Trong những lần cãi vã, câu anh hay hét lên với mẹ mình nhất là:
“Nếu hồi đó mẹ không ép con đóng cửa hàng Taobao, giờ con đã có thể kiếm được hàng triệu mỗi năm! Hồi đó Tiểu Lâm cùng con mở cửa hàng Taobao, giờ mỗi năm cũng kiếm được năm, sáu triệu tệ rồi! Ngày xưa mẹ không cho con làm, giờ lại không chịu cho con vài vạn tiêu vặt!”
Sau mỗi lần cãi vã với con trai, bà cụ Dụ thường lén khóc một mình.
Nghiêm Trân Hương nhìn thấy bà cụ khóc, trong lòng vừa mắng con trai bà cụ không ra gì, sống bê bối nhưng đổ hết trách nhiệm lên đầu mẹ mình, vừa âm thầm lo sợ.
Việc bà cụ Dụ ép con trai đóng cửa hàng để thi công chức giống hệt như việc bà hiện tại muốn con mình từ bỏ kinh doanh, tìm một công việc ổn định.
Bà cụ Dụ ngày xưa có thể ép con trai làm theo lựa chọn mà bà cho là đúng, nhưng không thể thay con sống cả đời.
Dù con trai bà cụ Dụ đã làm đúng theo ý muốn của mẹ, trở thành công chức, nhưng lại không chịu sống một cuộc sống yên ổn như bà kỳ vọng: đi làm nghiêm túc, tiết kiệm tiền, dạo chơi cùng vợ, đọc sách cùng con. Bà cụ Dụ có thể ép con trai đóng cửa hàng để thi công chức, nhưng không thể trong suốt mười mấy năm sau đó ép anh ngày nào cũng sống theo ý bà.
Nghiêm Trân Hương không thể không nghĩ, nếu bà còn sống, chắc chắn bà cũng sẽ ngày ngày nhắc nhở con trai Nghiêm Phong đóng cửa công ty để thi công chức. Nếu Nghiêm Phong thực sự làm vậy, liệu có một ngày nào đó, con trai bà sẽ oán trách bà không?
Nếu sau này, công việc của con không thuận lợi, cuộc đời không như ý, nhìn thấy những người bạn từng cùng khởi nghiệp đã đạt được thành công lớn… cảm giác oán trách là điều dễ hiểu phải không?
Đến lúc đó, liệu bà có chịu đựng nổi sự oán trách của con trai không?
Bà có chịu đựng nổi một cuộc đời không như ý của con trai không?