo hết sạch còn đỡ, chỉ sợ ông nội lại hăng hái ra tay, đến lúc đó đầu đứa nào cũng trông như vừa bị chó gặm, thế thì còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa?
Vợ chồng Lý lão đại nhất trí nhìn về phía Lý Đại Bảo, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, phức tạp, hoài nghi, nó là con ruột chúng mình thật à?
Người khác thấy bình thường, chỉ có Lý Thành Dương mới về nhà là thấy cảnh tượng này thật lạ lẫm, nhìn thằng nhóc Lý Đại Bảo này nịnh nọt như thế, lẽ nào nó là yêu tinh nịnh hót?
Chỉ có Lý Thanh Lê liếc xéo: “Lần này coi như cháu thông minh.”
Trong lúc Lý Thanh Lê và Lý Đại Bảo nói chuyện, Lý Tam Nha cùng mấy đứa nhỏ đi học đánh mắt ra hiệu, thấy Lý Nhị Nha hổ thẹn không dám nhìn thì hiểu ra ngay, cho nên lúc Lý Thanh Lê lại quay đầu lại, Lý Tam Nha không chút nghĩ ngợi tiến lên ôm đùi cô:
“Cô út, cháu biết sai rồi, cho dù bài học đều đã hiểu cháu cũng không nên trốn học, không nên ham chơi, cháu nhất định sẽ thay đổi! Cô, nể tình cháu dũng cảm thừa nhận sai lầm, thái độ tốt thành khẩn, cô cho cháu một cơ hội nữa nha!”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trong đầu Lý Tam Nha nảy ra rất nhiều suy nghĩ, nó muốn giảo biện, muốn dùng lý lẽ lừa gạt cho qua, nhưng mà anh cả đầu trứng kho, chị cả khóc suýt ngất, rồi còn Nhị Bảo bị đánh đến độ mông nở hoa… Cảnh tượng ấy vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt, những lời ân cần dạy dỗ còn đang văng vẳng bên tai đây này, nó không dám đâu!
Dù có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng với cái tính tình không thuận không tha của cô út thì còn lâu mới được yên thân, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi!
Đứng trước thực lực chân chính, tất cả âm mưu quỷ kế chỉ là hổ giấy, đẹp chứ chẳng xài được! Tú tài gặp binh lính, có lý cũng câm miệng!
Biết nhìn thời thế, chủ động thừa nhận sai lầm mới là giải pháp tối ưu.
Vợ chồng Lý lão đại mới vừa rồi còn nói thay cho Tam Nha: “O.o!!!”
Người khiếp sợ đâu chỉ có vợ chồng Lý lão đại, đến bà Điêu tự xưng là ăn muối nhiều hơn người khác ăn cơm cũng kinh ngạc cảm thán, giơ ngón cái lẻn:
“Con gái mẹ đúng là trò giỏi hơn thầy nha! Cuối cùng mẹ cũng có người kế nghiệp rồi!”
“Con vẫn còn kém mẹ xa lắm.”
Bà Điêu khiêm tốn: “Nào có, đến mẹ còn chẳng nhìn ra con bé Tam Nha này có gì bất thường, còn tưởng nó là đứa ngoan nhất nhà nữa cơ, hoá ra là mọi người đều bị nó lừa, vẫn là Tiểu Lục tinh mắt!”
Rồi bà thở dài một tiếng, thời gian trôi nhanh quá, thời đại của bà đã qua rồi!
Lý Thanh Lê chột dạ không dám tiếp lời, quay đầu khụ một tiếng, nói với Lý Tam Nha đang nhoài người trên đầu gối mình:
“Người sinh ra cháu là cha mẹ, người cho cháu tiền đi học là chú năm, cháu cầu sai người rồi.”
Lý Tam Nha quay đầu sám hối với cha mẹ, lại tỏ vẻ xin lỗi chú năm Lý Thành Dương, cuối cùng chân thành hứa hẹn nhất định sẽ chăm chỉ học tập, noi gương chị hai Lý Nhị Nha.
Thấy nó thành khẩn nhận lỗi, vợ chồng Lý lão đại lúc này mới mềm lòng, Lý Thành Dương cũng không cưỡng cầu, dù sao nó cũng chỉ là một cô bé 11 tuổi.
Lý Tam Nha như trút được gánh nặng trong lòng, lại tươi cười vui vẻ cùng Lý Đại Nha, Lý Nhị Nha.
Ngay khi Lý Tam Nha cho rằng mình tránh được một kiếp, giọng Lý Thanh Lê lại nhẹ nhàng rót vào tai.
“Đúng rồi anh cả chị dâu, thông minh như Tam Nha học ít đi mấy tiết cũng không có vấn đề gì đâu, sau này nhà xí đầy cứ để cho nó gánh, lớn rồi, cũng nên rèn luyện rồi đấy.”
Lý Tam Nha mờ mịt nhìn cô út, nhìn cha mẹ, rồi lại nhìn chú năm, dù mặt họ đều tỏ vẻ không đành lòng nhưng không có ai mở miệng phản đối, chân nó lập tức mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Giữa tháng 8, thế giới của Lý Tam Nha đột nhiên đổ tuyết.
Lý Nhị Nha cho rằng mình hại em gái cũng khiếp sợ không dám tin vào tai mình.
Lý Thanh Lê vùi đầu ăn cháo, hoàn toàn không thèm để ý.
Để hai đứa cháu sớm hiểu thế nào là xã hội hiểm ác nhân tâm vô thường, cô cũng phải hao tổn tâm huyết lắm đó!
Ăn xong Lý Tam Nha ủ rũ cụp đuôi, khóc sướt mướt đi học, nhóm Lý lão đại cũng đi làm, việc ngoài ruộng tuy không nhiều nhưng cũng chẳng bao giờ thiếu.
Bà Điêu hôm nay cũng có việc, tối hôm qua bà kêu Lý lão tam qua nhà Lý Thành Năng mượn máy kéo đại đội lên trấn trên mua thịt, con trai út lâu lắm mới trở về, trên người còn có thương tích, con gái cưng cũng bị đau chân, phải mua ít thịt tẩm bổ mới được.
Còn ông Lý, có thể là do con trai út trở về tâm trạng thoải mái, hôm nay ông phá lệ khiêng cái cuốc ra ruộng nhổ cỏ.
Mọi người đi ra ngoài gần hết, trong nhà chỉ còn lại Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương.
Không có đám trẻ con ở đây, Lý Thành Dương nhìn cô, cười nói:
“Tiểu Lục, nếu anh nhớ không nhầm thì hồi bằng tuổi Tam Nha, đến xô nước em cũng chưa từng xách cơ mà. Với người khác thì yêu cầu nghiêm khắc quá nhỉ.”
Lý Thanh Lê ưỡn ngực, không có vẻ gì là xấu hổ: “Cho đến tận bây giờ em cũng chưa từng phải xách nước mà! Ai bảo em có năm anh trai làm chi!”
Lý Thành Dương đứng dậy, bật cười:
“Con bé này thật là, nếu nói em không thay đổi thì loại chuyện thế này trước đây em tuyệt đối sẽ không quản, mà nói em thay đổi thì em vẫn giữ cái dáng vẻ khoe khoang làm người ta ngứa tay ngứa chân này, bảo anh phải nói em sao đây?”
Lý Thanh Lê rùng mình, nghĩ thầm anh năm đúng là không uổng công làm quân nhân, mới trở về một đêm đã phát hiện cô khác trước kia, chỉ tiếc lời anh nói cô chẳng bao giờ thích nghe.
“Lý Thành Dương anh có ý gì? Ý anh là em gợi đòn chứ gì? Em còn chưa thèm nói anh trọng sắc khinh em gái đâu!”
Lý Thành Dương cũng chỉ là muốn đùa em gái hai câu, mới từ bộ đội xuất ngũ trở về, giờ anh còn phải đi làm thủ tục chuyển hộ khẩu rồi lên huyện một chuyến, đùa xong liền vội đi ngay.
Lý Thanh Lê bị trật chân chỉ có thể về phòng nằm ngủ, mới ngủ không bao lâu thì ngoài cửa có người gọi, có lẽ không thấy ai nên người nọ tự mình đẩy cửa đi vào, đứng ngoài sân kêu í ới.
“Tiểu Lê có ở nhà không? Có ai ở nhà không?”
Lý Thanh Lê nghe thấy tiếng liền ngồi bật dậy, giọng này… hình như là Vương Vệ An?
Trong nhà chỉ có một mình Lý Thanh Lê, cửa cổng lại không khoá, cô không còn cách nào đành phải chống cái gậy anh hai mới làm cho mình, khập khiễng bước ra.
Vương Vệ An thấy Lý Thanh Lê thì cũng rất hoảng sợ, lần trước bởi vì cô nói họ Vương đều là rùa rụt cổ khiến hai người tan rã không vui, trong lòng hắn vốn có khúc mắc, giờ nhìn thấy cô mảnh mai yếu đuối cũng không còn để ý nữa, hai bước tiến lên thả đồ trong tay xuống muốn đỡ.
“Tiểu Lê, sao em lại thành ra thế này rồi?”
Lý Thanh Lê hất tay hắn ra, xụ mặt:
“Chúng ta mới gặp mặt lần thứ hai, đừng có Tiểu Lê Tiểu Lê thân thiết như vậy, tôi cũng không cần anh đỡ.”
Lý Thanh Lê cho rằng thái độ của mình đã đủ rõ ràng, hy vọng Vương Vệ An có thể biết khó mà lui, ai ngờ cảnh tượng này trong mắt hắn lại là khuôn mặt trắng hồng của cô vì bị thương mà tái nhợt, mày hơi chau lại, mới ngủ dậy đôi mắt như sương mù mênh mông, một phần đáng thương hai phần vô tội, môi hồng má phúng phính,…
Với hình tượng mảnh mai yếu ớt này, chỉ cần cô cười một cái là tim hắn nhũn ra rồi, chuyện không vui lần trước nháy mắt tan thành mây khói, hiện tại hắn chỉ muốn nhẹ nhàng an ủi giai nhân.
Vương Vê An không hiểu ý, vẫn cố chấp đỡ tay Lý Thanh Lê:
“Tiểu Lê, hôm đó về nhà anh đã suy nghĩ rất lâu, ban đầu anh rất tức giận, nhưng mà trước sau cũng không quên được em. Trò chuyện với mẹ một hồi, anh phát hiện có một số chỗ đúng là anh làm không tốt lắm, chuyện sinh con chúng ta có thể thương lượng lại, một trai một gái hoặc là hai con trai đều được, em không muốn sinh nữa anh cũng đồng ý, mẹ anh cũng đồng ý rồi. Tiểu Lê, em cho anh một cơ hội nữa nhé?”
Lý Thanh Lê chẳng rõ hắn nói gì, chỉ có hai chữ “mẹ anh” là cứ vang vọng trong đầu, lặp lại không dứt khiến đầu cô ong ong.
“Một tên đàn ông như anh há mồm là mẹ, ngậm miệng cũng là mẹ, sao anh không sống suốt đời với mẹ anh đi? Tôi nói lại rõ ràng cho anh biết, tôi không muốn qua lại với anh! Mau buông tay ra!”
Vương Vệ An dù sao cũng đàn ông, Lý Thanh Lê muốn hất tay hắn ra cũng không được.
“Tiểu Lê, anh thật lòng thích em mà, em cho anh thêm một…”
Lý Thanh Lê không chút do dự cắt ngang: “Nhưng tôi một chút cũng không thích anh, cũng không muốn cho anh cơ hội! Anh mà không buông ra là tôi gọi người đó, xung quanh đây đều thân thích hàng xóm nhà tôi, anh chuẩn bị ăn đòn xong chưa…”
“Tiểu Lê, anh…”
“Cứu mạng! Có người quấy rối phụ nữ!” Lý Thanh Lê nhắm mắt lại bắt đầu kêu la.
Chờ đến khi mở mắt ra, trong sân không biết từ khi nào nhiều thêm một Phó Bạch.
Phó Bạch hai bước xông lên trước, kéo lấy tay Vương Vệ An vặn sang một bên khiến hắn hét thảm một tiếng. Anh nhân cơ hội ghì hai tay Vương Vệ An ra sau lưng, thấy vẫn chưa đủ còn lạnh mặt nhấc chân muốn đá.
Lý Thanh Lê vội ngăn cản, “Đừng đá!”
Ánh mắt Phó Bạch lạnh băng như kiếm rút khỏi vỏ, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy biểu cảm như vậy trên mặt anh, nhất thời tim mất khống chế bắt đầu đập loạn nhịp.
Phó Bạch thấy mặt cô tái nhợt liền thu chân, nhẹ nhàng hỏi:
“Không phải hắn bắt nạt cô à?”
Lý Thanh Lê nuốt nước bọt:
“Hắn là đối tượng xem mắt lần trước của tôi, vừa nãy bảo hắn buông tay, hắn không buông nên tôi mới nói bừa.”
Cô có dự cảm, nếu không ngăn lại, Vương Vệ An chắn chắn sẽ bị Phó Bạch đánh thảm, không cần phải khiến Phó Bạch vô duyên vô cớ vướng vào phiền toái như vậy làm gì.
Phó Bạch đánh giá Vương Vệ An vài lần, sau đó quăng hắn sang một bên như quăng miếng giẻ lau.
Vương Vệ An chật vật đứng dậy, trợn trừng mắt nhìn Phó Bạch, nhưng do biết mình đánh không lại nên chỉ có thể nén giận. Hắn quay đầu nhìn Lý Thanh Lê, nhặt đồ dưới đất, ra vẻ quan tâm: “Tiểu Lê, mẹ anh làm riêng…”
Bốn từ “Tiểu Lê”, “mẹ anh” thật sự không khác gì tụng kinh, Lý Thanh Lê nghe thấy là đau sọ, “Phó Bạch, phiền anh ném tên này ra ngoài giúp tôi được không, nghe hắn nói tôi thấy bực bội quá!”
Phó Bạch không chút do dự túm cổ áo Vương Vệ An kéo ra ngoài, tới cổng lớn thì hung hăng ném đi, cửa cổng cũng đóng lại ngay lập tức.
Đại viện Lý gia nay chỉ còn lại Lý Thanh Lê và Phó Bạch, anh đỡ cô vào nhà chính, sau đó quay ra mở cửa cổng.
Lý Thanh Lê bĩu môi, “Đóng cửa cũng có sao đâu, cây ngay không sợ chết đứng, anh sợ cái gì chứ?”
Phó Bạch vẫn chưa trả lời cô, tùy ý hỏi: “Chân đỡ hơn chưa?”
Mắt Lý Thanh Lê nhìn quanh một vòng, đột nhiên muốn đùa giỡn, cô duỗi chân phải, cười xấu xa:
“Chưa đỡ đâu, giờ còn đau hơn đây này. Đồng chí Phó Bạch đẹp trai tốt bụng xoa chân cho tôi nha?”
Cô vốn tưởng rằng Phó Bạch sẽ trực tiếp mặt đen, lại không ngờ anh chỉ cười như không cười nhìn mình. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Phó Bạch thong thả ngồi xuống, thong thả nâng tay lên như muốn cầm cổ chân cô.
Bị hình ảnh trước mắt dọa sợ, một giây trước khi tay Phó Bạch chạm vào mắt cá chân mình, Lý Thanh Lê rụt chân về như bị bỏng, nhiệt độ trên mặt cũng dần tăng cao.
“Còn muốn xoa nữa không?” Phó Bạch hơi ngẩng cổ, mỉm cười.
Dáng Phó Bạch cao, cho dù ngồi đối diện với Lý Thanh Lê cũng không thấy quá sức, hai người một ngồi xổm một ngồi trên ghế, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách cực gần, gần đến mức lông tơ trên mặt, thậm chí hình ảnh phản chiếu chính mình trong mắt đối phương cũng có thể thấy rõ.
Im lặng nhìn nhau trong chốc lát, cả hai mất tự nhiên dời ánh mắt đi.
Phó Bạch đứng dậy, tay c*m v** túi, mắt nhìn án kỷ phía sau Lý Thanh Lê, hỏi:
“Nhờ đồng chí Lý Thanh Lê mà tôi được làm giáo viên đại đội, không biết phải tặng quà gì mới có thể vừa biểu đạt được tấm lòng của tôi, vừa làm cô vừa lòng đây?”
Ngón út Lý Thanh Lê hất hất tóc mai, thanh giọng đáp: “Hôm qua anh cũng cứu tôi ở trên núi mà, hai ta huề nhau.”
“Đương nhiên, nếu anh cực kì cực kì muốn cảm ơn tôi, tôi cũng đâu thể ngăn cản anh, đúng không? Phiếu đường 2 cân lần trước thì sao?”
Anh cười xin lỗi: “Phiếu đường thì chắc phải chờ một thời gian nữa, phiếu kia tôi cho người khác rồi.”
Lý Thanh Lê thấy hơi hụt hẫng, cũng không biết là vì tờ phiếu kia hay là vì chuyện gì khác…
Cô không cẩn thận nói ra lời trong lòng: “Thôi vậy, chỉ cần là đồ ăn là được.”
Đến khi tỉnh táo lại, trước mắt tự nhiên xuất hiện ba quyển sách.
Lý Thanh Lê: “??? Ý gì?”
Phó Bạch mỉm cười: “Phúc hữu thi thư khí tự hoa*. Sách cũng là đồ ăn mà.”
(*bụng chứa sách vở tất mặt mũi sáng sủa)
Lý Thanh Lê cắn răng nhận sách đặt lên đầu gối, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Cho nên ý anh là tôi không văn hóa không tố chất?”
Đuôi lông mày Phó Bạch khẽ nhướn lên, “Cô không có chút tự tin nào vào bản thân mình à?”
Lý Thanh Lê lạnh lùng liếc mắt, hừ nhẹ một tiếng.
“Tôi đúng là không nên tự ti như vậy, dù hồi học cao trung mỗi ngày đều ngủ gật, văn hóa tri thức chẳng ra gì, cũng kém mấy người thục nữ tài nữ kia, nhưng thế thì sao chứ? Học giỏi thì không có tố chất như tôi, có tố chất thì không đẹp bằng tôi, đẹp thì… Aizzz, tiếc ghê, tôi chính là người đẹp nhất công xã! Nói tóm lại, Lý Thanh Lê, hoàn mỹ!”
Ban đầu Phó Bạch còn cố nén, nhưng sau đó thì không nhịn được nữa, khoé môi cong cong mặt mày đều nhiễm ý cười.
Nếu nói trước đó anh là đóa hoa bị bao vây bởi tầng tầng tuyết lạnh thì hiện tại băng tuyết đã tan, làm lộ ra cành hoa với màu sắc tươi sáng.
Vốn Lý Thanh Lê còn hơi giận, sau lại thấy anh cười đẹp quá, muốn giận cũng giận không nổi, chỉ có thể lật vài trang sach rời lực chú ý.
Nhìn kĩ lại, một quyển Ngữ văn, một quyển Số học, một quyển đến bìa còn chẳng có, mở ra mới biết là một quyển sách về gieo trồng nuôi dưỡng, xem đến đây gân xanh trên trán Lý Thanh Lê bắt đầu hoạt động hết công suất.
Cô lắc lắc ba quyển sách trước mặt Phó Bạch, nghiêm túc hỏi anh:
“Ngữ văn? Số học? Trồng nấm? Nuôi heo? Phó Bạch, xin hỏi anh định bồi dưỡng tố chất nào cho tôi? Đồ tể mổ heo à?”
Phó Bạch lại phì cười, ngồi xuống cạnh Lý Thanh Lê cười một hồi lâu mới ngừng lại được, đối diện với ánh mắt tràn ngập sát khí của cô, ý chí cầu sinh cuối cùng cũng sống lại.
“Đừng hiểu lầm, tôi nghe Lưu Ngọc Hân nói cô muốn vào nhà xưởng làm việc, vừa khéo chỗ tôi sách giáo khoa cấp 3, còn sách trồng nấm… Có thể giết thời gian.”
Lý Thanh Lê: “Cho nên anh nói ‘phúc hữu thi thư khí tự hoa’ đều là gạt tôi chứ gì?”
Giỏi lắm, anh đã thành công khiến con dao 30m của tôi chú ý!
Nhoáng cái lại qua mấy ngày, chân phải Lý Thanh Lê đã đỡ đau, tối đó cô đang ngồi hóng gió thì Lưu Ngọc Hân xách theo đồ tới nhà.