TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 171

  1. Home
  2. Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
  3. Chương 171
Prev
Next

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Tóc đen ngả tuyết mắt chuyển vàng (2)

Sự khiêu khích trong lời nói của Phương Tri Uyên rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn. Còn cái câu “Ta còn không dám gọi hắn như vậy”, không hề che giấu ý tứ mập mờ, càng khiến cho tu sĩ tiên giới ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này, dáng vẻ họa tinh ôm Ma Quân trong lòng đã mang một ý nghĩa hoàn toàn khác…

Tôn chủ lại chẳng mảy may để tâm. Lão mỉm cười giơ tay về phía Lận Phụ Thanh, một dòng linh lực như dải lụa kéo dài đến trước mặt Ma Quân: “Nào, đến đây.”

Không chờ Ma Quân phản ứng, Tôn chủ lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ có ngươi có thể đến, những kẻ khác thì không.”

Lận Phụ Thanh: “Tại sao?”

Tôn chủ lười nhác ngồi xếp bằng trên đám mây, từ tốn nói: “Ngươi đến đây, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Lận Phụ Thanh nhìn Phương Tri Uyên, nhẹ giọng: “Không sao, ta đi tâm sự với lão một chút.”

“…” Phương Tri Uyên không đáp, chỉ là sắc mặt càng thêm lạnh lùng, sự phản đối hiện rõ trong từng biểu cảm.

Trước mắt chợt lóe, cửu trảo huyết long với thân hình tuyệt mỹ cũng chắn ngang, thấp giọng phát ra tiếng gầm nhẹ, tỏ ý không cho Ma Quân tiến lên.

Lận Phụ Thanh vỗ nhẹ cánh tay Phương Tri Uyên, nhìn Ngư Hồng Đường một cái, thấp giọng nói: “Ta nắm chắc. Trong tình huống này lão sẽ không động thủ với ta… Không sao đâu, các ngươi cứ ở đây nhìn.”

Dứt lời, hắn đẩy cánh tay Phương Tri Uyên ra, nắm lấy luồng linh lực của Tôn chủ. Dòng sức mạnh ấy chậm rãi nâng Ma Quân lên, mái tóc bạc và vạt áo trắng đều bị thốc lên trong gió. Dáng hình của những ngọn núi xa xa được nắng sớm chiếu đến sáng bừng, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số tiên nhân Bàn Vũ cùng tu sĩ Dục giới, Lận Phụ Thanh dừng trước Tôn chủ, cách lão chừng mười bước.

Trong khoảnh khắc đó, không biết có bao nhiêu người đã nín thở. Lận Phụ Thanh sửa sang lại y phục. Dây buộc tóc đã rơi mất từ trận ác chiến, hắn dùng ngón tay vén mái tóc trắng như tuyết ra sau vành tai, cũng ngồi xuống như Tôn chủ: “Đến rồi đây. Ngươi có chuyện gì, nói đi.”

Tôn chủ lắc đầu: “Ta đã nói rồi, chỉ là muốn tán gẫu với ngươi một chút… Sinh linh trong Dục giới này đều là lô đỉnh ti tiện, chính tiên nhân Bàn Vũ ta ban cho chúng sự sống, chúng không xứng đáng nói chuyện ngang hàng với chúng ta.”

“Cùng lắm chỉ có thể… nhìn.”

Tôn chủ vừa nhấc tay, một luồng linh lực hùng hậu lập tức nổ tung. Ánh sáng như cơn mưa sao băng rơi xuống mặt đất, rồi từ một tách thành hai, hai tách thành bốn, bốn tách thành tám…

Những tia sáng rơi xuống mọi ngóc ngách trong tiên giới, vừa rơi xuống đã hóa thành hàng vạn chiếc gương băng khổng lồ cao chừng hai người. Trong tiếng hô hoán kinh ngạc của vô số đệ tử tiên môn và tán tu dưới mặt đất, những tấm gương hiện lên hình ảnh hai bóng người đang ngồi trò chuyện trên mây. Tiên giới lập tức trở nên sôi nổi, mọi người kinh ngạc bàn tán:

“Thứ này từ trên trời rơi xuống sao?”

“Ai da, các người nhìn trong gương xem, đó không phải Lận tiểu tiên quân sao?”

“Đúng vậy, tóc hắn bạc hết rồi?… Hắn, hắn, sao hắn lại ngồi cùng một chỗ nói chuyện với tiên nhân Bàn Vũ?”

“…”

Trận xôn xao hỗn loạn bên dưới không thể truyền lên mây. Lận Phụ Thanh vẫn điềm nhiên: “Sao cơ? Ta và những người trong thế giới này có gì khác nhau?”

“Ngươi khác bọn chúng, Thanh Nhi, ngươi giống chúng ta.” Tôn chủ thong thả dang rộng hai tay, giọng điệu ôn hòa, “Đứa trẻ ngoan… ngươi là đứa con của Bàn Vũ, sư phụ ngươi lừa dối ngươi quá lâu rồi.”

Lận Phụ Thanh khẽ nhíu mày: “Ta là… cái gì?”

“Ngươi là chân tiên Bàn Vũ, đứa trẻ ngoan.” Tôn chủ gật đầu với hắn, xòe một tay ra, “Hôm nay ta tới đây chính là để cho ngươi một cơ hội. Nào, theo ta về nhà đi.”

Lận Phụ Thanh không khỏi cúi đầu, cười khẽ một chút.

Hắn lắc đầu.

“Ngươi không tin à?”

Lận Phụ Thanh đứng lên, thở dài: “Ta cảm thấy… chúng ta chẳng có gì để nói. Nếu muốn đánh, ta hiện tại cũng đánh không nổi, chi bằng Tôn chủ để ta về nằm nghỉ đi.”

Ngón tay Tôn chủ hiện lên một ít linh lực, cũng không rõ là thuật pháp gì, rót thẳng vào giữa mày Doãn Thường Tân. Đạo nhân vẫn luôn hôn mê bất tỉnh bỗng phát ra một tiếng rên yếu ớt, tựa hồ đang tỉnh lại.

“Ngươi!” Lận Phụ Thanh biến sắc, lại thấy Tôn chủ nâng cằm Doãn Thường Tân, ép ông ngẩng đầu lên.

Mái tóc dài bết máu rơi xuống hai bên má, lộ ra gương mặt gầy gò của đạo nhân. Chính vào lúc này, Doãn Thường Tân gian nan mở mắt, đôi đồng tử vàng của ông sáng lên dưới ánh bình minh.

“Kẻ này,” Tôn chủ bóp cổ Doãn Thường Tân, “Là đệ tử chân truyền của Bất Nhân, là người Bàn Vũ, không thể chối cãi. Sư phụ hắn, Lận Bất Nhân, chính là vị thần chân chính đã tạo ra Dục giới để làm lô đỉnh cho Bàn Vũ!”

Trái tim Lận Phụ Thanh thắt lại.

Lận Bất Nhân, Lận…

Hắn nhìn đôi mắt vàng không có tiêu cự của Doãn Thường Tân, rồi lại nặng nề cụp mắt.

Lúc này, trên tầng mây rất yên tĩnh, nhưng bên dưới tiên giới nhìn thấy cảnh này đã rơi vào hỗn loạn…

Lận Phụ Thanh thở dài, sau đó nhìn sang Tôn chủ. Hắn nói: “Đó là sư phụ ta, thả ra.”

Tôn chủ: “Ngươi biết mình là ai không?”

Lận Phụ Thanh không nghe lão, chỉ cất bước tiến về phía trước. Toàn thân hắn đau nhức, là tác hại của việc thiêu đốt tu vi. Chỉ đi hai ba bước trên không trung, sắc mặt hắn đã trắng bệch.

Phương Tri Uyên sau lưng chợt kêu lên: “Sư ca!”

Lận Phụ Thanh không dừng lại.

Tôn chủ nói: “Ngươi là tiên nhân mà Doãn Thường Tân rút cốt nhục của mình để tạo nên, trong người ngươi chảy dòng máu của tiên nhân Bàn Vũ. Lận Phụ Thanh —— ngươi là người Bàn Vũ!”

Một lời như sấm dậy giữa trời quang, khiến bốn phương chết lặng. Những tu sĩ Tuyết Cốt Thành cùng tiên nhân Bàn Vũ vây xung quanh, xa hơn là nhóm đại năng Dục giới, xa hơn nữa là năm châu tiên giới… đều không nói nên lời.

Nhưng Lận Phụ Thanh giống như hoàn toàn không nghe thấy, hắn vẫn cố gắng bước từng bước về phía trước. Hàng mi dần mướt mồ hôi, hắn nhìn thấy gương mặt quen thuộc của sư phụ sau bao lâu xa cách, mà Doãn Thường Tân cũng đang im lặng nhìn hắn.

Bọn họ chỉ cách nhau một ánh mắt xa xôi như vậy.

Tựa như đã nhìn thấy điểm cuối của duyên phận cả hai đời.

Sắc mặt Tôn chủ thoáng trở nên nặng nề: “Tân Đồng Tử tạo ra ngươi là để lợi dụng ngươi… Không, nên nói là, hắn đã nhào nặn ngươi thành một thứ mà hắn cho là hữu dụng.”

“Hết thảy là vì cái gì? Chẳng qua chỉ để bù đắp chút tiếc nuối của sư tôn hắn, Lận Bất Nhân, mà thôi. Từ đầu đến cuối chẳng liên quan gì đến Lận Phụ Thanh ngươi cả.”

Lận Phụ Thanh trầm mặc.

“Nếu ngươi vẫn chưa tin thì cứ thử vận linh lực theo cách ta nói, xóa bỏ thuật pháp sư phụ dùng lên ngươi, như vậy ngươi sẽ thấy được bộ dạng thật sự của mình.”

Nói rồi, Tôn chủ chậm rãi niệm một khẩu quyết.

“Sư ca!” Phương Tri Uyên lần nữa hét lớn, bật dậy rút đao, giận dữ nói: “Ngươi lập tức về đây cho ta, không được ——”

Y khựng lại một chút, rồi còn quát to hơn: “Ngươi quên mình mới vừa đốt tu vi sao? Không thể vận linh lực, về đây!!”

Lận Phụ Thanh lập tức hiểu Phương Tri Uyên có ý gì. Đúng vậy, bên dưới đang có hàng ngàn hàng vạn đôi mắt đang dõi theo hắn…

Một trong năm vị đại năng Độ Kiếp của tiên giới, Hư Vân đạo nhân Doãn Thường Tân, lại là tiên nhân Bàn Vũ, chuyện này đã đủ đánh sập tâm lý yếu ớt của người thường. Hắn là đệ tử của Doãn Thường Tân, là quân vương Tuyết Cốt Thành, nếu hắn thật sự là… là…

Nếu hắn thật sự lộ ra đôi mắt vàng trước mặt bao nhiêu người, hậu quả rất khó lường được.

Nhưng Lận Phụ Thanh chỉ nhấc tay: “Đừng đến đây.”

Sài Nga gọi: “Quân Thượng!”

Ngư Hồng Đường cũng gọi: “Thanh Nhi ca ca!”

Phương Tri Uyên cắn răng nhìn hắn chằm chằm, vành mắt đỏ lên.

Chỉ có Tôn chủ là cười lớn, ngón tay chỉ vào Lận Phụ Thanh: “À, ngươi sợ, ngươi không dám à? Như vậy chứng tỏ trong lòng ngươi đã tin.”

Doãn Thường Tân giần giật khóe môi nứt nẻ, đờ đẫn nhìn Lận Phụ Thanh. Hồi lâu sau, đôi mắt hẹp của ông nhẹ nhàng cụp xuống. Đạo nhân mở miệng, vẫn là ngữ điệu lười nhác như cũ: “Đến đây làm gì?”

Thanh âm khàn khàn, có chút đáng thương.

Lận Phụ Thanh nói: “Đoán xem.”

Doãn Thường Tân khóe miệng cong lên, dường như thoải mái. Ông nói: “Đến để chấm dứt với ta sao?”

Lận Phụ Thanh nói: “Sai rồi.”

Doãn Thường Tân nói: “Con đến giết ta.”

Lận Phụ Thanh nói: “Không phải.”

Doãn Thường Tân hơi động thân, tơ vàng càng kéo căng da thịt ông hơn. Hô hấp của đạo nhân có chút nặng nề, giống như đang nôn nóng. Ông nhìn đại đệ tử của mình, cố gắng nói: “Không đúng, con đến để giết ta. Giết ta đi.”

Lận Phụ Thanh lại nhàn nhạt nói: “Không được, làm gì có chuyện cái gì cũng theo ý người chứ.”

Hắn vờ như không hiểu, vẫn tiếp tục bước đến phía trước. Doãn Thường Tân không ngừng th* d*c, ánh mắt lúc tụ lúc tan, tơ vàng run rẩy, phát ra tiếng leng keng. Ông trơ mắt nhìn tiên quân áo trắng cách mình chỉ bốn, năm bước chân, mái đầu trắng toát, thấy rõ từng sợi tóc.

Hư Vân đạo nhân đột nhiên giãy giụa, ngẩng đầu nói với giọng khản đặc: “Tôn chủ nói không sai! Ta là chân tiên Bàn Vũ, sinh là người Bàn Vũ, chết là ma Bàn Vũ —— Chết cũng không phản bội Bàn Vũ giới!”

Lận Phụ Thanh đứng lại.

Thanh âm đó vang vọng bên tai, âm hưởng lan đi rất xa.

Hồi lâu sau, Ma Quân vươn một bàn tay ra. Hắn nắm lấy sợi tơ vàng trước mắt, cúi đầu, nghiêm túc nói: “Hư Vân đạo nhân, từ nhỏ người dạy con phải làm tiên cứu thế, người còn nhớ không?”

Doãn Thường Tân bình tĩnh nói: “Đương nhiên nhớ rõ. Ta thu ngươi làm đồ đệ… chỉ là để lợi dụng ngươi, biến ngươi thành mũi kiếm thay ta đâm thủng lồng giam Dục giới này thôi.”

Lận Phụ Thanh hỏi: “Vậy người có biết, một lần người lợi dụng như vậy suýt hại chết con không?”

Doãn Thường Tân đáp: “Ta đã biết từ lâu rồi.”

Lận Phụ Thanh thở dài, lại nói: “Tuy vẫn chưa chết, nhưng hai đời giãy giụa trong bể khổ, sống không bằng chết, thật sự không dễ chịu chút nào. Đây đều là tại người, người có biết không?”

Đạo nhân nhắm mắt lại: “Động thủ đi. Ngay lúc này giết ta, với ngươi lẫn với ta đều là kết cục tốt nhất.”

Lại chẳng ngờ, Lận Phụ Thanh rủ mi cười.

Hiện giờ sắc mặt hắn nhợt nhạt, cười lên vẫn đẹp như thường, giống một cơn gió mát thổi đến từ núi rừng mênh mông, mang theo khí phách tự do phóng khoáng, không thứ gì kiềm giữ được.

“Người lợi dụng con nhiều năm như vậy, bây giờ muốn chết là có thế chết sao? Con thì vẫn phải sống, như vậy với con cũng quá…” Lận Phụ Thanh lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, “Sư phụ, sống có đạo lý một chút đi, không thể vô lại như vậy.”

“Chính người dạy con phải làm tiên cứu thế. Thiên đạo sáng tỏ, báo ứng không sai ——” Lận Phụ Thanh nghiêm túc, bình tĩnh nói, “Vậy nên, đương nhiên là con đến cứu người.”

“Ngươi…”

Doãn Thường Tân kinh ngạc trợn trừng mắt, nhưng chưa kịp nói gì, Lận Phụ Thanh đã xoay người nhìn Tôn chủ áo trắng, nói:

“Ta không sợ ngươi.”

“Ta cũng không sợ thế nhân.”

“Ta càng không sợ chính bản thân mình.”

Hắn nâng ngón tay, đầu ngón tay lóe lên dòng âm khí: “Bất luận ta là cái gì, là người, là quỷ, là tiên, là yêu…”

Sau khi thiêu đốt tu vi, toàn bộ kinh mạch thương tổn, vận hành một chút cũng giống như xé toạc vết thương còn chưa khép miệng, đau đớn khó nhịn. Lận Phụ Thanh sống lưng gầy gò, lại vẫn như bạch trúc trong tuyết, tự điểm lên giữa mày mình.

“Là Lận Phụ Thanh, là Tô Tuyết Sinh, hay thậm chí là một cô hồn dã quỷ —— thì đã sao?”

Tựa như có thứ gì đó rơi xuống khỏi hai mắt hắn, đôi mắt đen sẫm dần hiện lên sắc vàng, lan ra toàn bộ tròng mắt. Trong ánh ban mai, trên tầng mây dày, Lận Phụ Thanh một thân áo bào trắng ngần, tóc tuyết buông mềm, ánh vàng trong mắt, gương mặt lạnh lùng thấu triệt, nhàn nhạt nói: “Ta vẫn luôn biết mình là ai, làm chuyện gì.”

Đột nhiên hắn vung tay áo, năm ngón tay nắm chặt lấy móc vàng trên người Doãn Thường Tân, rút ra.

Mắt vàng sáng rõ, Ma Quân bình tĩnh nói: “Doãn Thường Tân, con đến đón người về nhà.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 171"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull