Site icon TruyenVnFull

Tiên Họa Trước Mắt – Nhạc Thiên Nguyệt - Chương 119

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Vạn yêu triều dâng tây thiên hỏa (1)

Cuồng phong từ phía sau ập tới, đêm kinh biến này đã sắp đi đến hồi kết. Theo ánh nắng sớm dần dâng lên ở phương đông, lửa đỏ từ trời tây cũng càng thêm dữ dội. Lận Phụ Thanh nâng tay che mắt.

Sài Tử Bức nửa quỳ đáp lời: “Bẩm Quân Thượng, ngoài quân tuần tra cùng hộ vệ tháp canh, tất cả tu sĩ Tuyết Cốt Thành đều đang ở ngoài cung chờ lệnh.”

Y ngước mắt lên: “Quân Thượng muốn đi cứu viện Sâm La Thạch Điện, chúng thần nguyện vì Quân Thượng chấp kiếm.”

Ma Quân thần sắc không đổi, nhàn nhạt nói: “Các ngươi phải nghĩ cho kỹ. Cô gia không có gì có thể đảm bảo đưa tất cả các ngươi toàn mạng trở về, lúc này rời đi, cô gia không trách tội.”

Gần năm ngàn người đồng loạt quỳ xuống, đầu gối chấn nền đất rung động, muôn miệng một lời vang vọng tận trời: “Chúng thần nguyện chết vì Quân Thượng!!!”

Thanh âm thật lâu không dứt, xé toạc màn đêm.

Lận Phụ Thanh im lặng nhìn gần năm ngàn người cúi người uốn gối. Từ tận đáy lòng, hắn uể oải nghĩ: Ai cần các ngươi chịu chết?

Nhưng cái đám ngốc nghếch này, sau khi hắn chết còn đuổi theo hắn đến tận hoàng tuyền.

Sao cứ một hai phải chết?

Thứ hắn muốn là không ai phải chết.

“Tất cả bình thân, lên thành lâu.”

Trường bào đen thẫm tung bay, theo cái xoay người của đế quân mà phất thành một đường cong. Lận Phụ Thanh lăng không bay lên, gió mạnh nâng hắn xuyên qua phố xá Tuyết Cốt Thành, lướt qua đèn lồng đã tắt, cuối cùng mũi chân nhẹ nhàng đặt lên tường thành.

Từ nơi cao nhất Tuyết Cốt Thành nhìn ra xa, mơ hồ có thể nhìn thấy phương tây tràn ngập bụi mù. Lận Phụ Thanh siết chặt cốt ngói.

Thiếu niên kim long bên cạnh ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ma Quân bệ hạ, người sắp đi đánh nhau sao?”

Tả hộ tòa Sài Nga tiến lên một bước, dừng sau lưng hắn, giọng nói trung tính truyền đến: “Quân Thượng, ngài hạ lệnh đi.”

Lận Phụ Thanh không quay đầu lại, tầm mắt nhìn đến đại địa phía tây: “Tai ương của yêu tộc sắp lan tới, Tây Vực và Âm Uyên tương liên chặt chẽ, Sâm La Thạch Điện và Tuyết Cốt Thành môi hở răng lạnh, ta muốn các ngươi xem Thạch Điện là nhà mình mà bảo vệ.”

Sau lưng đế quân là tiểu kim long và Sài Tả hộ tòa, bên cạnh là Cố Báo Ân cõng công tử phi lên thành lâu, sau nữa là chúng tu sĩ Tuyết Cốt chờ lệnh.

Có ai đó nghi hoặc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái này… ‘yêu thú triều’ này rốt cuộc là gì?”

“Từ chỗ này, ngoài ánh lửa ra thì không thấy gì cả?”

Thanh âm kia không lớn, nhưng Lận Phụ Thanh nghe được. Hắn đảo mắt nhìn qua, nhàn nhạt nói: “Yêu thú triều là gì, các ngươi nhìn thấy là biết. Chỉ là đến khi đó thì đã quá muộn rồi.”

Khi Ma Quân hạ lệnh, kỳ thật chẳng có cảm giác uy nghiêm lẫm liệt gì, trái lại còn có chút uể oải lười nhác: “Kim Đan cảnh trở lên theo cô gia ra khỏi thành.”

Sắc mặt Sài Nga thoáng biến đổi: “Quân Thượng không để ai lại thủ thành sao?”

Lận Phụ Thanh “Ừm” một tiếng, tùy tiện giơ ngón tay: “Tuyết Cốt Thành, giao cho gã thủ.”

Dọc theo hướng ngón tay chính là công tử bệnh tật ngồi trên xe lăn.

Cố Văn Hương ý cười không dứt: “Ta? Liên Cốt, ngươi đúng là ai cũng dám dùng.”

Lận Phụ Thanh bình thản nhướng mày: “Hay dở gì cũng là Tà Đế, cô gia chẳng lẽ bao nuôi ngươi ăn không ngồi rồi. Không dám phiền ngươi đại giá cứu người, nhưng tự bảo vệ mình thì vẫn có thể làm đàng hoàng tử tế, nhỉ?”

Trước mắt là vấn đề sống chết, Ma Quân cũng không sợ Tà Đế giở trò. Cố Văn Hương trộm tiên khí Cố gia rồi bỏ trốn, cũng không biết hiện giờ Cố gia ở Lục Hoa Châu đang bạo nộ thế nào đâu. Cố Thập Tam công tử này, ngoài Tuyết Cốt Thành ra cũng chẳng còn chốn dung thân.

Cố Quỷ Lang tâm cơ sâu nặng, thiện mưu mô quỷ kế, kỳ thật cũng hữu dụng —— Gã thông minh, biết thời biết thế, biết khi nào có thể làm khùng làm điên, cũng biết khi nào nên khom lưng cúi đầu.

Ánh mắt Lận Phụ Thanh hàm chứa uy h**p: “Người ở Tuyết Cốt Thành, không được để mất bất kỳ ai.”

Cố Văn Hương che miệng cười nói: “Ai cha, Quân Thượng thật biết làm ta khó xử. Đáng tiếc hiện giờ Văn Hương là thân lục bình không nơi nương tựa, ngoài ngoan ngoãn nghe lời ra thì còn có thể làm gì?”

Lận Phụ Thanh xoay người. Gió thổi qua gương mặt lạnh băng của hắn, tà áo đen cùng mái tóc dài buộc gọn dây dưa trong gió, hình bóng đời trước đời này chồng điệp lên nhau.

Hắn đứng trên đầu thành Tuyết Cốt, giáp trụ đế bào, sau lưng là hàng ngàn tu sĩ thần phục; phía trước là cường địch nanh nhọn vuốt sắc, chưa rõ thế nào; dưới chân là vận mệnh tối tăm bất định.

Nếu nói thiếu thứ gì, có lẽ chỉ thiếu Tư Quân Sầu thôi.

Lận Phụ Thanh ngẫm nghĩ, hắn nhớ mình từng nói với Tri Uyên, đời này hắn không cần Tư Quân Sầu.

Trên thành lâu, dưới vòm trời, Ma Quân triệu hoán Dục Nguyệt cầm trong tay. Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng bàng bạc trong trẻo, chiếu sáng tay cầm kiếm của hắn.

Loạn thế nổ ra… không hiểu vì sao, trong lòng Lận Phụ Thanh dâng lên một dự cảm xấu.

Tuy hiện tại giống như lời tu sĩ Tuyết Cốt ban nãy lẩm bẩm, ngoài ánh lửa ra, bọn họ không nhìn thấy gì. Nhưng đến khi nhìn thấy, e rằng đã quá muộn.

Lận Phụ Thanh nhắm mắt, thầm gọi: Tri Uyên.

Đừng sợ, ta sẽ vượt mọi chông gai, thẳng tiến không lùi.

Chúng ta sẽ tương ngộ ở cuối con đường.

Ma Quân mở mắt, ánh mắt nghiêm nghị như ánh trăng.

“—— Đi!!”

=========

Liệt hỏa cuồng nộ ở bầu trời phía tây thiêu rụi ánh bình minh, hơn ngàn tu sĩ Tuyết Cốt ngự kiếm, ngược gió mà lên, rầm rộ hướng về tây thiên.

Gió lạnh thét gào, Lận Phụ Thanh cưỡi kim long, tranh thủ thời gian đi đường lấy thông linh ngọc châu ra trao đổi với Cố Văn Hương.

“Nói thật với ta đi, Báo Ân bị ảnh hưởng từ khi nào?”

“Chừng năm, sáu ngày trước.”

Năm, sáu ngày trước… khi đó hắn còn đang bế quan, đánh sâu vào cảnh giới Nguyên Anh.

“Trên người hắn còn gì khác thường không? Có dấu hiệu âm khí ăn mòn không?”

“Không có, chỉ là thần hồn bị uy lực của yêu thú cấp cực cao k*ch th*ch. Yêu thú triều còn không phải là như thế sao?”

“… Ngươi canh chừng hắn, nếu có biến hóa thì lập tức báo cho ta.”

Đột nhiên, chúng tu sĩ Tuyết Cốt đồng loạt kinh hô. Sài Nga bay lên đuổi kịp kim long, thanh âm gấp gáp cắt ngang suy nghĩ của Lận Phụ Thanh: “Quân Thượng, ngài mau nhìn phía trước!”

Lận Phụ Thanh cất ngọc châu, ngẩng đầu nhìn lên.

Sâm La Thạch Điện đã ở ngay trước mắt bọn họ. Mười thanh cột cao ngất đúc từ đá xám đứng sừng sững uy nghi giữa chốn hoang vu, trên cột khắc đồ đằng tà thần cổ xưa.

Trên Thạch Điện, thánh hỏa cháy hừng hực, đệ tử và trưởng lão Sâm La đều đứng trên tường cao của Thạch Điện, ưỡn ngực ngẩng đầu, bày trận địa sẵn sàng nghênh địch. Thân Đồ Lâm Xuân đứng trên đỉnh cột đá lấp trời, trên vành tai treo hoa tai đỏ rực sáng lấp lánh.

Hắn dùng răng cắn bảo đinh cuối cùng trên cổ tay, phun ra ngoài, lúc ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt nhợt nhạt của hắn bị bóng kim long bay ngang qua bao phủ.

Ma Quân thở dài lắc đầu, động tác nhỏ đến mức khó phát hiện. Hắn đã nói Thân Đồ giao cho hắn giải quyết, nhưng có lẽ tín đồ Sâm La bản tính kiêu ngạo, sẽ không trông chờ người khác đến bảo vệ thần điện của mình.

Lận Phụ Thanh không nhìn tiểu yêu đồng nữa, hai tay nắm lấy sừng kim long, rướn người nhìn về phía trước. Phía chân trời xa xa, bình thường là sông dâng sóng trào, ngâm nga chín khúc xướng ca của dòng Sâm La chốn Tây Vực. Nhưng hôm nay, sóng biếc thê lương, khắc khoải vang lên thanh âm khác thường. Có thứ gì đó như đang điên cuồng lao đến từ phương xa, bụi bay mịt mù, cát vàng che tầm mắt, tiếng rít gào, hí vang, thanh âm hỗn tạp hòa vào nhau.

“Uồm…”

“Grào!! Grào!!!”

“Hoét, hoét hoét ——!!!”

Đá dưới chân bị đạp vỡ, thân cây bị sừng đâm xuyên, tiếng vỗ cánh xé toang tiếng gió. Vô số yêu thú hiện thân từ đám bụi mù, tròng mắt đỏ sậm hung tàn, phun ra khí thô tanh hôi, ngửa mặt lên trời gầm rú. Đường chân trời phía tây bị bao phủ bởi đàn yêu thú mất trí từ Tây Vực, điên cuồng đâm loạn lung tung, như đợt thủy triều cuồn cuộn dâng lên từ đại địa, đánh ập về phương đông, nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối.

—— Ước chừng, hơn vạn yêu thú từ sâu trong Tây Vực đang vọt về hướng tu sĩ nhân tộc sinh sống!

“Này…!” Chúng tu sĩ đi theo Lận Phụ Thanh đồng loạt biến sắc, có người không tin nổi trợn trừng hai mắt, “Đám yêu thú đó làm sao vậy!?”

—— Yêu thú triều là đại tai hiếm thấy, mấy trăm năm khó có một lần. Bọn họ dù đã sống hai đời, cũng có rất nhiều người chưa từng nghe nói tới hiện tượng này. 

Nhưng ở chốn Tây Vực, nơi yêu thú tụ tập sinh sống, yêu thú bạo động kỳ thật không hiếm lạ. Khi có đại yêu thú mang huyết mạch chí tôn chào đời, khi độ lôi kiếp, hoặc khi tử vong, uy lực của chúng sẽ toát ra ngoài, đủ sức phá hủy tinh thần của những yêu thú yếu hơn. Mà yêu thú thất trí phát cuồng sẽ tạo thành một làn sóng cuồng bạo mới, lại ảnh hưởng đến nhiều yêu thú cấp thấp hơn nữa… Sự điên cuồng càng lúc càng lan rộng, khi toàn bộ yêu thú trong vùng bạo động, cũng là lúc hình thành yêu thú triều.

Lận Phụ Thanh giơ tay, chúng tu sĩ Tuyết Cốt đều đồng thời dùng lại.

“Bờ đông sông Sâm La địa thế bằng phẳng,” Ma Quân lạnh lùng nói, “Yêu thú qua sông sẽ tiến quân thần tốc. Phải lấy sông Sâm La ngăn chặn hơn nửa yêu thú triều mới có hy vọng bảo toàn Thạch Điện và Tuyết Cốt Thành.”

Chỉ nói mấy câu, yêu thú bạo động đã tràn đến giữa sông. Chúng đã hoàn toàn thất trí, đâm đồng loại ngã xuống dòng nước xiết. Những con bị ngã, có con bị chết đuối, có con bị dẫm chết, thảm không nỡ nhìn. Yêu thú cuồng bạo đạp lên thi thể, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên không dứt, máu đỏ lan tràn khắp mặt nước sông.

… Tuy rằng nhân – yêu khác tộc, nhưng nhìn một màn này, vẫn có người xanh mặt, lộ ra vẻ không đành lòng.

Nhưng không đành lòng thì cũng không thể thủ hạ lưu tình.

Ma Quân ra lệnh một tiếng, hơn ngàn tu sĩ tu thổ pháp đồng thời niệm chú, bên bờ sông nổi lên từng tảng đá lớn, ầm ầm phá đất chui lên. Đám yêu thú dẫm lên đồng loại lao qua sông không dừng lại kịp, đâm sầm vào tường đất, vỡ đầu chảy máu, ngã ra giữa sông. Một loạt thanh âm va chạm vang lên không ngừng.

Sài Nga cao giọng quát: “Khai lôi võng!!”

Chỉ trong chớp mắt, sấm dậy giữa không trung, lôi điện kết thành lưới. Yêu cầm bay trên trời đụng phải lôi võng bị giật cho rơi xuống, nước sông bắn tung tóe.

Có người nhỏ giọng cảm thán: “May mà sông Sâm La rộng lớn, bằng không, với tình hình này, thi thể cũng có thể lấp kín sông.”

Ma Quân bình tĩnh nói: “Không thể chủ quan, dùng pháp bảo đi.”

Một lúc sau, pháp bảo tiên khí bay đầy trời, mấy ngàn tu sĩ tự thi triển thần thông, linh khí công kích phóng ra, tiếng yêu thú gầm rú đinh tai nhức óc. Cũng chính lúc này, Lận Phụ Thanh chợt phát giác, đây là lần đầu tiên kể từ khi sống lại, hắn thật sự chỉ huy một trận tu sĩ đại chiến.

Người tu tiên, có người nghiên cứu thiên đạo, có người có thể dời non lấp biển, có người biết thao túng lôi hỏa. Khi trăm ngàn tu sĩ hợp lực với nhau, tất có phong lôi giao hội, lay động chín tầng mây. Trong một cuộc đại chiến như vậy, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể dẫn đến hàng vạn thương vong.

Giống như hiện tại —— tu sĩ nhân tộc và yêu thú liều mạng lấy cứng đối cứng, thật sự quá thảm thiết.

“—— Sài Tử Bức, nơi này giao cho ngươi thủ.”

Lận Phụ Thanh đột ngột nhìn sang Sài Nga, tay nắm chặt sừng Ngao Chiêu: “Yêu thú đột nhiên cuồng bạo, chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng. Ta muốn cùng kim long đi sâu vào yêu thú triều, nhìn xem rốt cuộc tại sao lại thế này.”

Sài Tử Bức sắc mặt cứng đờ: “Quân Thượng!”

Lận Phụ Thanh: “Tả hộ tòa, nghe lệnh cô gia.”

“…” Sài Nga hít sâu một hơi, “… Tử Bức tuân lệnh. Quân Thượng ngàn vạn lần bảo trọng.”

Lận Phụ Thanh gật đầu, vuốt Ngao Chiêu: “Chiêu Nhi, chịu nổi không?”

Ngao Chiêu lắc lắc đầu, giọng nói trong trẻo mà ngạo nghễ: “Ma Quân bệ hạ lo lắng thừa, phải là chúng nó không chịu nổi uy lực của tiểu long!”

Ma Quân cười khẽ: “Được, chúng ta đi.”

Exit mobile version