Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Quỷ kế toan tính dệt lưới vàng (3)
Một lúc sau, Mục Hoằng ở trong chính điện Kim Quế Cung, đối diện với Lôi Khung Tiên Thủ. Tôn chủ Bàn Vũ đưa mười vạn tán tu Dục giới rời đi, hiện đã là chuyện trần ai lạc định, mà gia chủ Bạch Hoàng cùng Lôi Khung Tiên Thủ cũng đã đến hồi phân thắng bại. Đôi tay Mục Hoằng bị dây thừng ngưng tụ từ linh lực trói chặt, bị bắt nửa quỳ trên nền gạch vỡ, Lôi Khung rìu đặt ngay ở một bên cổ gia chủ Mục gia.
Gương mặt Mục Hoằng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh băng vô tình. Ông ta liếc mắt nhìn lưỡi rìu có thể chặt đầu mình bất cứ lúc nào, trầm giọng nói: “… Tôn Thủ, cho phép ta bẩm báo.”
Lỗ Khuê Phu: “Ngươi còn gì để nói?”
Mục Hoằng nói: “Cố gia chủ rơi vào lồng vàng của Tôn chủ Bàn Vũ, là hành động có chủ đích.”
Lỗ Khuê Phu sắc mặt khẽ biến. Mục Hoằng hòa hoãn mặt mày, ngữ điệu bình tĩnh đến khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Tôn Thủ, xin nghe Mục Hoằng giải thích rõ ràng. Thảy đều là kế sách của Cố Văn Hương, Mục Hoằng chỉ hiệp trợ một chút mà thôi. Trong túi càn khôn của Cố Văn Hương có một quả châu dịch chuyển trận nhất phẩm, chỉ cần khởi động trận châu, dù là ở trên tầng mây, cũng có thể đưa gã trở về.”
“Mà trước đó, gã sẽ hạ độc chú cho mười vạn lô đỉnh kia. Một khi người Bàn Vũ dùng lô đỉnh tu luyện, độc tố sẽ xâm nhập vào cơ thể…!”
Gia chủ Mục gia chợt ngẩng đầu, không khí xung quanh như lạnh thêm mấy phần. Bốn phía không người, thanh âm ông ta từ tốn, quẩn quanh.
“Mười vạn lô đỉnh này không chỉ có thể đổi cho tam giới ta trăm năm quý giá, mà còn là mười vạn chiếc đinh độc c*m v** bên trong người Bàn Vũ. Bàn Vũ coi trọng sức mạnh, những kẻ đầu tiên dùng đến lô đỉnh ắt cũng là đám tiên nhân mạnh nhất…”
“Hay cho độc kế.” Chữ như băng, lời như độc, ngay cả Lỗ Khuê Phu cũng không khỏi lạnh người, hai mắt nhìn Mục Hoằng như lóe lên kích điện, “Ngươi cùng Cố Văn Hương một tay sắp đặt cho mười vạn người đi chịu chết, chẳng lẽ còn chờ Lỗ mỗ tán thưởng một câu ‘Làm tốt lắm’?”
Mục Hoằng dùng đầu gối tiến lên hai bước, mắt sáng quắc nhìn thẳng Lỗ Khuê Phu: “Tôn Thủ! Mười vạn người kia, Mục Hoằng cũng đã lựa chọn kỹ càng, tất cả đều là tán tu căn cốt bình phàm, tầm thường vô vi; bọn họ nghe Mục mỗ kích động vài câu đã hướng về phía ngài bức vua thoái vị, là hạng người vong ân phụ nghĩa, bảo sao hay vậy!”
Gia chủ Mục Hoàng lồng ngực phập phồng, đôi tay bị trói sau lưng không thể nhúc nhích, dưới cơn kích động, phần cổ đã nổi lên gân xanh: “Nếu lựa chọn lô đỉnh hiến tế, tiên giới tất sẽ đại loạn một hồi. Nhưng hôm nay, kẻ muốn đưa ra lựa chọn này phải chịu chết, sẽ không ai có thể nói gì —— Đây chẳng phải là lựa chọn tối ưu sao, Tôn Thủ!?”
“Mục Hoằng tuyệt đối không phản bội Dục giới, thảy những gì Mục Hoằng làm chỉ là để tam giới có thể tiếp tục tồn tại thôi!”
Lỗ Khuê Phu giận tím mặt, ném hai lưỡi rìu xuống đất, tạo thành tiếng “rầm” vang dội.
“Hay cho một Mục gia chủ chí công vô tư! Hại chết mười vạn tán tu, nhưng giữ lại con gái mình?”
Sắc mặt Mục Hoằng thoáng cứng đờ, nhưng ông ta nhắm mắt lại, mở ra, vẫn là bộ dáng lạnh băng không hề dao động: “… A Tuyết thông minh, có tư chất, tâm tính chính trực, xứng đáng được sống. Không phải Tôn Thủ cũng quý nó, nên mới ra tay giúp nó đó sao?”
Dừng một chút, lại nói: “Nếu con gái vô năng, Mục Hoằng cũng tuyệt đối không thiên vị.”
“…”
Lỗ Khuê Phu nhìn Mục Hoằng một lúc lâu. Hai người một đứng một quỳ, ánh mắt trầm nặng như núi va phải ánh mắt cố chấp như băng.
Một lúc sau, sự yên tĩnh bị phá vỡ.
Tiên Thủ cao lớn cười lạnh: “Đánh rắm!”
“Mạnh được yếu thua, cầu trường sinh, bỏ đạo nghĩa, cắt đứt thất tình, chỉ tồn tham dục… Mục Hoằng, lời nói hành động của ngươi cùng đám tiên nhân Bàn Vũ tự đi vào diệt vong kia có khác gì nhau?”
Đầu mày Mục Hoằng khẽ run, tựa hồ có một nháy mắt ông ta cảm thấy sững sờ, không biết là vì Tiên Thủ xưa nay đoan chính, hành động lời nói đều có chừng mực đột nhiên văng tục, hay là vì những lời Lỗ Khuê Phu vừa nói.
Lỗ Khuê Phu quay lưng đi.
Người bao nhiêu năm qua luôn đứng thẳng, chống đỡ toàn bộ tín ngưỡng của tiên đạo, giờ phút này sống lưng dường như hơi còng xuống, có chút mỏi mệt.
Ông dùng tay đỡ trán, một lúc sau lại trượt sang, v**t v* hai bên thái dương có màu xanh lơ, nặng nề thở dài: “Mục gia chủ, Lỗ mỗ thật không vừa mắt ngươi, nhưng ngươi đã vì tiên giới, Lôi Khung Tiên Thủ không có lý do gì để giáng tội.”
Yết hầu Mục Hoằng lên xuống, lại không biết nên nói gì.
Lỗ Khuê Phu cười hai tiếng, chợt ngẩng đầu tự giễu: “Thôi vậy, tiên giới đã hỗn loạn đến mức này, còn cần Tiên Thủ làm gì.”
Dứt lời, ông kéo tay áo, cởi nút ngoài, kiện áo bào với đồ đằng kim quế liệt dương lập tức trượt khỏi vai chủ nhân, rơi xuống nền điện Kim Quế Cung.
Sắc mặt Mục Hoằng càng thêm phức tạp, gọi một tiếng: “Tôn Thủ!”
Lỗ Khuê Phu không quay đầu lại, chỉ vung tay: “Không còn Tôn Thủ nữa, cút đi. Đừng để rìu của ta phải lấy cái mạng chó của ngươi.”
Mục Hoằng im lặng, cảm nhận được dây trói sau lưng đã buông lỏng. Ông ta xoa xoa cổ tay, không nói gì, chỉ dập đầu hành lễ với Lỗ Khuê Phu, đứng lên, rời khỏi điện.
Bên ngoài, bóng núi trùng điệp trải dài, ánh nắng dần lặn về phía tây, ấm áp. Tàn hoa rơi đầy đất, hương quế chưa tan, nhẹ nhàng thoang thoảng trong khoang mũi.
Là sự dịu dàng của thế gian này.
Có người một thân áo trắng, đứng giữa khung cảnh êm dịu đó.
Mới rồi kiện kim bào rơi xuống đất, tiếng vang phảng phất còn bên tai. Không biết vì sao, trong lòng Mục Hoằng vô cớ bùng lên lửa giận. Ông ta đi thẳng về phía Lận Phụ Thanh, lạnh lùng nói: “Lận tiểu tiên quân, những lời Mục mỗ vừa nói, ngươi ở bên ngoài hẳn đã nghe rõ ràng. Mục mỗ kính ngươi vì lòng nhân nghĩa và lương thiện, nhưng trong khốn cảnh này, ngươi có biện pháp nào tốt hơn sao?”
Ông ta còn nhiều lời khó nghe hơn chưa nói ra miệng, kỳ thật, gia chủ Mục gia muốn nói: Ngươi cố thủ đạo nghĩa hiệp của mình, khổ sở lăn lộn mười ngày, còn không phải không có một giải pháp nào sao? Còn không phải muốn kéo cả tiên giới chịu chết sao? Vậy thì đó chẳng có gì là nhân nghĩa lương thiện, mà là ngu xuẩn, là ngây thơ, là tội nhân tam giới.
Cũng không cần nói thẳng những lời trào phúng này, Mục Hoằng biết Lận Phụ Thanh thông minh nhạy cảm, hoàn toàn hiểu được ý mình.
Nhưng Lận Phụ Thanh thờ ơ, thậm chí còn lười xoay người bố thí một ánh mắt.
Đầu ngón tay hắn bóp một đóa hoa quế tàn trên cành, yên tĩnh nhìn đám mây trời, không nói một lời.
Mục Hoằng nhíu mày, đáy mắt càng thêm âm trầm. Ông bước lên, chuyển đến trước mặt Lận Phụ Thanh, nói: “Mục mỗ từ chỗ con gái đã nghe không ít chuyện ‘trước kia’, bao gồm cả lý do Lỗ Tiên Thủ yêu quý, kính trọng ngươi. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, hiện tại ngươi chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh nửa tàn phế, thần hồn càng suy yếu hơn, làm sao gánh được trọng trách ngàn cân?”
“Lời này có lẽ khó nghe, nhưng thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng. Lận tiểu tiên quân, Lận Ma Quân, nếu người thật sự quan tâm đến tam giới, có lẽ bế quan nghiên cứu đạo song tu âm dương mới là chuyện nên làm. Chúng ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, chờ đến khi ngươi ngộ ra đại đạo, vẫn là từ tiên cứu vớt tam giới.”
Lời này không chút khách khí, ý tứ rõ ràng: Ngươi đã là một bệnh nhân chỉ kéo chân người khác, nên sớm tự biết thân biết phận, ở lại hậu phương nghỉ ngơi, dốc lòng ngộ đạo, không chừng hữu dụng. Nếu khăng khăng lên chiến trường làm quân chủ, đó là không biết trời cao đất dày.
Lại chẳng ngờ, Lận Phụ Thanh không những không giận, trái lại chỉ cúi đầu cười nhẹ.
“Không.” Hắn cụp mắt, khóe môi vẽ ra một nụ cười kinh tâm động phách, “Mục gia chủ sai rồi, ngươi không cần nói với ta những lời này.”
“Lương thiện nhân nghĩa, từ tiên cứu thế, chúng sinh tam giới…?” Lận Phụ Thanh cười cười lắc đầu, “Những thứ này không còn quan trọng nữa.”
“…” Mục Hoằng mím môi, có chút căng thẳng.
Tiểu tiên quân trước mặt ông ta hợp lại áo bào rộng, dáng người càng thêm nhỏ nhắn, tóc tuyết mắt vàng, làn da nhợt nhạt, khí thế quanh thân thu lại, lúc này càng có vẻ mong manh yếu ớt.
Nhìn như thế nào đi nữa, Lận Phụ Thanh cũng không hề giống một ma đầu, càng chẳng giống một quân vương. Nhưng ngay lúc này, đôi mắt vàng của hắn đã hoàn toàn tăm tối, đáy mắt phảng phất cuộn trào sương đen vô tận.
Khi đôi mắt này lẳng lặng nhìn qua, dù là ma đầu cùng hung cực ác, hay quân vương cao quý nhất, đều không khỏi muốn cúi đầu quy phục.
“Ta phải đi rồi, lên trời.”
Đầu ngón tay Lận Phụ Thanh hơi dùng sức, hoa quế nát vụn.
Hắn nhớ, mỗi lần vào Kim Quế Cung, trước khi rời đi Tri Uyên đều sẽ ngắt cho hắn một nhánh hoa quế cầm chơi. Hắn rất thích, có thể chơi suốt một đường.
“Ngôi sao của ta chạy mất rồi, ta phải đi đón y về.”
Mục Hoằng trầm giọng: “Ngươi đây là đi tìm chết.”
“Vậy không chết không ngừng đi.”
Lận Phụ Thanh chỉ rạng mây đỏ trên trời, phảng phất như một thác nước khổng lồ đổ từ thiên hà. Hắn đứng dưới ánh mặt trời, nhỏ bé mà thong dong.
“Ta đi chuyến này, nếu không thể mang Tri Uyên trở về, vậy ta xứng đáng chết ở trên kia.”
Ngón tay Ma Quân rơi xuống, vạch một đường cong, chỉ về phía Mục Hoằng.
Hắn trầm tĩnh nói: “Nếu có thể mang Tri Uyên trở về, ta sẽ giết ngươi.”
“Không liên quan gì đến chúng sinh tam giới, Mục gia chủ.”
“Ta muốn giết ngươi, chỉ thế mà thôi.”
Dứt lời, Lận Phụ Thanh phất tay áo xoay người, bước ra khỏi Kim Quế Cung.
Sau một hồi trầm mặc, phía sau lưng vang lên tiếng bước chân đi xa. Mục Hoằng cũng xoay người, hai người đi về hai hướng khác nhau.
Ma Quân không quay đầu lại. Hiện giờ trong lòng hắn hoàn toàn phẳng lặng, không để ý bất kỳ chuyện gì, chỉ niệm ba chữ: Phương Tri Uyên.
Hắn nhấm nháp, nghiền ngẫm ba chữ: Phương, Tri, Uyên.
Rõ ràng hắn đã gọi y trở về, nói “Không được”, nhưng tiểu họa tinh lại dùng ánh mắt kia nhìn hắn, sau đó vứt hắn lại mà đi.
Lận Phụ Thanh thật sự tức giận. Đã lâu lắm rồi hắn không bị Phương Tri Uyên bức ra cảm giác muốn giết người như thế này.
Vậy học theo Tiểu Hồng Đường, đi giết đám người Bàn Vũ là được.
Nhưng mà… phải rồi, còn Tiểu Hồng Đường… Nên làm gì bây giờ?
Ma Quân vừa đi vừa nghĩ ngợi, mặc cho suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cứ như thế đi vài bước, còn chưa ra khỏi đại môn Kim Quế Cung, đột nhiên phía trước truyền đến một thanh âm khàn khàn yếu ớt: “Ma Quân… bệ hạ!”
Cùng lúc đó, bụi cây vang lên tiếng xào xạc. Cố Báo Ân vốn đang được nhóm y tu săn sóc đã lảo đảo ngã ra, trượt chân một cái, ngã khuỵu trước mặt Lận Phụ Thanh.
Cú ngã không hề nhẹ, máu trên người hắn chảy ra càng nhiều. Thiếu niên sói đầu đầy mồ hôi, mặt vàng như nến, nhìn như chỉ còn lại một hơi.
Hắn cùng cánh tay loang lổ máu ôm chặt giày Lận Phụ Thanh, miệng thê lương nỉ non: “Bệ hạ… xin… cứu công tử ta…!”
=========
“Kế hoạch ban đầu của ta và Mục Hoằng chính là như vậy.”
Cùng lúc đó, bên trong chiếc lồng vàng khổng lồ nhốt mười vạn người, xe lăn của Cố Văn Hương dán sát bên cạnh Phương Tri Uyên, Tà Đế thong thả nói hết kế hoạch “hoàn mỹ không chút kẽ hở” của mình, nghỉ lấy hơi.
Trong lồng vàng này dường như được gia cố bằng một loại thuật pháp không gian gì đó, mười vạn người trong này cũng không đến nỗi chen chúc nhau. Dường như nó vẫn đang bay lên rất nhanh, nhưng ngồi một lúc, giác quan tê liệt, không có cảm giác gì nữa.
Bên trong tối tăm và ngột ngạt, không rõ ngày đêm, cũng không biết thân đang ở nơi nào. Mới đầu còn có người kêu khóc mắng chửi, một hai canh giờ qua đi, xung quanh chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ. Chỉ có loại người lưu manh như Cố Văn Hương đây mới có thể thảnh thơi nói chuyện.
Phương Tri Uyên chẳng mấy để tâm đến gã, chỉ nhíu mày, bàn tay chậm rãi lướt trên vách tường dệt từ tơ vàng, mong tìm được một sơ hở nào đó, hay tối thiểu biết được thứ tơ này bản chất là gì cũng tốt. Tiếc thay, đến khi Cố Văn Hương mèo khen mèo dài đuôi xong, y vẫn chưa tìm được điểm đột phá nào. Phương Tri Uyên chỉ có thể tạm thời kết luận, tơ vàng này là thứ chỉ có ở Bàn Vũ, Dục giới không có thứ pháp bảo nào tài chất giống thế này.
“Nhưng, chậc… bao nhiêu tính toán của ta bị ngâm nước sôi tan hết rồi.” Cố Văn Hương ở một bên nghiến răng nghiến lợi, như hận không thể ăn tươi nuốt sống Phương Tri Uyên, “Hoàng Dương Tiên Thủ, ta hỏi một câu thất lễ chứ, ngài bị đần à!?”
Gã thao thao bất tuyệt, hận rèn sắt không thành thép, liên tục đập tay lên xe lăn: “Đang êm đẹp ngươi nhảy vào đây làm gì? Làm gì? Hả?”
Lại chỉ về phía đám người đang run rẩy khóc lóc cách đó không xa, đè thấp giọng nói: “Ngươi nhìn đám người này xem, có kẻ nào không phải là đồ ngu xuẩn từng thóa mạ họa tinh nhà ngươi không! Nếu hiện tại có thể dùng mạng ngươi đổi lấy mạng bọn chúng, không ai thèm chần chừ đâu, ngươi tin không!?”
Phương Tri Uyên thở dài một tiếng, từ bỏ thăm dò. Y ngồi xuống, dựa lưng vào vách tường, ôm nghiêng Hoàng Dương đao trong lòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Cố Văn Hương dằn vặt: “Phương Tri Uyên, ngươi có nghe ta nói gì không? Ngươi nhảy vào trong này là tiêu rồi, tiêu tùng thật rồi, ngươi hiểu không?”
Phương Tri Uyên không mặn không nhạt liếc nhìn gã một cái: “Tại sao ta nhảy vào thì lại tiêu tùng?”
Y khinh khỉnh nhướng mày: “Không phải ngươi có hạt châu dịch chuyển trận nhất phẩm, hạ độc xong chạy trốn là được sao?”
“Đúng, không sai, ta vốn dĩ tính toán như vậy. Hoàng Dương Tiên Thủ, ngươi cũng nên biết ta quý nhất mạng mình, tính toán giữ gìn tiên giới như thế cũng là vì muốn giữ mạng —— Ta nắm chắc có thể an toàn thoát thân, vậy nên mới thiết kế ra cục diện này!”
“Nhưng ngươi lại chạy đến đây! Mục Hoằng dưới kia tất nhiên khai ra hết mưu tính của ta, nếu mấy ngày sau ta trở về Dục giới, bỏ ngươi ở đây chịu chết —— Lận Phụ Thanh sẽ điên thành cái dạng gì? Ta chắc chắn bị hắn lột da rút gân, băm thành vạn mảnh… không chừng còn bị biến thành nhân trệ[1]!”
Cố Văn Hương thở ngắn than dài, giống như hận không thể đấm ngực dậm chân, vẻ mặt hết xanh lại trắng vì sợ hãi, cũng không biết trong này bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là diễn.
“Cái loại người như Liên Cốt, bình thường tản mạn tùy hứng, ta có thể đến Tuyết Cốt Thành của hắn ăn nhờ ở đậu; nhưng hắn mà điên lên thật là sẽ giết người, hừ, ta không dám trêu vào…”
“…”
Phương Tri Uyên giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, yên lặng nghe gã than vãn gào thét nửa ngày, bỗng nhiên cong môi, vu vơ nói một câu: “Đời trước sư ca có nói, ngươi là kẻ máu lạnh thật sự, xem ra không sai. Tiểu lang vì ngươi mà chết, ngươi ở đây vẫn thoải mái tự tại như vậy.”
Giống như bất thình lình bị chọc một nhát vào vết thương, sắc mặt Cố Văn Hương lập tức méo xệch.
Gã quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác ngoan độc. Nhưng rất nhanh gã đã cụp mắt, giọng nói nhẹ hẫng, mang theo mấy phần lười nhác: “Không phiền ngươi lo lắng… Cố Báo Ân là bán yêu, không dễ chết như thế.”
“Huống hồ còn có Liên Cốt ở đó. Sư ca ngươi tốt tính, lại vẫn luôn yêu thích con sói đần đó, hắn muốn chết cũng không dễ dàng gì.”
Phương Tri Uyên không phản bác, chỉ là khóe môi càng cong hơn.
… Một kẻ lải nhải không ngừng, phơi bày toàn bộ kế hoạch của mình ra, còn lặp lại một lời suy đoán vô căn cứ như thế đến hai lần, thật sự không giống phong cách của Cố Văn Hương. Trái lại, đây giống như đang cố gắng che giấu điều gì, mượn cảm xúc và lời nói khoa trương để trấn áp cảm giác bất an ở sâu trong nội tâm. Xem ra cũng có chút ý nghĩa, vị Cố Tà Đế này ngoài mặt ra vẻ không bận tâm, nhưng trong lòng hẳn đã bắt đầu rối loạn.
Nhưng dẫu sao cũng không thân thiết gì, Cố Văn Hương đã suy xét đến chuyện từ bỏ kế hoạch “đầu độc xong bỏ chạy” của mình, lúc này không phải kẻ địch, Phương Tri Uyên cũng lười vạch trần gã.
Vậy là, hai người cứ như thế chẳng ai nói gì.
“…”
Lại qua chừng mười lăm phút, khóe mắt Phương Tri Uyên chợt giần giật. Y nhìn Cố Văn Hương một cái, giống như muốn nói lại thôi.
Cố Văn Hương lập tức phục hồi tinh thần, cười nói: “Sao thế, Hoàng Dương Tiên Thủ, có gì muốn nói với ta sao?”
Gã nhớ lúc mình tìm cớ vào Kim Quế Cung, có nói trong tay có một chuyện bí mật về thời thơ ấu của Phương Tri Uyên. Có khi Phương Tri Uyên đang muốn hỏi chuyện này.
Cố Văn Hương lại âm thầm cân nhắc. Kỳ thật gã đến Kim Quế Cung, thứ nhất là muốn phối hợp với Mục Hoằng, thứ hai là sợ Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên phá rối kế hoạch, tìm cách làm vướng tay vướng chân bọn họ.
Tuy có mưu đồ khác, nhưng trong tay gã quả thật có thứ cho hai người bọn họ xem, không hề nói dối. Bây giờ nói cho Phương Tri Uyên biết trước cũng không sao. Không những thế, đây còn có thể xem là chuyện gã muốn làm.
Dù gì Cố Văn Hương cũng là một người hiểu rõ bản thân. Gã tự ý thức được tâm trạng mình đang không ổn. Có lẽ là bộ dạng tiểu lang ngã xuống kia quá thảm hại, có lẽ gã thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt thuần khiết trong sáng kia… Tà Đế cảm thấy, dường như nỗi lòng mình đang thật sự rối loạn.
Không nên như thế. Tiên nhân Bàn Vũ không biết khi nào sẽ bắt đầu hưởng dụng đám lô đỉnh, nếu gã mất đi sự bình tĩnh và lý trí mà mình luôn lấy làm tự nào trong tình huống này, chính là tự đưa mình vào chỗ chết. Vậy nên gã chỉ có thể tìm cách lôi kéo Phương Tri Uyên cùng trò chuyện.
Phương Tri Uyên thần sắc nghiêm túc lên, tựa hồ đang cân nhắc, lựa chọn từ ngữ. Cố Văn Hương nheo mắt tươi cười, đã chuẩn bị tung ra câu chuyện.
Lại qua một lúc, Hoàng Dương Tiên Thủ cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, mở miệng: “… Ngươi vừa nói, sư ca sẽ vì ta chết mà nổi điên à?”
Cố Văn Hương đột nhiên nghẹn ngang. Gã dựa vào xe lăn, đấm cổ ho khan sặc sụa.
Phương Tri Uyên: “?”
“Ngươi…!?” Cố Văn Hương phẫn uất trừng mắt, giống như có kẻ nào đó đang nhét nguyên một con trâu vào họng bắt gã nuốt xuống.
Chủ đề này đã qua bao lâu rồi?
Sao ngươi có thể chậm tiêu đến mức này???
Không đúng, nên nói là: Trong thời điểm sống còn này, chuyện ngươi quan tâm nhất là chuyện này sao?
Rốt cuộc đây là tài cao gan lớn, hay là đầu óc bất thường…
“?” Phương Tri Uyên sắc mặt càng lạnh hơn, nhưng Tà Đế rõ ràng nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt y.
Người này đang rất nghiêm túc, thật sự không hiểu tại sao Cố Văn Hương lại có phản ứng thế này…
Cố Văn Hương dở khóc dở cười lắc đầu thở dài: “Liên Cốt sao lại thích một người như ngươi chứ?”
[1] Nhân trệ là hình phạt cắt tay cắt chân, móc mắt, bịt tai, hủy giọng nói, ném vào hố phân, khiến tù nhân không thể di chuyển hay làm gì, chỉ có thể làm một cục thịt bất động, chịu đau cho đến chết.