Đôi mắt Phương Đồng Thi Tuệ lập tức sáng bừng lên:
“Tuyệt vời! Em thích kế hoạch này!”
Giang Ly nhấn mạnh:
“Nhưng em còn nhớ tôi vừa nói gì không? Nếu sử dụng cách này, tôi là chủ, em là tớ.”
“Ví dụ như, dù em không ăn được sầu riêng hay bún ốc, nhưng chỉ cần tôi muốn ăn, em cũng phải ăn cùng tôi.”
Phương Đồng Thi Tuệ mở to mắt:
“À! Thì ra chị nói nhiều như vậy là muốn nói điều này! Nếu chị nói sớm thì em đã hiểu ngay từ đầu rồi!”
“Chị cứ yên tâm! Em không hề kén ăn, không kiêng món gì cả!”
“Nhắc đến sầu riêng và bún ốc, giờ em lại muốn ăn ngay hai món này!”
Giang Ly: ???
Cô nói bao nhiêu như vậy, đâu phải để bàn về chuyện kén ăn hay không chứ?
Khi Giang Ly về đến ký túc, đã gần giờ tắt đèn.
Vệ Điềm Điềm và Trần Oanh nhìn thấy Giang Ly, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Điềm Điềm vội vàng hỏi:
“Tối nay cậu đi đâu thế? Sao về muộn vậy?”
“Tớ gọi cho cậu, nhưng điện thoại báo là ngoài vùng phủ sóng. Tớ và Trần Oanh đã bàn xem có nên làm gì không, bọn tớ lo lắm!”
Trường Đại học Z không có giờ giới nghiêm, với sinh viên năm ba, năm tư, việc ở ngoài suốt đêm để học bài, đi ăn nướng, hát karaoke, chuẩn bị thi đấu, hoặc thậm chí thuê nhà ở riêng là chuyện rất bình thường. Nhưng Vệ Điềm Điềm và Trần Oanh mới nhập học, tâm lý vẫn chưa chuyển hẳn từ học sinh cấp ba sang sinh viên đại học. Việc bạn cùng phòng chưa về trước giờ tắt đèn khiến họ cực kỳ lo lắng.
Nghe giọng điệu đầy lo âu của Vệ Điềm Điềm, lòng Giang Ly cảm thấy ấm áp. Cô vội vàng nói:
“Tớ lên đồi phía sau leo bậc thang, tập thể dục chút thôi.”
“Có lẽ trên đồi sóng điện thoại không tốt, điện thoại tớ cũng không phải loại tốt lắm nên cậu gọi không được.”
Thực ra, điện thoại của Giang Ly lúc nào cũng hoạt động tốt. Việc Vệ Điềm Điềm gọi không được có lẽ là do lúc đó cô đang dẫn dắt Phương Đồng Thi Tuệ nhập thân, khiến trường điện từ xung quanh bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn.
Vệ Điềm Điềm hít sâu một hơi: