Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Thiếu niên không biết vị tư tình (1)
Lận Phụ Thanh nhẹ nhàng cười, tóc đen như mực tản ra, vươn tay chạm vào mặt Phương Tri Uyên gần trong gang tấc. Người kia cụp mắt, có lẽ cảm thấy hắn vẫn chưa tỉnh táo, vậy nên im lặng để cho hắn sờ.
Đầu ngón tay lướt qua sống mũi, dừng ở trên môi.
“…” Phương Tri Uyên ánh mắt tối đi, môi không nhịn được khẽ động.
Ngón tay Lận Phụ Thanh rơi khỏi môi y. Ma Quân mở mắt, âm giọng biếng nhác: “Nửa mộng tìm đại đạo, nửa tỉnh thấy mỹ nhân… Cô gia sống đến tiêu dao.”
Phương Tri Uyên nắm lấy ngón tay s* s**ng lung tung của hắn, thấp giọng nói: “Ngươi mệt rồi.”
Ánh mắt Lận Phụ Thành dừng ở vết máu khô trên huyền giáp: “Không thể mệt hơn ngươi. Có bị thương không?”
Phương Tri Uyên không đáp, dang tay bọc kín hắn trong chăn, đặt nằm xuống sập, bàn tay vỗ nhẹ lên trán hắn: “Ngủ chút đi, ta không nói với Lỗ Lôi Khung là được.”
“…”
Lận Phụ Thanh bị bắt nằm thẳng, nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Không hổ là tiểu họa tinh của hắn, liếc mắt một cái là biết hắn đang lo lắng chuyện gì, đúng là trời sinh một cặp, tâm linh tương thông, nhưng mà…
Nhưng nói vậy… một phen cô gia bộc bạch trần tình mới rồi thì sao!? Ngươi lại làm như không nghe thấy nữa à!?
Lận Phụ Thanh đau lòng hết sức, thầm nói Phương tiểu họa tinh ngài phản ứng với ta một chút có được không? Con cóc đụng vào một cái còn biết nhảy cơ mà! Ta nói ta thích ngươi, ngươi lại bắt ta ngủ?
Nếu không phải hắn biết thừa tính tình của Phương Tri Uyên, đổi thành người khác chẳng phải đã thành “Nghĩ bậy gì vậy, đi ngủ đi” rồi sao!?
Đến đây, Lận Phụ Thanh đột nhiên tò mò. Hắn thầm nghĩ, rốt cuộc Phương Tri Uyên… có cảm giác với mình từ lúc nào? Hắn không tự làm khó mình, cười cười kéo ống tay áo Tri Uyên, kề tai hỏi nhỏ như đang bí mật tâm tình.
Phương Tri Uyên lại không chịu nổi kiểu này, buồn bực nói một câu “Không biết”, đẩy Ma Quân ra, tự cởi bỏ chiến giáp nặng nề.
Lận Phụ Thanh ghé vào đầu giường nhìn y: “Tới bao lâu rồi? Gặp Lôi Khung chưa?”
Phương Tri Uyên ậm ừ, nói: “Đại khái đã nghe ông ta nói rồi. Lỗ Lôi Khung tự dẫn người đi thu thập tâm pháp tu ma, ta đến xem ngươi một chút… Ngươi thật sự không ngủ sao?”
“Không ngủ được, đã tỉnh rồi.” Lận Phụ Thanh vẫy tay gọi Phương Tri Uyên đến gần, “Ngồi đây, kể ta nghe tình hình tiên giới bốn tháng qua thế nào rồi.”
Phương Tri Uyên thuận tay gỡ bản đồ treo trên tường xuống, gập một chân đặt lên mép giường, khuỷu tay đỡ sau gáy Lận Phụ Thanh, kéo hắn dựa vào mình.
Ngón tay y lướt qua địa đồ năm châu tiên giới: “Tiên nhân Bàn Vũ đang xây lầu trên mây, tùy thời xuống tiên giới đốt phá cướp bóc. Hiện giờ những vùng còn có thể thủ vững là Lục Hoa Châu và hoang châu Tây Vực, ngoài ra một số tiên môn lớn có thể bảo vệ được trong phạm vi vài chục dặm quanh mình… Ngươi nhìn xem.”
Lận Phụ Thanh nghe Phương Tri Uyên vừa nói vừa chỉ dẫn, đến khi y nhắc đến Tử Vi Các, trong lòng hắn khẽ động. Hắn nhớ đến Tử Vi, cảm thấy đã đến lúc thả tự do cho nửa thần hồn trong con chim nhỏ này.
Phương Tri Uyên nói đến tình thế lưỡng nan hiện tại của Tuyết Cốt Thành và tán tu tụ tập trước Âm Uyên, Lận Phụ Thanh trầm ngâm một chút, ngước mắt hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
Phương Tri Uyên thu bản đồ lại, đáp: “Ta chỉ nói một câu, không thể thấy chết không cứu, nhưng người ngoài tuyệt đối không thể vào thành, một người cũng không được.”
Lận Phụ Thanh không tỏ ý kiến, thần sắc chìm trong tranh tối tranh sáng.
Hắn biết Phương Tri Uyên nói không sai. Tuyết Cốt Thành tính chất đặc thù, không thể so với thành trì bình thường. Ma Quân trong lòng có thể thấy rõ, không nói đến có gian tế hay không, chỉ nói hàng ngàn hàng vạn người như vậy, vàng thau lẫn lộn, vào thành chắc chắn sẽ có chuyện. Nếu không thể điều hòa được nhóm ma tu sống hai đời cao ngạo và những người ngoài thành, nói không chừng chẳng cần người Bàn Vũ đột kích, thành cũng tự sụp đổ.
Hắn cũng hiểu tại sao Phương Tri Uyên nhấn mạnh “một người cũng không được”. Con người có tính ghen ghét đố kỵ, vì mạng sống của mình, cái gì cũng dám làm. Nếu không thể tiếp nhận toàn bộ người ngoài, vậy thì dứt khoát không nhận bất kỳ ai. Lựa chọn này nhìn như tuyệt tình, nhưng có thể chặt đứt rất nhiều rắc rối tiềm tàng.
Lận Phụ Thanh hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi nói đúng, nhưng nếu không thể đưa vào trong thành…”
—— Nếu là người bình thường, đến nước mức này rồi thì nên hạ quyết tâm “không để tán tu bên ngoài vào thành”. Nhưng trong lòng Ma Quân vẫn đang nghĩ: Nếu không thể để bọn họ vào thành, vậy làm cách nào để bảo vệ được đám người này?
Còn đang suy tư, ngoài cửa có người theo lời Lôi Khung Tiên Thủ dặn dò đã đưa thức ăn và đan dược tới. Đợi đến khi hai người nghỉ ngơi xong, mặt trời đã về tây. Lỗ Khuê Phu khắc toàn bộ tâm pháp tu ma mà Lận Phụ Thanh giao cho vào mấy chục linh ngọc giản, cho vào túi càn khôn đưa tới.
Lận Phụ Thanh nhận lấy, hỏi: “Hiện giờ ai đang quản Tuyết Cốt Thành, có thể liên hệ không?”
Lỗ Khuê Phu đáp: “Là Tử Bức chấp chưởng đại cục. Quân Thượng muốn nói chuyện với y sao? Có thông linh ngọc châu để truyền lời, còn nếu muốn gặp mặt trực tiếp, thần đi bố trí đại trận một chút là được.”
“Không, không cần khai trận.” Lận Phụ Thanh điềm nhiên phất tay, “Ta nói một câu là xong.”
Lỗ Khuê Phu lấy thông linh ngọc châu dâng lên, Lận Phụ Thanh vừa cầm lên là biết đây là tác phẩm của Tống Ngũ. Linh lực rót vào, bên trong Tuyết Cốt Thành cách xa ngàn dặm lóe lên một ánh sáng, Sài Tả hộ tòa đang sầu héo hon uống rượu một mình đột nhiên giật bắn người.
“Quân Quân Quân —— Quân Thượng!!”
“Shttt,” Lận Phụ Thanh nhíu mày, đặt ngọc châu lên bàn, lui xa ra, “Gào thét cái gì.”
Đầu bên kia Sài Nga ném bầu rượu, gác chân lên, khoa trương đấm cột trong đại điện mà khóc lóc: “Ôi chao ôi, tiểu Quân Thượng của ta, ngài chịu lộ diện rồi. Thần khổ quá mà, khổ quá sống hết nổi rồi…”
Lỗ Khuê Phu tức đến dọng một quyền lên bàn: “Sài Tử Bức! Trước mặt Quân Thượng, đừng có ăn nói hàm hồ!”
Sài Nga ở Tuyết Cốt Thành ôm lấy thông linh ngọc châu, không chịu thua kém gào ngược trở lại: “Hàm hồ cái đếch! Lão Lỗ, thứ tàn ác nhà ngươi, đi làm Tiên Thủ rồi bắt ta thủ thành! Khổ thân ta trên có tiểu nữ đế Đồ Thần phải hầu hạ, dưới có mấy trăm ma đầu phải quản lý, ngươi thấy ta giống kẻ biết hầu hạ quản lý người khác không? Hả???”
“…”
Lận Phụ Thanh ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, đưa tay day trán thở dài.
Thật là… Sài Nga quả thật sinh ra là để được hầu hạ, được hầu hạ còn kén cá chọn canh, bị quản lý thì luôn tìm cách lách luật. Bắt Tả hộ tòa thủ thành, đúng là làm khó y.
Ánh mắt Sài Nga bên kia nhìn vào ngọc châu như sói đói thấy mồi, nhô vai tươi cười: “Vậy, Quân Thượng, khi nào ngài… về nhà thăm thần?”
Lận Phụ Thanh nói thẳng: “Muốn hỏi nên xử lý tán tu ngoài thành thế nào đúng không?”
Sài Nga: “Đúng đúng đúng! Quân Thượng anh minh!”
Ma Quân thu lại ánh nhìn, cười nhạt: “Cũng không có gì khó, cứ kêu những tán tu đến cậy nhờ … ở bên ngoài Tuyết Cốt Thành xây một vòng tường thành mới đi.”
Sài Nga ngẩn ra: “Ngoài… Tuyết Cốt Thành?”
Y ho khan một tiếng, xác nhận lại: “Ngài giữ bọn họ ở ngoài thành?”
Lận Phụ Thanh có thể cảm nhận được ánh mắt Lỗ Khuê Phu và Phương Tri Uyên ở phía sau đều đang dồn vào mình. Hắn nói: “Đúng, ngoài thành, xây vòng thành lớn bao quanh Tuyết Cốt Thành. Xây thành nổi trên Hồng Liên Uyên, dùng thuyền để đi lại trên mặt nước… Còn quy hoạch cụ thể thế nào, tán tu bên ngoài nhiều như vậy, ắt có người có năng lực, cứ để bọn họ tự nghĩ cách.”
“Tóm lại, ai muốn ở lại thì tự mình xây tường dựng nhà, trồng trọt mà sống. Tuyết Cốt Thành cung cấp gạch ngói cho bọn họ xây thành, tiên thuyền để di chuyển, bao ăn mặc một năm đầu, còn lại bọn họ tự lo đi.”
“À… ờ…” Sài Nga nghe đến ngẩn ngơ, cảm thấy mỗi câu Quân Thượng nói ra đều như chuyện hoang đường, bản thân mình còn không cách nào nghĩ tới.
—— Vì không thể cho bọn họ vào thành, nên dứt khoát để bọn họ xây thêm một lớp tường thành?
Nghe rất điên rồ, nhưng nghĩ kỹ thì hình như không có vấn đề gì. Thứ Âm Uyên có nhiều nhất là tiên cốt và đá cứng, mọi người đều là tu sĩ, trong vòng hai ba ngày là có thể đắp tường… Mà Quân Thượng phân chia nội thành và ngoại thành, để tán tu tự lực cánh sinh, như vậy chẳng những không hút cạn Tuyết Cốt Thành mà ngược lại, sau này còn trở thành một hậu phương vững chắc.
Hiện tại người Bàn Vũ không có ý định chọc vào Tuyết Cốt Thành, nhưng cuộc chiến này là không thể tránh khỏi. Đến khi đó, Tuyết Cốt Thành toàn dân là binh, hậu phương ai giữ? Chẳng lẽ còn bắt đám ma tu ở tiền tuyến đánh nhau ròng rã ba ngày ba đêm xong chia ca về thành cày cuốc?
—— Đương nhiên, không đến mức cày cuốc trồng trọt. Dù sao thì tu sĩ cũng tích cốc, không ăn cũng không đói chết, nhưng điều phối linh thạch, bảo dưỡng pháp bảo cấp thấp, phối đan dược… những chuyện này cũng phải có người làm.
Trước kia Sài Nga còn thầm cân nhắc giao việc này cho nhóm ngoại môn Hư Vân không có sức chiến đấu kia, nhưng y lại chưa từng nghĩ đến đám tán tu tụ tập trước cửa nhà mình. Lúc này được Quân Thượng một lời đả thông, Sài Nga càng nghĩ càng kích động: “Quân Thượng… Ôi chao, không hổ là Quân Thượng! Thần bội phục, thần lập tức đi làm.”
“—— Khoan đã.” Phương Tri Uyên đột nhiên mở miệng.
Lận Phụ Thanh theo tiếng nói quay đầu lại, Phương Tri Uyên còn dựa nghiêng trên sập, sắc mặt lạnh lẽo, gằn từng chữ: “Sư ca, ngươi đặt tán tu ở ngoài thành…”
“Là diệu kế, ta bội phục.” Phương Tri Uyên dừng một chút, tựa hồ không muốn đối mặt mà dời mắt, “Nhưng mà… chuyện thế này chưa từng nghe qua, e rằng ngươi sẽ bị mắng chửi.”
Y vừa nói xong, bầu không khí đang hưng phấn như bị dội một thau nước lạnh. Thanh âm của Sài Nga im bặt, sắc mặt Lỗ Khuê Phu cũng sa sầm. Bọn họ đều không phải thiếu niên ngây thơ, Phương Tri Uyên nhắc nhở một chút, hai hộ tòa liền ý thức được vấn đề trong này.
Giữ toàn bộ những người yếu thế từ xa đến cầu cứu bên ngoài thành —— nếu không thể thoát khỏi lối tư duy cố hữu, làm thế này chẳng khác gì xem bọn họ là tấm chắn, là quân tốt thí, bắt bọn họ đứng mũi chịu sào trong chiến hỏa.
Chỉ có Lận Phụ Thanh thần sắc dửng dưng, nhướng mày nói: “Thì sao? Có người mắng ta thì ta mất đi miếng thịt nào à?”
Phương Tri Uyên cau mày nhìn Lận Phụ Thanh từ đầu đến chân, do dự hỏi: “Ta nói chứ… ngươi có bao giờ bị mắng chưa?”
Lận Phụ Thanh bình thản: “Ý ngươi là bị vạn người phỉ nhổ, thế gian bất dung, lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú?”
Phương Tri Uyên: “… Ừm.”
Lận Phụ Thanh: “Đúng là chưa từng, nhưng từ nhỏ thấy nhiều rồi, quen thuộc như một người bạn cũ, không sợ hãi chút nào.”
Phương Tri Uyên bực bội bật cười: “Ngươi đang nói nhảm à, đã bao giờ…!”
Đồng tử y chợt hơi rụt lại, muộn màng phát giác ra chuyện gì, lặng lẽ ngậm miệng.
… Y hồ đồ rồi. Sư ca “từ nhỏ thấy nhiều” còn không phải là chỉ thiên sát họa tinh y đây sao.
Thấy Phương Tri Uyên im lặng, Lận Phụ Thanh bèn nói thêm mấy câu, định ngày mai khởi hành về Tuyết Cốt Thành, sau đó đuổi Sài Nga và Lỗ Khuê Phu đi. Kỳ thật hắn muốn đêm nay đi luôn, nhưng Lỗ Khuê Phu thấy Quân Thượng không khỏe, nửa cứng nửa mềm bắt hắn ở lại Kim Quế Cung nghỉ ngơi một đêm, Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ đồng ý, sau đó cùng Phương Tri Uyên chiếm gian phòng đó.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Phương Tri Uyên sau câu nói kia vẫn luôn trầm mặc. Lận Phụ Thanh giơ tay đóng cửa sổ, khóe mắt nhìn cái người cứ im lặng kia lại cảm thấy hơi chột dạ, cũng có chút đau lòng hối hận, thầm nghĩ phải chăng mình lại làm ông trời con này buồn rầu nữa rồi…
Kỳ thật, ở sâu trong lòng, hắn vẫn muốn yêu chiều Tri Uyên như thuở thiếu niên mình đầy thương tích kia. Lận Phụ Thanh mím môi, dán đến sau lưng, hai tay ôm lấy vòng eo Phương Tri Uyên, thấp giọng nói: “Vừa rồi là ta lỡ lời.”
“Ta chỉ muốn nói ngươi không cần lo lắng…” Đốt ngón tay thon kéo nhẹ đai lưng, “Không còn sớm nữa, Tri Uyên, ôm ta ngủ đi.”
Cơ bắp trên lưng Phương Tri Uyên rõ ràng cứng lại, Lận Phụ Thanh thừa lúc y muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng cởi áo ngoài của y: “Cho ta xem, có thương tích mới không.”
“…”
Phương Tri Uyên xoay người lại, trong mắt dường như có dung nham nóng rực chực chờ bùng nổ. Ngón tay cái y chạm vào khóe mắt Lận Phụ Thanh, dè dặt và kìm nén, giống như đang chạm vào một báu vật dễ vỡ.
Giọng y hơi khàn: “Sư ca, ngươi… ban ngày ngươi hỏi ta khi nào… Vậy còn ngươi…”
Lận Phụ Thanh đang muốn chạm vào vết sẹo mờ trên vai y, không ngờ âm giọng trầm ấm mê hoặc kia lại đột nhiên vang lên bên tai. Thành thật thì trong lòng hắn đã tê rần, hơi thở áp bức của người yêu xa cách bốn tháng gần như bao trùm, khiến hắn ngứa ngáy tận xương.
Nhưng Phương Tri Uyên nói đứt quãng như vậy, Lận Phụ Thanh cũng chỉ có thể ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc đáp lại: “?”
Ánh mắt Phương Tri Uyên dao động, trúc trắc nói: “Ngươi…”
Hai cánh môi mấp máy rồi khép lại: “…”
Lận Phụ Thanh càng thêm nghi hoặc: “Ta?”
Hắn ngoài miệng hỏi, trong đầu đã vội lần về ký ức, nhớ lại ban ngày mình rốt cuộc hỏi cái gì liên quan đến thời gian…
“Chậc, thì là… ôi!” Phương Tri Uyên đột nhiên quay đầu, nôn nóng lấy tay che mặt lại, chạm vào mới thấy trên mặt nóng rang…
Y chỉ là… chỉ là muốn hỏi —— mà hỏi không nên lời!
Lận Phụ Thanh nhịn cười: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Không có gì, sư ca xem như ta nhất thời lên cơn đi…” Phương Tri Uyên ủ rũ bỏ cuộc, kéo Lận Phụ Thanh lên giường, thổi tắt nến, nhét hắn vào trong, “Ngủ.”
Lận Phụ Thanh bỗng nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn hỏi ta động tâm với ngươi từ khi nào à?”
“——!?” Phương Tri Uyên nghẹn một tràn, chật vật ghé vào đầu giường ho sặc sụa, ho đến mức từ cổ đến khóe mắt cũng đỏ lên.
Nhưng lần này Lận Phụ Thanh không chút thương tình, ngược lại vẻ mặt như trời sụp đất lún, không thể tin nổi, lòng đau vô hạn mà đấm giường trách cứ: “Hay cho Phương Tri Uyên nhà ngươi…! Ta từ nhỏ đã nói thích ngươi bao nhiêu lần, ngươi phải vô tâm vô phế đến mức nào mới có thể hỏi ngược lại như thế?”
Phương Tri Uyên thẹn quá hóa giận: “Ngươi rõ ràng mới có mười mấy tuổi đã bắt đầu nói… nói mấy lời này!”
Lận Phụ Thanh ngạc nhiên: “Ta đúng là từ mười mấy tuổi đã bắt đầu thích ngươi mà.”
Phương Tri Uyên hung dữ liếc hắn một cái, hừ giọng: “Nói bậy!”
Lận Phụ Thanh sửng sốt: “…”
Không thể nào, sao lại là ta nói bậy?? Sao ngươi dám khẳng định bằng cái ngữ khí chắc nịch như thế!?
Có lẽ ánh mắt Lận Phụ Thanh quá bi thương, quá oan ức, Phương Tri Uyên cúi đầu xuống thấp, tự giễu: “Ta… ta khi đó cái gì cũng không có, sao ngươi có thể…”
Lận Phụ Thanh nhìn chằm chằm người trước mắt mình, nghiêm túc nói: “Nhưng ta khi đó cái gì cũng không thiếu mà.”
Phương Tri Uyên ngậm miệng không đáp nổi, khiếp sợ nhìn hắn.
Lời này…
Nói đúng quá, y không cãi lại được.