Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Linh hồn tù hãm nhìn lồng giam (4)
Vu Miểu đột nhiên nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp. Nàng tựa một phiến lá khô điêu tàn rơi xuống bên chân thiên ngoại nhân. Hai người kia lập tức quay đầu lại, sát khí tức khắc tỏa ra khắp đáy vực Âm Uyên.
“Kẻ nào!?”
“Là nữ tu Dục giới!”
“Không ổn.” Vương Chiết thấp giọng nói, một đôi loan đao đã hiện lên trong tay gã, “Nàng ta nghe được lời chúng ta nói rồi, không thể giữ lại.”
Lại chẳng ngờ, “nữ tu Dục giới” trước mặt không có chút khí phách nào, xụi lơ quỳ mọp xuống. Khi nàng ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Vu Miểu đôi mắt ngập nước, nghẹn ngào nói: “Cầu ngài…”
“Cầu xin các ngài… Những lời các ngài vừa nói…”
Đó là một con kiến cận kề bên bờ vực sụp đổ, một con kiến vô tri yếu ớt, lần đầu tiên được diện kiến thần minh sáng thế. Nàng rụt người trên mặt đất, cuộn tròn, câu chữ trong miệng hàm hồ lộn xộn.
Nàng nghẹn giọng khóc ròng: “Ta không phải là đối thủ của các ngài… nhưng ít nhất, cho ta chết trong sự thật… được không…”
Sự khẩn cầu hèn mọn như vậy dễ dàng khơi lên lòng kiêu ngạo đắc ý, làm dịu đi không khí căng thẳng tràn ngập sát khí. Vương Chiết bật cười, nói với người bên cạnh: “Đỉnh lô Dục giới cũng thật đáng thương, nàng ta sắp điên rồi.”
Thẩm Lăng nheo mắt, nói với Vu Miểu: “Nếu ngươi đã nghe hết thảy, xem như được chết trong sự thật rồi, may mắn thay.”
Vu Miểu điên cuồng lắc đầu, tóc tai tán loạn: “Ta không hiểu! Không hiểu!”
Đôi mắt bi ai của nàng đỏ hoe, như khóc mà cũng như cười, nghẹn ngào một lúc lại trừng mắt nhìn hai người, nói: “Ta không tin… trừ phi các ngài cho ta tận mắt thấy! Cho ta thấy…”
Vương Chiết càng thêm sảng khoái, ha hả cười to, giơ chân đá Vu Miểu một cái. Đại nghiệp của Bàn Vũ sắp thành, tâm tình gã rất thoải mái, ngạo nghễ nói: “Cũng được, cho nàng ta được nhìn thấy chân thần Bàn Vũ, có gì mà không được.”
Với thần hồn của tiên nhân Bàn Vũ, tiết lộ chân tướng không cần kể lể dông dài, chỉ cần một cái chớp mắt mà thôi. Vương Chiết giơ tay lên, một luồng sáng mạnh mẽ truyền vào giữa mày Vu Miểu, chui vào thức hải.
Ngọc Nữ rên đau một tiếng, sâu trong ý thức của nàng, vô số điểm sáng ầm ầm nổ tung. Nàng chợt cảm thấy mình trở nên vô cùng nhỏ bé, như đang trôi nổi trong hư vô, không biết đang ở phương nào, quên hết mọi thứ, như một bào thai cuộn tròn ngủ say.
Bóng tối dày nặng như thủy triều ôm lấy nàng, hơi thở vĩnh hằng chợt ùa vào mặt, cái lạnh của mùa đông vĩnh cửu bao trùm tứ phía. Nhật nguyệt tàn lụi, sao trời rơi rụng. Khi không còn chút sự sống nào nữa, nàng đã đến đó.
Nơi đó không có trời, không có đất, không có trắng đen, không có không gian hay thời gian, không có sống chết. Thậm chí, cả khái niệm “có” và “không” đều không tồn tại. Nơi đó là khởi nguyên, là trạng thái khi Đạo chưa biến hóa, là dáng vẻ trước “thuở hồng hoang”.
Ở phía xa xăm, có một thanh âm vang lên:
Thời hoang cổ vạn vật chưa sinh. Một sớm hỗn độn phân chia, Đạo sinh âm dương, âm ở dưới, dương ở trên, trải qua chín chín vạn năm, tạo ra hoàn vũ…
Nhật nguyệt bắt đầu sáng, sao trời bắt đầu chuyển động, lôi đình đi khắp hoang mạc, gió bụi thổi qua u minh…
Lại thêm chín chín vạn năm, dương sáng trong, âm hóa đục, mới hình thành thiên địa…
Vu Miểu chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, hết thảy ký ức cùng nhận thức ùa về. Nàng nhận ra những lời mà giọng nói kia đang ngâm tụng đều xuất phát từ điển tịch tiên đạo, giảng về sự diễn hóa của thời thượng cổ hồng hoang. Nàng càng không thể ngờ là, ngay sau đó, nàng được chứng kiến sự hình thành của thiên địa.
Nàng thấy Đạo sinh ra âm dương, hóa thành hai khí, liên tục lưu chuyển giữa hỗn mang. Muôn vàn đạo pháp huyền diệu đan xen vào nhau trong cõi hư vô, sinh ra ánh sáng và bóng tối, sinh ra sao trời và tro bụi, sinh ra bộ dạng ban sơ của Ngũ Hành, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, sinh ra…
Sinh ra hồn phách.
Khi khái niệm “hồn phách” bất chợt xông vào trí óc, Vu Miểu đột nhiên ngộ ra —— hoặc nên nói là “bị bắt” ngộ ra, đó chính là bộ dạng nguyên thủy của các tiên nhân Bàn Vũ.
Hồn linh của tổ tiên Bàn Vũ sinh ra từ khí dương, ban đầu vô tri vô giác. Qua hàng triệu năm, bọn họ dần dần tiến hóa thành hình thể, có tư duy độc lập và có khả năng sinh sản. Đổi lại, bọn họ không còn là những hồn phách trong trạng thái hỗn độn nữa, mà có thất tình lục dục, có sinh lão bệnh tử… Chính là bộ dạng tu sĩ trong tam giới mà Vu Miểu đã quá quen thuộc.
Tổ tiên của người Bàn Vũ dần dần hình thành một thế giới riêng, bắt đầu tu luyện vì mưu cầu trường sinh và khám phá thiên đạo. Bọn họ hấp thụ dương khí từ thiên địa và vũ trụ vào cơ thể, rèn luyện kinh tủy, khai mở linh quang, kết đan sinh anh, cho đến khi độ kiếp, phi thăng thành tiên.
Thế nhưng đến cùng, âm dương mất căn bằng, người tu hành chỉ có dương không có âm, sau khi phi thăng lại gặp phải bình cảnh.
Bình cảnh kéo dài thật lâu, thật lâu.
Số người thăng tiên càng lúc càng nhiều. Người Bàn Vũ tính tình lạnh nhạt kiêu ngạo, những kẻ yếu hơn đã sớm ngã xuống, máu chảy dài trên con đường thành tiên.
Dần dần, cơ hồ toàn bộ người Bàn Vũ có thể sống sót đều thành tiên. Nhưng đó dường như cũng là điểm dừng cuối cùng, không có tu sĩ Bàn Vũ nào có thể đột phá cảnh giới Phi Thăng. Khi phát giác ra tình cảnh bế tắc này, bọn họ bắt đầu hoảng sợ.
Bọn họ vốn sinh ra từ dương khí, tu âm khó khăn hơn tu dương rất nhiều, huống hồ, hiện tại ai nấy cũng đạt cảnh giới Phi Thăng, dương khí trong cơ thể đậm đặc đến cực điểm, làm sao có thể dẫn âm khí tìm đường đột phá được nữa?
Người Bàn Vũ lập tức hối hận vô cùng. Cũng từng có những tu sĩ muốn nghịch thiên tu tập âm khí, nhưng bọn họ từ lâu đã bị xem là dị loại và bị giết sạch; cũng từng có tu sĩ chưa thành hình, để rồi bị tàn sát vì sự yếu ớt của mình.
Hóa ra bọn họ đã tự đưa mình vào chỗ chết.
Nếu không thể đột phá, tuổi thọ dài lâu đến mấy cũng luôn có tận cùng. Người Bàn Vũ đã quen khống chế hết thảy, quen trường sinh bất tử, há có thể chấp nhận một kết cục như vậy?
“…” Vu Miểu ngẩn ngơ nhìn toàn bộ quá trình, mơ hồ cảm thấy mình đã chạm vào được cái gì.
Nàng nhanh chóng nhìn thấy một địa phương quen thuộc tại Bàn Vũ giới —— Âm Uyên.
Đó và vực Âm Uyên chưa có xương trắng chất chồng, dòng nước tĩnh lặng chảy luồng qua khe đá, phản chiếu ánh sáng. Nó không hề u ám, mà trong mát đẹp đẽ vô cùng.
Nàng nhìn thấy, ngày đó, nhóm đại năng Bàn Vũ có tu vi thâm sâu nhất, can đảm và khí phách nhất, cùng tụ tập ở đáy vực Âm Uyên. Bọn họ muốn thử dẫn âm khí vào cơ thể, muốn thử tìm một điểm đột phá trong tình thế tuyệt vọng này.
… Nhưng thất bại.
Đó là cảnh tượng thảm thiết nhất mà Miểu Ngọc Nữ từng được chứng kiến trong cả cuộc đời nàng.
Tiên nhân Bàn Vũ lần lượt từng người nổ tan xác mà chết. Có người bị âm khí phản phệ, có người bị dương khí phản phệ, máu nhuộm đỏ dòng nước Âm Uyên, xác chết chồng chất, không một ai may mắn sống sót.
Bàn Vũ giới tổn thất gần bảy phần đại năng đứng đầu, những thế lực lớn cơ hồ suy sụp trong cùng một ngày. Tiếng khóc vang trời, khắp nơi lụa trắng.
Lúc ấy, một trong các tiên nhân đứng đầu Bàn Vũ đã nhân cơ hội đó thống nhất toàn bộ Bàn Vũ giới, tự xưng “Tôn chủ”. Bàn Vũ giới bước vào thời kỳ tăm tối nhất của mình, kéo dài suốt năm ngàn năm, người Bàn Vũ gọi đó là “Chiến Dịch Âm Nạn”. Từ đó về sau, tiên nhân Bàn Vũ khiếp đảm, không dám tùy tiện thử đột phá nữa. Thi thể dưới Âm Uyên hóa thành xương trắng, người sống cầm cự qua một năm, lại một năm.
Cho đến khi Bàn Vũ giới xuất hiện một kỳ tài được xưng là Bất Nhân đạo nhân, nghĩ ra một loại bí pháp tàn nhẫn. Nếu không thể nạp âm khí trực tiếp vào cơ thể, vậy dùng lô đỉnh thì sao?
Bất Nhân dành ra gần ngàn năm để tạo ra một thế giới nhỏ phỏng theo Bàn Vũ giới. Ông ta giải thích với chúng tiên Bàn Vũ, nói mình dùng thuật tạo hình tạo ra một đám “sinh linh cấp thấp” mô phỏng theo người Bàn Vũ, dùng ảo thuật dệt ra ký ức giả, đặt vào trong thế giới nhỏ.
Các tiên môn thế gia cùng toàn bộ lịch sử, văn hóa, phong tục, truyền thuyết cổ xưa đều là bịa đặt phỏng dựng theo Bàn Vũ giới. Ngay cả Âm Uyên và xương cốt cũng được cho vào.
Đợi đến khi nhóm “sinh linh cấp thấp” này sinh đẻ vài đời, tu vi đạt đến một mức độ nhất định, lại đổ một lượng lớn âm khí xuống, cưỡng chế nhóm “sinh linh cấp thấp” hấp thu âm khí.
Tiên nhân Bàn Vũ đã tu dương đến cực hạn, âm dương không cách nào dung hợp được nữa, cố chấp nạp âm khí vào người sẽ nổ tan xác. Nhóm sinh linh này thì khác, tuy rất yếu ớt, hấp thụ âm khí vô cùng đau đớn, có khả năng thất trí phát cuồng, nhưng xem chừng sẽ không chết. Đến lúc đó, người Bàn Vũ có thể bắt về làm lô đỉnh để thải bổ âm khí.
Bất Nhân đạo nhân thậm chí còn tạo ra thể xác để chứa thần hồn cho người Bàn Vũ, chôn giấu dưới nền đất thế giới nhỏ.
Chẳng qua, mỗi một thế giới có quy tắc của riêng mình, thần hồn ngoại lai muốn xâm nhập cũng gặp rất nhiều khó khăn. Bất Nhân bèn lấy mầm non của Mộc Hồn[1], một thần vật thượng cổ có sức mạnh “triệu hồn”, trồng nó trên một hòn đảo cô lập của thế giới nhỏ.
Hòn đảo đó, sau này được các sinh linh trong thế giới nhỏ gọi là: Thái Thanh Đảo.
=========
Vương Chiết chợt nói: “Được rồi, nàng ta xem quá nhiều rồi, giết đi.”
Vu Miểu đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng thoát ra khỏi ảo giác, nằm trên mặt đất th* d*c, nước mắt rơi xuống như vỡ đê, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, như vớt từ trong nước ra, cổ nổi đầy gân xanh. Nàng lại dập đầu xuống, thảm thiết kêu la: “A…… A A A ——!!!”
Ở góc độ không ai nhìn thấy được, bên dưới tầng nước mắt là ánh sáng. Cũng ở nơi không ai nhìn thấy được, linh lực trong kinh mạch Ngọc Nữ hóa thành vô số mũi kim, đâm vào mỗi đoạn xương cốt của nàng.
Đó là loại khổ hình còn đau đớn hơn cả lăng trì. Hàng trăm chữ khắc chi chít lên xương, đủ khiến người ta đau đến phát điên, sống không bằng chết. Nàng che giấu cơn đau thảm thiết của mình bên dưới dáng vẻ gần như phát điên, bên trong nước mắt tuông rơi không ngừng. Giống như khi quỳ rạp dưới chân thiên ngoại thần, nàng đã che giấu ý chí kiên định sáng ngời của mình bên dưới tiếng khóc lóc cầu xin.
Vương Chiết rút loan đao, cười nhẹ: “Điên rồi à? Đừng sợ, ta giải thoát cho ngươi.”
Vào khoảnh khắc ánh đao lóe lên trên đỉnh đầu, Vu Miểu đột nhiên ngừng la hét.
Loan đao chém đứt hơn phân nửa mái tóc đẹp của Ngọc Nữ, vẽ ra một đường máu trên lưng nàng. Nàng nhảy dựng lên, cả người như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nàng quả thật đang lao đầu vào lửa.
Bên hông Thẩm Lăng nhẹ hẫng. Gã kinh ngạc giận dữ: “Không ổn, lửa niết bàn!!”
Một đường bám theo hai người này, Vu Miểu đã xác định được ai giữ lửa niết bàn, bỏ trong túi càn khôn nào. Tu vi của nàng đã là đỉnh Nguyên Anh, cận kề Đại Thừa, không đánh lại hai thiên ngoại thần, nhưng nếu toàn lực ra chiêu bất ngờ thì vẫn có thể đắc thủ.
Ngay khi bắt được túi càn khôn, Vu Miểu xoay người bỏ chạy.
Vương Chiết bạo nộ, quay đầu lại: “Thứ hạ tiện, ngươi dám!!”
Thẩm Lăng: “Phía trước là tử lộ, ả trốn không thoát đâu!”
Nàng cắn răng, dồn toàn bộ linh lực của mình vào trong túi càn khôn. Lửa phượng hoàng niết bàn thiêu lên ngón tay nàng, nháy mắt lan ra toàn thân. Vương Chiết và Thẩm Lăng nhanh chóng đuổi đến nơi. Vu Miểu không chút do dự tự đốt cháy kinh mạch và đan điền mình, cả người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến nàng trông như một thần nữ giáng thế.
Nàng bỏ chạy.
Nàng bị ngọn lửa thiêu đốt.
Giống một con nai bỏ chạy khỏi nanh vuốt sài lang, cũng giống một ngôi sao chổi sắp bị màn đêm thăm thẳm nuốt chửng.
Vu Miểu chạy về phía làn nước bàng bạc của âm mạch, góc váy tung bay.
Khóe mắt Vương Chiết giần giật, kinh sợ quát lên: “Không ổn, ả muốn phá hủy thần hỏa niết bàn!”
Nước mắt trên mặt Vu Miểu đã khô cạn từ lâu.
Những sinh mệnh được tạo ra để làm lô đỉnh, rốt cuộc có được xem là sinh mệnh không?
Lô đỉnh chết đi rồi, liệu có còn hồn linh, có lục đạo luân hồi để tái sinh không?
Chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.
Vu Miểu biết, sau khi mình chết, sẽ có một người luôn tìm kiếm nàng, dù có phải lật tung chân trời góc biển cũng sẽ đi tìm nàng. Vậy nên, nàng gửi gắm chân tướng của tam giới này cùng một tia hy vọng mong manh như mò kim đáy bể vào chấp niệm của người kia đối với nàng.
Người kia, người kia…
“Diệp Phù, Diệp Cốc chủ, tại sao Long Hồng của ngài không có vỏ?”
“Kiếm không vỏ, xuất kiếm càng nhanh.”
Nàng chạy thật nhanh, giống như đang ngược dòng quá khứ.
Nàng chạy về năm đó, khi nàng là Ngọc Nữ của Sâm La Thạch Điện, ngồi sóng vai với Diệp Cốc chủ trẻ tuổi, thiên tài của Kiếm Cốc, cùng tâm sự bên vách núi hoa cỏ xanh rờn.
“Xuất kiếm quá nhanh, nếu hối hận thì làm sao bây giờ?”
“Diệp mỗ xuất kiếm chưa bao giờ hối hận.”
Nàng cong khóe mắt mỉm cười. Gió xuân mang theo hơi ấm của chàng trai kia.
“Nhưng lưỡi kiếm quá sắc bén, dễ hại người hại mình.”
“Phải không?”
Nàng dường như nhìn thấy Diệp Phù cũng cười. Nàng rất thích nhìn nét cười trên khóe môi của người này, tiếc rằng người ta lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy, Miểu Ngọc Nữ… có nguyện làm vỏ kiếm của Diệp Phù không?”
Nàng cảm thấy mình được nắm tay, được ôm vào lòng, được nhìn thấy đôi mắt uy phong hơn người của Diệp Phù.
Người này ấy à, đã thành thân rồi vẫn cứ như trước kia, quy củ nề nếp gọi nàng là “Miểu Ngọc Nữ”.
“Nếu vì nàng mà phải thu kiếm phong vỏ, Diệp Phù cũng cam tâm tình nguyện.”
Phu quân, phu quân, A Miểu phụ chàng.
Đây không phải là thời thế an bình để có thể thu kiếm phong vỏ.
Nước âm mạch, thật lạnh.
=========
Mặt trời về tây, đàn quạ về tổ.
Ông chủ khách đ**m mập mạp khẩy bàn tính, chốc chốc ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Nhóc con, sao mẹ ngươi còn chưa trở về?”
Ngoài cửa có cô bé áo lục kéo cái ghế ngồi ở đó: “Mẹ sẽ về! Quả Quả ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ về!”
Ông chủ gãi đầu: “Ờ, biết rồi… Tốt nhất là mẹ ngươi mau chóng về đi, tiền trọ ngày mai còn chưa đưa đây này.”
Hoàng hôn buông xuống, cô bé chống má, cười đến ngọt ngào: “Ừm, vâng ạ… Mẹ sẽ về sớm, dẫn Quả Quả đi tìm cha.”
Cô bé không biết, mẹ đã không thể trở về được nữa.
[1] Phía trước, “mộc hồn” là một khái niệm mơ hồ, đến đây thì nó đã được xác định là tên một thần khí, nên từ chỗ này trở về sau, chữ này sẽ được viết hoa.