Giang Ly lạnh lùng đáp:
“Thành thật mà làm việc đi.”
Sau bài học, Nghiêm Trân Hương không dám làm gì sai trái nữa.
Bà nhanh chóng sắp xếp văn phòng của Nghiêm Phong gọn gàng. Dù rất muốn ngắm con trai lâu hơn, bà chỉ dám liếc trộm qua khóe mắt vài lần.
Dọn dẹp xong, bà cố lấy dũng khí để hỏi một câu duy nhất:
“Còn chỗ nào cần dọn nữa không?”
Nghiêm Phong lắc đầu:
“Không, hết rồi.”
Dù lưu luyến muốn ở lại lâu hơn, Nghiêm Trân Hương vẫn cắn răng rời đi.
Vì xoay người rời đi quá nhanh, Giang Ly và Nghiêm Trân Hương đều không nhận ra ánh mắt của Nghiêm Phong đang dõi theo bóng lưng Giang Ly.
Ánh mắt ấy đầy phức tạp, vừa kinh ngạc, vừa đau buồn, lại thoáng nét hoài niệm. Khi cánh cửa văn phòng khép lại, đôi mắt Nghiêm Phong dần đỏ hoe.
Khi Nghiêm Trân Hương bước ra khỏi văn phòng, Giang Ly lập tức thu lại quyền kiểm soát cơ thể và dẫn linh hồn Nghiêm Trân Hương ra khỏi người mình, sau đó đeo lại vòng tay gỗ hoè cho bà.
Cô chờ đợi một lúc lâu nhưng không thấy ánh sáng chỉ dẫn Nghiêm Trân Hương đi đầu thai xuất hiện, trong lòng không khỏi thất vọng.
Cô đã giúp Nghiêm Trân Hương hoàn thành tâm nguyện tự tay dọn dẹp phòng cho con trai, tại sao bà vẫn chưa thể buông bỏ chấp niệm?
Nghiêm Trân Hương rời khỏi cơ thể Giang Ly, rụt rè hỏi:
“Tôi có thể quay lại nhìn con thêm một lần nữa được không?”
Giang Ly nhìn dáng vẻ của bà, thở dài và nhận ra lý do ánh sáng dẫn dắt không xuất hiện.
Cô gật đầu bất lực:
“Đi đi, muốn nhìn bao lâu thì nhìn.”
Cô hy vọng rằng Nghiêm Trân Hương sau khi nhìn đủ sẽ có thể buông bỏ chấp niệm.
Nửa ngày sau, Nghiêm Trân Hương quay lại, thở dài nói: