“Khi xuống tàu, tôi đến Đại học Z để tìm con, nhưng không gặp được. Tôi nhớ ra con từng nói với tôi rằng giờ con đang thực tập ở một công ty tên là Phong Gia, sống luôn tại nơi làm việc.”
“Tôi đến khu dân cư này vì công ty nằm ở đây. Nhưng có lẽ tôi đã c.h.ế.t quá lâu, đầu óc ngày càng mơ hồ. Tôi đứng ở cổng hỏi đường không biết bao lâu rồi, may mà gặp cô. Nếu không, chắc tôi sẽ đứng đó mãi.”
Giang Ly lắc đầu:
“Không phải mãi, mà là sẽ tan biến hoàn toàn.”
Nghe câu chuyện của bà Nghiêm, Giang Ly hiểu vì sao hồn phách bà bị tổn thương nặng. Đi qua xe buýt, xe khách và tàu hoả – những nơi đông người và dương khí mạnh – trong suốt hai, ba ngày. Một hồn ma mới c.h.ế.t phải chịu nắng và dương khí suốt thời gian đó, hồn phách bị tổn thương là điều không thể tránh khỏi.
Nghe vậy, bà Nghiêm sợ hãi cầu xin:
“Cô gái, tôi thấy cô rất giỏi, cô là cao nhân đúng không? Cô giúp tôi với, tôi không muốn tan biến…”
Giang Ly gật đầu:
“Được, tôi sẽ giúp cô tìm con trai trước.”
Với bà Nghiêm, cậu con trai là chấp niệm duy nhất. Chỉ khi chấp niệm được giải thoát, bà mới có thể đầu thai.
Giang Ly rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lâm học tỷ trong nhóm:
“Chúc mừng năm mới, học tỷ!”
Sau khi nhận được lời đáp, Giang Ly hỏi tiếp:
“Học tỷ có quen học trưởng Nghiêm Phong, khoa Công nghệ Thông tin, năm nay học năm thứ tư không ạ?”
Ban đầu, Giang Ly không đặt quá nhiều hy vọng, vì Lâm học tỷ chỉ mới năm hai, rất ít khả năng biết một sinh viên năm tư. Cô tính nhờ Lâm học tỷ hỏi các anh chị năm ba mà chị quen biết, sau đó nhờ họ hỏi thêm sinh viên năm tư, lần lượt từng cấp như vậy, chắc chắn sẽ tìm được.
Nhưng bất ngờ thay, Lâm học tỷ nhanh chóng gửi hai đoạn tin nhắn thoại: